Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 668: Bạch Tôn Giả Và Bạch Tiền Bối.​




Tống Thư Hàng giữa không trung thở dài não ruột, hắn bình tĩnh chờ đợi khoảnh khắc té sấp mặt xuống đất.

Trong đầu hắn chỉ còn duy nhất một ý nghĩ: Đóng thế! Bộ phim này nhất định phải dùng đóng thế! Bằng không có khi hắn vào bệnh viện mất. À không, không phải có khi, chắc chắn hắn sẽ phải vào bệnh viện mất!

Lúc này, Tống Thư Hàng liếc thấy đám Bắc Hà Tán Nhân đang vât xem. Hình như Bắc Hà Tán Nhân và các tiền bối khác trong nhóm Cửu Châu số 1 đang túm tụm tết một cái gì đó hình tròn.

"Đám Bắc Hà tiền bối muốn làm gì vậy?

Chẳng lẽ họ nghiên cứu ra cách gì đó giúp mình à? Kì quái, sao mình lại thấy thứ họ đang bện trông giống cái vòng hoa màu trắng thế kia nhỉ?

Chờ tí, chờ tí, này này Bắc Hà tiền bối, ngài có ý gì?" Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư thì đột nhiên cảm thấy cơ thể mình được một lực hấp dẫn cường đại kéo lấy. Người hắn dừng lại rồi lơ lửng giữa không trung.

Cảm giác này… là Lưu Huỳnh Tiên Tử ra tay sao?

Không đúng, không phải là Lưu Huỳnh Tiên Tử, mà là linh lực của Bạch Tôn Giả hóa thành một bàn tay khổng lồ vô hình nâng hắn lên!

Chẳng lẽ Bạch tiền bối vẫn chưa tha cho hắn à?

Tống Thư Hàng nhìn xuống thì thấy Bạch Tôn Giả ở bên dưới hét lớn một tiếng, thân hình khụy xuống như đang thi triển thiên cân trụy. Ngay sau đó, hai chân của Bạch tiền bối lún hẳn xuống mặt đất như chìm trong bùn lầy.

Bạch Tôn Giả đang cứu vãn cảnh quay này!

Bây giờ trong mắt người bình thường, cảnh quay này trở thành:

Nhoáng một cái, Cao Thăng sư huynh đã xuất hiện sau lưng Lăng Dạ hệt như quỷ mị, sau đó chém ra một đao!

Nhân vật chính Lăng Dạ quay người cản đao, keng, tiếng kim loại trầm đục vang lên.

Ngay sau đó, Cao Thăng sư huynh đột nhiên nhảy lên thật cao… Đương nhiên thực tế thì là Cao Thăng sư huynh bị đánh bay, thế nhưng trong mắt người thường thì lại là hắn chủ động nhảy lên cao rồi tạm dừng trên không trung một lát.

Còn nhân vật chính Lăng Dạ đón một đao của Cao Thăng sư huynh thì lại kêu lên một tiếng đau đớn, thế rồi từ cẳng chân trở xuống lún sâu vào đất như thể vừa bị một lực lượng khổng lồ ép quỵ.

"Phấn khích!" Đạo diễn Jacob hô lớn trong lòng Vì có huyễn điệp cho nên hắn nhìn thấy Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả đều quấn dây cáp, và mặt đất bị đạp lún cũng là do Bạch Tôn Giả động tay sắp xếp từ trước.

Thế nhưng cảnh giao thủ đầu tiên giữa nhân vật chính Lăng Dạ và Cao Thăng sư huynh thật sự là rất phấn khích!

Chắc chắn là hai diễn viên này đều đã học kungfu Trung Quốc, chiêu nào chiêu nấy đều ngập tràn sức mạnh.

Mà lúc này thì bàn tay linh lực đang nâng đỡ Tống Thư Hàng của Bạch Tôn Giả cũng tiêu tán, Tống Thư Hàng thoải mái đáp đất, làm một động tác chống đao cực kì ngầu trong đao pháp trụ cột.

Xem ra cảnh này không “CUT” rồi, phải tiếp tục diễn thôi!

Đọc thoại theo kịch bản nào…

- Lăng Dạ, bây giờ ngươi đã biết sự chênh lệch giữa sư huynh với ngươi chưa?

Tống Thư Hàng chỉ đao về phía Bạch Tôn Giả rồi cười mai mỉa.

Bạch Tôn Giả mặt trầm như nước:

- Xin sư huynh… chỉ bảo thêm.

Dứt lời, ngài bò ra khỏi mặt đất lún một cách chật vật.

Theo kịch bản, tiếp theo sẽ là lúc nhân vật chính Lăng Dạ tấn công!

Bạch Tôn Giả cũng bước theo bộ pháp Quân Tử Vạn Lý Hành, cương đao trong tay chém thẳng về hướng Tống Thư Hàng.

Khi Bạch Tôn Giả thi triển Quân Tử Vạn Lý Hành thì cố ý làm chậm đi.

So với thân pháp quỷ dị của Tống Thư Hàng lúc trước thì Quân Tử Vạn Lý Hành của Bạch tiền bối chỉ nhanh hơn chạy một chút mà thôi.

Sau đó là đao pháp trụ cột, Bạch Tôn Giả cũng lựa chọn tấn công ngay trước mặt.

Tống Thư Hàng nhìn thấy Bạch tiền bối bắt đầu “bán độ” một cách nghiêm túc thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra cuối cùng thì Bạch Tôn Giả cũng nhập vai rồi, cảnh mở màn “Cao Thăng sư huynh treo Lăng Dạ lên đánh” cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

Dưới công kích kiểu bán độ của Bạch tiền bối, Tống Thư Hàng cảm thấy mình có thể đỡ được một đao đến ngay trước mặt này.

Chỉ cần cường độ vung đao của Bạch tiền bối không đáng sợ như thế kia… Nghĩ đến đây, Tống Thư Hàng âm thầm nghiến răng. Hắn vung đao ngăn cản. Đao này không chỉ là đao pháp trụ cột, mà Tống Thư Hàng còn âm thầm vận dụng chiêu thức phòng ngự mạnh nhất mà mình nắm giữ: Nghịch Lân đao pháp.

"Keng!" Tống Thư Hàng đỡ được đòn tấn công chính diện của Bạch Tôn Giả vô cùng thuận lợi.

Bạch Tôn Giả cố ý kìm lại sức mạnh trên thân đao và hạ thấp tốc độ của mình. Chỉ cần Bạch Tôn Giả nghiêm túc,

thì với mức độ khống chế thân thể của cường giả cấp bậc Tôn Giả, ngài hoàn toàn có thể áp chế thực lực của mình đến cảnh giới nhị phẩm, còn thấp hơn một cảnh giới tu vi so với Tống Thư Hàng bây giờ.

Hai bên đều sử dụng đao pháp trụ cột, thế nhưng chính bởi thế nên mới càng thêm phấn khích.

"Keng keng keng keng!"

"Choang choang choang choang!" Chỉ trong thời gian hai hơi thở, Bạch Tôn Giả và Tống Thư Hàng đã giao thủ ít nhất hai mươi chiêu qua qua lại lại.

Phấn khích!

Đạo diễn Jacob quay phim lâu như thế mà chưa nhìn thấy cảnh đánh nhau phấn khích đến thế này bao giờ!

Hình ảnh giao đấu thế này cơ bản không cần phải xử lý hiệu ứng trên máy tính, chỉ cần cắt nối biên tập một chút rồi kéo dài một số đoạn ngầu ngầu ra, là có thể khiến cho hiệu quả hình ảnh đặc sắc hơn nhiều, cho luôn vào phim cũng được.

Hơn nữa… cảnh tượng giao đấu đặc sắc thế này làm cho hắn có cảm giác chẳng nỡ cắt bỏ giây nào.

Hắn dám khẳng định, chỉ dựa vào cảnh mở đầu với màn đánh nhau phấn khích này thôi, thì bộ phim đã có thể khiến cho adrenalin của người xem bùng nổ, làm người xem hưng phấn ngút trời rồi!



"Keng keng keng!" Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả đã đánh đến gần một trăm chiêu.

- Gần được rồi đó.

Tống Thư Hàng tính toán một chút, có thể chuyển sang tình tiết tiếp theo rồi đấy nhỉ?

Thế là Tống Thư Hàng nháy mắt với Bạch Tôn Giả.

Rồi hắn hạ giọng đọc thoại:

- Lăng Dạ, đao pháp của ngươi chỉ có thế thôi sao? Để sư huynh dạy ngươi…” Đậu xanh!

Nói được nửa câu thoại, Tống Thư Hàng mới phát hiện ra khi hắn đọc thoại thì Bạch Tôn Giả không hề phối hợp chút nào. Bạch tiền bối căn bản không chú ý đến cái nháy mắt của Tống Thư Hàng, chẳng lẽ ngài còn chưa đánh đủ hay sao?

Bạch Tôn Giả không dừng tay, ánh đao trong tay vẫn múa lên liên hồi, chỉ trong nháy mắt, ngài đã bổ ra năm đao về phía Tống Thư Hàng!

Tống Thư Hàng thầm hô không ổn. Teo rồi, không cản nổi năm đao này rồi, sắp CUT rồi!

Trong lúc Tống Thư Hàng đang hô tiêu rồi trong lòng thì Bạch Tôn Giả cũng phản ứng lại.

Nếu Tống Thư Hàng không cản nổi năm đao này thì cả đoạn này phải quay lại hết thôi. Thế nhưng bây giờ ngài đã chém rồi, nếu cứ cưỡng chế thu lại thì cảnh này cũng vẫn phải CUT. Thế là một tay Bạch Tôn Giả nắm đao, tay còn lại vẫy nhẹ một cách cực kì linh hoạt.

Từng tia linh lực hóa thành từng sợi tơ mảnh quấn lên người Tống Thư Hàng, khống chế cơ thể hắn tựa như khống chế một con rối gỗ.

Thế là… hình ảnh biến đổi.

Khi đối mặt với năm đao tuyệt diệu của Bạch Tôn Giả, Cao Thăng sư huynh do Tống Thư Hàng thủ vai lùi về một bước khéo léo. Một bước này mở ra con đường sống cho Cao Thăng sư huynh, và rồi sau đó hắn cũng vung đao chém ra.

Tốc độ xuất đao của năm đao kia không nhanh, nhưng góc độ lại cực kì hiểm hóc, đao ra sau mà đến trước, âm thanh keng keng không ngừng vang lên… Năm đao của Bạch Tôn Giả bị phá giải rất nhẹ nhàng.

Tống Thư Hàng sợ toát hết mồ hôi. Thế nhưng thu hoạch lại rất lớn! Khi Bạch Tôn Giả thao túng thân thể hắn như điều khiển con rối thì hắn sợ hoảng hồn, nhưng ngay sau đó, khi thân thể hắn nhẹ nhàng lùi về phía sau rồi chém ra năm đao tuyệt vời kia, thì hai mắt hắn lại sáng ngời lên.

Cách xuất đao của Bạch tiền bối không phải là đao pháp thần kì gì.

Thế nhưng góc độ, kĩ xảo và kinh nghiệm xuất đao lại khiến cho hai mắt Tống Thư Hàng sáng ngời, đầu óc hắn lập tức suy một ra ba, kết hợp thêm các kinh nghiệm và tri thức về đao pháp trong CPU của Diệt Phượng Công Tử,

nhất thời có cảm giác “ngộ ra”!

Khi mượn CPU của Diệt Phượng Công Tử, hắn có thể học được rất nhiều kinh nghiệm và tri thức về đao pháp trụ cột, rồi đẩy các loại võ kĩ của mình lên cảnh giới đại thành trong thời gian cực ngắn.

Bây giờ được Bạch Tôn Giả cầm tay chỉ dạy, Tống Thư Hàng nhanh chóng tiêu hóa hết đống tri thức của Diệt Phượng Công Tử kia và thực sự biến nó thành của mình.

Đây có thể xem là Bạch Tôn Giả đang tự tay chỉ dạy hắn dùng đao sao?

… Thế nhưng bây giờ không phải là thời điểm để suy nghĩ nhiều như vậy.

Đạo diễn không hô CUT, lại phải diễn tiếp rồi.

Dưới sự khống chế của Bạch Tôn Giả, Cao Thăng sư huynh phá tan năm đao của nhân vật chính Lăng Dạ rồi bước lên phía trước một bước. Hắn bước thẳng đến trước mặt Lăng Dạ. Lăng Dạ không thể thu đao tự cứu trong khoảng thời gian ngắn, bèn bị Cao Thăng sư huynh nắm ngược bảo đao chém ngược một cái.

Trước kia hắn lùi, bây giờ hắn tiến.

Hai bước đơn giản lại ẩn chứa kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú của Bạch Tôn Giả.

Tình tiết bây giờ là: “Lăng Dạ lùi về phía sau, thế nhưng đạo bào trên người vẫn bị cắt rách… Nếu lui chậm một bước thì đao này đã có thể đánh hắn bị trọng thương rồi. Lăng Dạ lùi liền mấy bước, kéo giãn khoảng cách với Cao Thăng sư huynh, sau đó hắn bắt đầu thở dốc nặng nhọc, dường như vô cùng mỏi mệt.” Tống Thư Hàng biết giờ là lúc để mình đọc thoại rồi. Đao pháp của ngươi chỉ đến thế thôi sao?

Tống Thư Hàng xoay cổ tay, cầm bảo đao Bá Toái cho thẳng lại:

- Thế thì để sư huynh dạy cho ngươi biết thế nào là đao pháp chân chính đi!

“Bạch tiền bối, xin hãy dạy cho ta sự ảo huyền của đao pháp!” Tống Thư Hàng âm thầm hô vang trong lòng.

Ngay sau đó, Tống Thư Hàng cảm thấy mình lại rơi vào trạng thái khống chế con rối.

Thân mình hắn bật lên rồi tấn công về phía Bạch Tôn Giả với tư thế khí phách ngút trời. Bạch tiền bối đang muốn duy trì trạng thái này để diễn xong luôn màn đánh nhau.

Thế cũng tốt… Bằng không, Tống Thư Hàng không biết mình phải làm thế nào để mà treo Lăng Dạ lên đánh nữa. Dù có ra tay kiểu gì cũng cảm thấy cực kì đáng sợ.

Bây giờ thì Bạch Tôn Giả khống chế hết thảy, hắn chỉ cần không ngừng điều chỉnh vẻ mặt của mình rồi đọc thoại thôi.

Còn đâu cứ giao hết cho Bạch Tôn Giả là được.

Nhân cơ hội này, hắn có thể ngẫm nghĩ về kĩ xảo và kinh nghiệm của Bạch Tôn Giả, tình huống bây giờ chính là Bạch Tôn Giả và Bạch tiền bối đang PK với nhau mà.

… Đạo diễn Jacob và các thành viên khác trong đoàn phim đều xem không dời mắt.

"Đẹp, quá đẹp! Cảnh giao đấu này đẹp không chê vào đâu được!

Hai diễn viên này diễn xuất đỉnh quá đi, dường như linh hồn diễn viên đang thiêu đốt hừng hực vậy! Tuyệt cú mèo!"