Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 682: Trượt Chân Rồi




Hai mắt Bạch Tôn Giả màu đen nhìn chằm chằm vào con rắn tà ma bốn đầu.

- Lạ thật, vừa rồi rõ ràng cảm giác như có người đang gọi ta mà nhỉ?

Bạch Tôn Giả màu đen gãi đầu.

Sau đó hắn lại nhìn Tống Thư Hàng trên cổ con rắn tà ma bốn đầu và Bạch Tôn Giả trên đuôi hắn ta một cái. Tống Thư Hàng đang nằm ngửa, Bạch Tôn Giả lại ở tư thế “nằm sấp” nên không nhìn thấy mặt.

- Một người là tu sĩ nhân loại tam phẩm bình thường... còn một người, ơ?

Trên mặt “Bạch Tôn Giả” màu đen lộ ra vẻ tò mò. Nếu như hắn cảm ứng không sai thì đây là vị tu sĩ nhân lọai cấp tôn giả thất phẩm phải không nhỉ? Mà con tà ma này thì chỉcó tu vi lục phẩm.

Tà ma lục phẩm lại có thể bắt được một tu sĩ nhân loại thất phẩm, cũng có chút thủ đoạn đấy chứ.

Rắn tà ma bốn đầu bị “Bạch Tôn Giả” màu đen trong hư không nhìn chằm chằm thật lâu, không chỉ là đuôi mà ngay cả bốn cái đầu của hắn cũng bắt đầu mềm nhũn ra. Cứ tiếp tục như vậy thìhắn cảm thấy bản thân sẽ trở thành con giun đất, sợ hãi đến nỗi muốn chui vào trong lòng đất mất thôi.

- Ta cứ cảm thấy tu sĩ nhân loại bị cuộn ở đằng sau con rắn nhỏ này có cảm giác là lạ thế nào ấy.

“Bạch Tôn Giả” màu đen suy tư một lát, sau đó lắc đầu:

- Có điều... liên quan quái gì chứ?

Vậy nên “Bạch Tôn Giả” màu đen ngáp một cái, ôn hòa vẫy tay với con rắn tà ma bốn đầu suýt bị dọa sợ đến phát tè kia một cái:

- Cố lên, ta không quấy rầy ngươi dùng bữa nữa.

Thật ra... Hắn rất có hứng thú muốn nhìn một chút, con tà ma lục phẩm bình thường này định ăn thịt tôn giả nhân loại thất phẩm có cảm giác rất cổ quái kia kiểu gì đây?

Có điều nếu như hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm thì sẽ dọa con tiểu quái rắn bốn đầu này mất. Vẫn là không làm phiền đến những tà ma nho nhỏ này thì hơn, dù sao thì chúng cũng là mầm non tương lai của thế giới Cửu U mà.

Sau khi ôn hòa mỉm cười một cái thì “Bạch Tôn Giả” màu đen phất tay với vẻ tiêu sái rồi bay đi mất...

...

Trên mặt đất, con rắn tà ma bốn đầu kia thầm thở phào một hơi.

Một hơi này dường như muốn tống hết tất cả “khí thải” trong cơ thể hắn ra ngoài thông qua bốn cái miệng ở bốn đầu vậy, đến cả cơ thể cũng bởi vì thở hết ra mà như muốn xẹp xuống.

May mà cái người đáng sợ ở trong hư không đó chẳng hề có ác ý với nó, lại còn cổ vũ hắn.

Con rắn tà ma bốn đầu lại tìm được đường sống trong cái chết một lần nữa.

Nói chứ, rốt cuộc cái người đáng sợ này là vị đại năng siêu cấp nào trong “thế giới Cửu U” thế nhỉ? Con rắn tà ma bốn đầu cảm thấy cho dù là đối mặt với sơn chủ của núi Lai Sinh cũng không có áp lực lớn như thế.

Nghĩ tới đây, con rắn tà ma bốn đầu lại lặng lẽ ngẩng đầu lên, cẩn thận liếc mắt nhìn bóng lưng của vị đại năng trong hư không một cái. Hắn muốn xem thử có phải là vị đại năng khủng bốđóđã đi xa rồi hay chưa.

Lúc đưa ánh mắt nhìn sang thìhắn trông thấy một hình ảnh vô cùng đáng sợ!

Trên bầu trời, sau khi vị “Bạch Tôn Giả” màu đen kia phất tay thì rời đi với vẻ tiêu sái. Hắn đạp chân vào trong hư không giống như đạp chân ở trên mặt đất vậy, từng bước rời đi xa dần.

Bởi vì thời gian không gấp gáp cho nên hắn đi cũng không nhanh, còn vừa đi vừa ngáp.

Đột nhiên... bước chân của “Bạch Tôn Giả” màu đen dường như bước hụt một cái. Lạ dữ hà, rõ ràng bản thân hắn đang bướctrên hư không, sao tự dưng lại có vụ bước hụt chân ở đây?

Dù là gì đi nữa thì hắn cũng bước hụt rồi. Sau đó một cái chân còn lại của hắn lại vấp phải cái chân bước hụt kia rất quỷ dị.

Cứ như vậy, “Bạch Tôn Giả” màu đen té ngã trên hư không.

Bởi vì là trên hư không, cho nên sau khi té ngã, hắn lại rơi xuống giống như một ngôi sao xẹt.

- A... a... Lại hụt chân nữa rồi à?

“Bạch Tôn Giả” màu đen lẩm bẩm.

Lúc đang nói hắn lại ngáp một cái... “Bạch Tôn Giả” màu đen dường như không định điều chỉnh tư thế đứng dậy lần nữa. Hắn cứ mặc cho cơ thể mình rơi xuống từ trên hư không như thế.

Cơ thể của rắn tà ma bốn đầu trên mặt đất lập tức căng cứng.

Bốn đầu của hắn điên cuồng tính toán, nếu như vị đại năng đáng sợ này cứ rơi xuống mãi thì cuối cũng sẽ rớt trúng ngay đầu hắn

Bị một vị đại năng đáng sợ như vậy nện trúng thì có tèo không?

Chết chắc luôn đấy!

Vì vậy con rắn tà ma bốn đầu cố thúc giục năng lượng trong cơ thể, khiến cho cơ thể mình mềm ra để dốc toàn lực chạy trối chết.

Trong lúc bỏ chạy, hai cái đầu của hắn còn quay lại nhìn cái vị đại năng đang rơi xuống từ trời kia

Sau đó tà ma rắn bốn đầu thấy một màn vô cùng quỷ dị.

Trên bầu trời, vị đại năng đang rơi xuống bất ngờ lại thay đổi huớng rơi, tiếp tục rơi về phía hắn!

“Đậu xanh, cái quái gì thế này?

Vị đại năng này đột nhiên thấy mình khó ưa nên muốn xử à?”

Nhưng mà thế thì không đúng, bằng thực lực của vị đại năng này cứ tung đại một cái thuật pháp ra là có thể xử lý hắn ngay mà? Muốn xử lý hắn thì cần gì phải giờ trò mèo thế này chứ?

Bây giờ trong lòng tà ma rắn bốn đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, vị đại năng vô cùng thần bí đang rơi xuống từ bầu trời kia như bị một cục nam châm nào đó tới cho nên mới rơi về phía hắn.

Nếu như nói vị đại năng đó là bị hút tới thì... nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hai tu sĩ nhân loại mà hắn đang cuốn theo thôi nhỉ?

Chẳng lẽ hai tu sĩ nhân loại kia chính là “nam châm” à?

Con tà ma rắn bốn đầu đang chạy thục mạng cắn răng một cái, ném Tống Thư Hàng mà hắn dùng đầu cuốn quanh lại, so với phần thưởng bắt dư nghiệt Kim Cương Tự thì vị tu sĩ tuấn mỹ tựa thiên tiên ở phía đuôi kia quả nhiên vẫn quan trọng hơn cả.

Tình yêu và tiền bạc thì con rắn tà ma bốn đầu này chọn tình yêu!

...

Sau khi ném Tống Thư Hàng đi, con tà ma rắn bốn đầu tiếp tục chạy đi, hai cái đầu của hắn quay này tiếp tục nhìn vị đại năng đang rơi xuống từ trên trời kia.

Vị đại năng kia vẫn đang liên tục chuyển hướng rơi, càng lúc càng gần con tà ma rắn bốn đầu nọ.

“Chết tiệt!

Con tà ma rắn bốn đầu bực mình thầm mắng.

Dư nghiệt của Kim Cương Tự không phải nam chân hút vị đại năng đó.

Quả nhiên người hút vị đại năng kia tới là vị tu sĩ tuấn mỹ ở đuôi của hắn. Thật ra trong lòng của hắn đã sớm doán được, dù sao thì tướng mạo của vị đại năng kia và tu sĩ ở đuôi của hắn quá giống nhau.

Nếu vậy thì 99,99% vị tu sĩ nhân loại tuấn mỹ ở đuôi hắn chính là nam châm hút tới.

Nhưng trong lòng của con tà ma rắn bốn đầu kia không cam lòng, hắn không nỡ.

Cho nên dù biết rõ vị tu sĩ tuấn mỹ ở đuôi mình là nam châm, nhưng hắn vẫn tự lừa mình dối người ném Tống Thư Hàng ra.

Đây là tâm lý cánh cược rất điên cuồng.

Nhưng bây giờ xem ra thật sự không còn cách nào rồi.

Tà ma rắn bốn đầu vô cùng không cam lòng, đuôi của hắn buông lỏng, ném cả Bạch Tôn Giả đang ở trong “trạng thái bế quan” sang một bên.

Tình yêu thật đáng quý, nhưng tính mạng còn quý hơn.

Giữa tình yêu và tính mạng, cuối cùng hắn chọn lấy tính mạng!

...

Quả nhiên, sau khi Bạch Tôn Giả trên đuôi của hắn bị vứt sang một bên thì vị đại năng rơi từ trên không trung xuống kia lao thẳng xuống chỗ của “Bạch Tôn Giả”.

Trong lòng tà ma rắn bốn đầu quặn đau, vị đại năng trên không trung đó quá khủng bố, nếu bị hắn nện trúng thì vị tu sĩ tuấn mỹ kia căn bản không có cơ hội sống sót.

Thật là không cam tâm, đúng là ông trời đố kỵ hồng nhan mà.

Đúng vào lúc hắn đang suy tư thì...

“Bùm!”

Bên tai hắn truyền đến tiếng nổ đinh tai.

Sau đó, tà ma rắn bốn đầu cảm thấy lưng mình chịu phải một lực xung kích mang tính hủy diệt, cơ thể của hắn bị đánh bay đi.

Hơn nữa, mặt đất dưới chân hắn xuất hiện một cái hố to sâu không thấy đáy.

Sau khi hắn bị đánh bay đi thì cứ thế ngã xuống cái hố không đáy.

“Thật đáng sợ... chỉ ngã một cái mà đã tạo thành lực sát thương lớn như thế rồi sao?”

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu của con tà ma rắn bốn đầu.

Tiếp đó, hắn cảm thấy tám con mắt của mình tốt sầm, mất đi tri giác.

...

Một lúc lâu sau.

“Bạch Tôn Giả” màu đen xoa hai mắt, bò dậy từ dưới đất.

Buồn ngủ quá, vừa nãy xảy ra chuyện gì thế nhỉ?

Ồ... hình như là lúc hắn cứ đi đi mãi thì không cẩn thận bước hụt, sau đó ngã từ trên không trung xuống thì phải?

Chuyện này cũng không phải lần đầu xảy ra, tóm lại có lúc hắn cứ đi ngon trớn thì đột nhiên thất thần và thế là ngã từ trên không trung xuống.

Từ trước tới nay hắn cũng chưa từng bận tâm đến chuyện này, dù sao thì cũng không ngã chết được.

Có đôi khi, nếu như tư thế chạm đất khi ngã từ trên cao xuống mà đẹp thì hắn còn thuận thế ngủ một giấc bên trong cái hố mà hắn ngã xuống tạo nên nữa cơ.

Nếu ngắn thì ngủ mấy ngày, dài thì ngủ mấy chục năm cũng là chuyện thường.

- Tư thế tiếp đất hôm nay không tốt lắm, thế nên không ngủ được à?

“Bạch Tôn Giả” màu đen chui lên từ hố rồi ngáp một cái.

Ánh mắt của hắn nhìn sang một chỗ không xa... Đó là một phần than thể nát bấy của con tà ma rắn bốn đầu, nó đã bị sóng xung kích do cú ngã lún đất của hắn tạo ra ép nát.

Rắn bốn đầu vốn có khả năng “mọc lại đầu”, nhưng bây giờ cơ thể của hắn đã nát bét thế này rồi, nội tạng trong cơ thể đã nát bấy từ lâu, hắn không sống nổi nữa rồi.

Trong mắt của “Bạch Tôn Giả” màu đen có cảm giác thương cảm không nói thành lời:

- Sinh mệnh thật đúng là yếu ớt mà.

Lại qua một lúc lâu, Bạch Tôn Giả màu đen lại quay đầu nhìn sang bên cạnh. Vừa rồi lúc hắn lao xuống thì hình như bên cạnh còn có vật gì đó hay sao ấy?

“Bạch Tôn Giả” màu đen nhanh chóng phát hiện ra một pho tượng đá.

Hay đúng hơn là một tu sĩ loài người được sức mạnh hệ thổ bao lấy nhiều tầng để bảo vệ. Chính là tôn giả thất phẩm lúc trước con rắn bốn đầu kia dùng đuôi cuốn lấy sao?

- Thú vị đấy, thế mà lại có thể bình an vô sự sống sót.

Bạch Tôn Giả màu đen mỉm cười, ngồi xổm bên cạnh tượng đá, lật tượng đá lại.

Sau đó, “Bạch Tôn Giả” màu đen ngẩn ra.

Tượng đá này trực tiếp bao lấy tu sĩ bên trong, đến ngũ quan cũng vô cùng sống động.

Sao hắn cứ cảm thấy tượng đá này quen quen thế nhỉ?

- Khoan đã, đây không phải là gương mặt của ta sao?

“Bạch Tôn Giả” màu đen đột nhiên nói.

Gương mặt của tượng đá này giống hệt với gương mặt của hắn.

Lúc trước khi ở trên không trung, hắn đã cảm thấy tu sĩ nhân loại này kì lạ rồi. Bây giờ sau khi đến gần thì cảm giác kì lạ này càng rõ ràng hơn.

Cảm giác kì quái này không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả được.

“Bạch Tôn Giả” màu đen giơ tay ra gõ vào tượng đá.

“Cộp cộp...”

Tượng đá hoàn toàn không có phản ứng gì.

Nhưng “Bạch Tôn Giả” màu đen lại bật cả người về sau như bị điện giật vậy.

“Cảm giác này là sao? Dường như cả cơ thể ta sắp bị tượng đá này nuốt chửng, hút vào bên trong vậy.”

Nguy hiểm, tu sĩ nhân loại này khiến hắn có cảm giác vô cùng nguy hiểm.

”Hay là giết hắn?”

“Bạch Tôn Giả” màu đen thầm nhủ trong lòng, quả nhiên vẫn nên nhân lúc thứ nguy hiểm này chưa kịp lớn lên mà tiêu diệt hắn đi thôi.