Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 661: Đúng Vậy, Chúng Tôi Là Bạn Trên Mạng




- Thế thì tốt quá, sau khi chúng tôi đến sẽ nghỉ ngơi một chút, rồi bắt tay vào công tác chuẩn bị quay phim ngay.

Giọng nói trong điện thoại nghe có vẻ rất vui mừng.

- Vất vả cho mọi người rồi.

Tống Thư Hàng cười nói.

Sau khi hàn huyên thêm một số vấn đề khác thì Tống Thư Hàng cúp điện thoại.

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Tống Thư Hàng mới cảm thấy có gì đó là lạ.

Hiệu suất của đoàn phim này có vẻ rất cao, vừa đến đã muốn chuẩn bị để quay phim luôn rồi. Nếu tất cả đều được tiến hành thuận lợi thì có phải là quay ngay trong hôm nay được luôn không?

- Mình nhớ hình như hôm qua Bạch tiền bối có nói cái gì… hình như Bạch tiền bối thuận miệng bảo là: “Nếu ngày mai chúng ta có thể quay phim ngay thì tốt biết mấy!” thì phải.

Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói.

Chắc nguyên nhân không phải là do Bạch tiền bối đó chứ?

Tuy hắn vẫn biết trong một số khía cạnh thì Bạch tiền bối may mắn đến mức đáng sợ, thế nhưng đây đã là muốn gì được nấy rồi!

Chắc chỉ là trùng hợp thôi.

Lúc này, Cao Mỗ Mỗ tò mò hỏi:

- Thư Hàng, mày vừa tán gẫu với ai đấy?

Tuy hắn không nghe thấy bên kia nói gì nhưng lại nghe thấy Tống Thư Hàng nhắc tới kịch bản với đối phương.

Chẳng lẽ… là đoàn làm phim sao?

- Đoàn làm phim vừa gọi cho tao, họ hỏi là kịch bản viết xong chưa. Mặt khác, bọn họ bảo là đang trên đường đến đây rồi, tầm nửa tiếng nữa là đến địa khu Giang Nam để chuẩn bị bước đầu cho việc quay phim.

Tống Thư Hàng nói.

- Nói cách khác, kịch bản này sẽ lập tức được quay thành phim sao?

Cao Mỗ Mỗ hơi kích động. Tiểu thuyết mình viết được chuyển thể thành phim chính là tâm nguyện của các tác giả đó.

Tuy rằng Tống Thư Hàng và mấy người bạn kì lạ của nó có lẽ chỉ quay phim chơi vậy thôi, cũng không biết trình độ của đoàn phim thế nào, thế nhưng chỉ cần có thể quay thành phim thì Cao Mỗ Mỗ đã cảm thấy rất thành tựu rồi.

- Đúng vậy, chờ đoàn phim Jacob đến đây, đạo diễn Jacob xem kịch bản xong thì sẽ sắp xếp nhân viên làm chuẩn bị bước đầu, sau đó là có thể quay phim rồi. Đương nhiên là địa điểm quay chụp thì còn phải chọn, có lẽ phải lấy cảnh ở nhiều nơi đấy.

Tống Thư Hàng đáp.

Hắn là một người ngoài nghề nhưng cũng biết quay phim không phải là một chuyện đơn giản.

Diễn viên, phục sức, lựa chọn bối cảnh, đạo cụ, ghi âm… hậu kì cắt nối biên tập, phụ đề, hiệu ứng kĩ xảo, lồng tiếng, còn có cả BGM nữa.

Rồi còn nhạc đầu phim và nhạc cuối phim.

Tất cả những thứ đó đều cần dân chuyên nghiệp chuẩn bị, không biết là trong đoàn phim mà Linh Điệp Tôn Giả phái tới có đội ngũ này không?

Giả sử có vấn đề thật thì cũng không sợ, nhiều vị tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 có nhà sản xuất phim riêng dưới danh nghĩa của mình lắm.

- Đạo diễn Jacob sao? Hình như tao thấy cái tên này nghe quen quen.

Cao Mỗ Mỗ lẩm bẩm.

Tống Thư Hàng bật cười:

- Để tao xem kịch bản cái đã. Đúng rồi, tao còn phải gọi nhóm Bạch tiền bối qua đây rồi sửa sang các nhân vật một chút, xem mọi người muốn diễn nhân vật nào.

- Diễn viên là đám tụi mình hết à?

Cao Mỗ Mỗ nghi hoặc hỏi.

- Ừ, phần lớn là người của mình, đương nhiên là còn cần thêm rất nhiều diễn viên phụ để diễn người qua đường nữa, nhưng thôi cái này không vội. Nói không chừng còn mời thêm ngôi sao nào đó ấy chứ.

Tống Thư Hàng nói đến nhân vật thì đột nhiên lại nghĩ ra một chuyện:

- À Cao Mỗ Mỗ này, tao nhắc mày cái này nhé.

- Vụ gì?

Cao Mỗ Mỗ hỏi.

- Nhân vật chính trong bộ phim này không phải tao diễn đâu. Ha ha ha.

Tống Thư Hàng nói.

- Hở?

Cao Mỗ Mỗ trợn mắt, đừng đùa, hắn viết kịch bản ngược nhân vật chính chết đi sống lại, là vì lấy tiền đề “Tống Thư Hàng là nhân vật chính” đấy.

Bây giờ kịch bản viết xong hết rồi, Tống Thư Hàng lại bảo là không phải hắn diễn vai chính sao?

Nếu Tống Thư Hàng không diễn vai chính thì nhân vật Cao Thăng sư huynh tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa? Không thể nhét hành Tống Thư Hàng trong phim thì còn lạc thú gì nữa?

- Thế… thế vai chính là ai?

Cao Mỗ Mỗ hỏi.

Khi họ đang nói chuyện thì thấy Bạch Tôn Giả mặc áo ngủ, đeo tai nghe, vừa lẩm bẩm hát vừa đi về phía này.

- Kìa, vai chính đến kia kìa.

Tống Thư Hàng chỉ chỉ Bạch Tôn Giả rồi cười nói.

Cao Mỗ Mỗ quay sang nhìn về phía Bạch Tôn Giả.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Bạch Tôn Giả tò mò nhìn lại rồi vẫy tay với mọi người:

- Chào cả nhà, buổi sáng tốt lành.

Tống Thư Hàng:

- Bạch tiền bối buổi sáng tốt lành.

Thôn Vân đại sư:

- Chào buổi sáng, Bạch tiền bối.

Cao Mỗ Mỗ vội vàng quay sang túm chặt lấy Tống Thư Hàng:

- Thư Hàng à, tao quyết định rồi.

Tống Thư Hàng:

- Gì?

- Tao sẽ giao nhân vật Cao Thăng sư huynh cho mày!

Cao Mỗ Mỗ nói chân thành tha thiết.

Mình diễn Cao Thăng sư huynh, sau đó nhét hành đánh đấm cái người họ “Bạch” này… đây hoàn toàn không phải là điều hắn muốn đâu!

Nếu đổi Bạch thành Tống Thư Hàng thì hắn khẳng định là mình sẽ ra sức mà tẩn sướng tay, thế nhưng là Bạch thì hắn không thể xuống tay cho nổi.

Tống Thư Hàng:

- …

- Quyết định thế đi nhá. Tao cũng nghĩ xong nhân vật của tao rồi. Chẳng phải mày nói mày có cả tá giấy đăng kí xe muốn mang ra làm đạo cụ hay sao? Cứ giao cho tao. Trong truyện của tao có thằng công tử ăn chơi, hắn có nhiều xe xịn lắm. Trong truyện, hắn sẽ uống say rồi bất cẩn đâm vào nhân vật chính, cuối cùng nhân vật chính không sao nhưng công tử ăn chơi lại tèo, và khéo làm sao, hắn trở thành khí linh của nhân vật chính. Tao cảm thấy nhân vật này đúng là đo ni đóng giày cho tao luôn. Để tao diễn cho.

Cao Mỗ Mỗ vỗ ngực nói.

Tống Thư Hàng:

- … Lúc này, Bạch Tôn Giả tháo tai nghe xuống rồi sáp lại, tò mò hỏi:

- Đang nói về tình tiết truyện đấy à? Kịch bản xong chưa?

Thôn Vân đại sư đáp:

Thôn Vân đại sư đáp:

- Không vụ sự kì vọng của Bạch tiền bối, ta và Cao Mỗ Mỗ tiểu hữu đã thức trắng đêm qua, viết xong câu chuyện và chuyển thể thành kịch bản phim rồi.

Bạch tiền bối nghe thấy thế thì mắt sáng ngời lên:

- Xong kịch bản rồi à? Đâu đâu? Cho ta xem với.

Tống Thư Hàng giơ máy tính trong tay lên:

- Kịch bản và truyện gốc đều ở đây, chúng ta xem xong chọn nhân vật ra, sau đó xác định diễn viên đi.

… Tống Thư Hàng mở truyện gốc ra, mọi người vừa xem câu chuyện, vừa thảo luận về diễn viên.

Các nhân vật lên sàn trong cảnh đầu tiên.

Người đầu tiên xuất hiện chính là nhân vật chính, đệ tử Không Vân phái - Lăng Dạ, do Bạch Tôn Giả thủ vai.

Sau đó là nam phụ số 1, Cao Thăng sư huynh, tạm thời do Tống Thư Hàng diễn.

Tiếp đến là nữ chính số một, đại sư tỷ Mộ Dung Họa.

Còn có trưởng lão Không Vân phái chủ trì cuộc thi đấu lôi đài giữa các đệ tử - Bát Tí Kiếm Thánh, xuất hiện khá nhiều ở phần sau.

Còn một vài đệ tử vây xem và ba sư đệ xu nịnh đi theo Cao Thăng sư huynh nữa.

Bạch Tôn Giả hỏi:

- Ai diễn nhân vật đại sư tỷ thì hợp nhỉ?

- Để ta, để ta!

Một giọng nói vang lên. Tống Thư Hàng quay đầu sang nhìn thì thấy Bạch Hạc Chân Quân đã đứng sau lưng mọi người từ lúc nào. Tô thị A Thập Lục, Ngư Kiều Kiều và Thiên Nhai Tử đạo trưởng đi cùng với hắn.

Lúc này Bạch Hạc Chân Quân rất đỗi chờ mong. Hắn đã xem kịch bản rồi, sư tỷ chính là mối tình đầu của nhân vật chính Bạch Tôn Giả đó nha, hắn cảm thấy vai này không còn ai hợp hơn nó nữa.

- Ngươi không hợp, Bạch Hạc.

Bạch Tôn Giả nói.

Bạch Hạc muốn diễn sư tỷ thì ít nhất cũng phải chuyển giới thành nữ đã, rồi mới có cơ hội.

Bạch Hạc Chân Quân ăn một phát bạo kích vạn tấn.

Tống Thư Hàng xoa cằm, thực ra hắn cảm thấy Biệt Tuyết Tiên Cơ sẽ rất hợp với vai này. Thế nhưng đáng tiếc là Biệt Tuyết Tiên Cơ đã rời khỏi địa khu Giang Nam, trở về chuẩn bị thực tiên yến của cô ấy, đặng mượn thịnh yến giới tu chân để phân cao thấp với Bạch Tôn Giả rồi.

Thế là tầm mắt của tất cả mọi người đều rơi xuống nữ tu bình thường duy nhất ở đây - Tô thị A Thập Lục.

- Ta không hợp với nhân vật này đâu. Nhân vật sư tỷ này cần một người có vẻ ngoài trưởng thành một chút diễn mới đúng.

Tô thị A Thập Lục thở dài. Tuy không muốn thừa nhận nhưng vẻ ngoài của cô đúng là hơi trẻ con. Song, không sao hết, con người sẽ lớn lên mà!

- Vậy ghi nhân vật này ra, tí nữa gửi lên nhóm Cửu Châu số 1 xem có ai nhận diễn không.

Bạch Tôn Giả nói.

Tống Thư Hàng:

- Vậy nhân vật Bát Tí Kiếm Thánh trong cảnh đầu thì giao cho ai?

Bạch Tôn Giả nói:

- Nói đến tám tay thì… ngoài hắn ra không còn ai khác.

Tống Thư Hàng:

- Ai cơ?

Tô thị A Thập Lục:

- Cổ Hồ Quan Chân Quân tiền bối, hắn vừa tu luyện Bát Tí thần thông, vừa là cao thủ dùng kiếm.

- Thế để ta hỏi Cổ Hồ Quan Chân Quân tiền bối một chút xem hắn có muốn diễn nhân vật này không,

Tống Thư Hàng ghi vào sổ tay.

Hắn vừa nói xong thì đột nhiên thấy bạn thân Cao Mỗ Mỗ bên cạnh dùng ánh mắt kì quái nhìn mình.

Cao Mỗ Mỗ cảm thấy hình như thằng bạn Tống Thư Hàng nhà mình bị thần kinh.

Lúc trước, khi Tống Thư Hàng gọi Bạch Tôn Giả là “Bạch tiền bối” thì Cao Mỗ Mỗ còn có thể chấp nhận được. Tuy rằng ở thời hiện đại mà gọi “tiền bối” thì hơi kì kì, thế nhưng vì mị lực của “Bạch tiền bối” quá lớn, cho nên Cao Mỗ Mỗ đã xem nhẹ cách gọi này theo bản năng.

Nhưng sau này thì… cái tên muốn diễn sư tỷ kia tên là Bạch Hạc.

Cô em nhỏ xinh kia… tên là Tô thị A Thập Lục.

Hôm qua khi đang uống rượu, hắn đã cảm thấy tên gọi của bạn bè Tống Thư Hàng có vấn đề, thế nhưng hắn uống quá nhiều, say bét nhè, cho nên căn bản không nghĩ quá phức tạp.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thì chẳng có cái tên nào bình thường cả.

Vừa rồi Tống Thư Hàng còn gọi một người là Cổ Hồ Quan Chân Quân nữa chứ.

Mấy cái cách gọi này nghe ngượng tai chết đi được.

Tống Thư Hàng chỉ cần liếc mắt là biết ngay thằng bạn mình đang nghĩ gì. Ban nãy hắn nói say sưa quá, quên béng mất là Cao Mỗ Mỗ vẫn đang ở đây.

- Cao Mỗ Mỗ, đừng hiểu lầm, đấy là tên thân mật bọn tao dùng trong nhóm thôi.

Tống Thư Hàng nói:

- Trước kia họ còn toàn gọi tao là Thư Sơn Áp Lực Đại kìa.

Cao Mỗ Mỗ hiểu ra:

- Mọi người là… bạn trên mạng à?

- Có thể nói vậy.

Tống Thư Hàng đáp.

- Thì ra là thế.

Cao Mỗ Mỗ nghĩ thông ngay. Bảo sao lại dùng mấy cái tên buồn cười thế, hóa ra là bạn trên mạng.

Nếu là bạn trên mạng thì dễ giải thích rồi.

Tống Thư Hàng nói tiếp:

- Mình nói tiếp đi, sau đó sư tỷ lấy Phong Xuyên Tử, ai diễn Phong Xuyên Tử đây?

- Tốt nhất là người nào xứng đôi với đại sư tỷ Mộ Dung Họa ấy, tìm một đôi vợ chồng diễn đi.

Tô thị A Thập Lục nói. Cô cũng sửa từ “đạo lữ song tu” thành “đôi vợ chồng” một cách tự nhiên.