Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 652: Thêm Chút Ưu Đãi​




- Ta đã hẹn vài vị hảo hữu đến hỗ trợ và xin cả nhóm Cửu Châu số 1 giúp đỡ. Đến lúc đó bọn ta sẽ ẩn nấp xung quanh Thư Hàng tiểu hữu, chỉ cần long ma đến đây thì bọn ta sẽ khiến nó có đi mà không có về!

Hiến Công Cư Sĩ nói.

Vì kế hoạch bắt giữ long ma lần này mà hắn đã bỏ hết vốn liếng, thậm chí còn nợ bao nhiêu ân tình.

Thế nhưng hết thảy đều đáng giá! Chỉ cần có thể bắt giữ long ma thành công, tạo ra long ma dược tề thì có thể tăng cường thể của hắn lên kịp với cảnh giới, và hoàn toàn loại bỏ tai họa ngầm cho thân thể.

Đến lúc đó thì hắn có thể trùng kích Tôn Giả thất phẩm rồi!

- Ta sẽ dốc toàn lực phối hợp với tiền bối.

Tống Thư Hàng gật đầu nói.

Hơn nữa bây giờ Bạch Tôn Giả cũng sắp về rồi. Có Bạch Tôn Giả ở nhà thì bắt giữ long ma đã là chuyện nắm chắc trong tay.

Trong phòng khách của biệt thự.

Sư đệ của Tạo Hóa Pháp Vương, biên kịch hàng đầu quốc gia Thôn Vân đại sư đang trao đổi tình tiết câu chuyện với Cao Mỗ Mỗ, đồng thời Thôn Vân đại sư cũng cải biên luôn phần mở đầu mà Cao Mỗ Mỗ đã viết xong thành kịch bản, và chỉ dẫn cho Cao Mỗ Mỗ phương pháp sáng tác kịch bản phim truyền hình.

Bạn gái Nha Y của Cao Mỗ Mỗ ngồi bên cạnh hắn, tay chống lên cằm, cùng nghe Thôn Vân đại sư chỉ cách biên soạn kịch bản với hắn.

Dương Đức và Thổ Ba ngồi một bên làm việc của mình. Dương Đức nhàm chán ngồi chơi game và Thổ Ba thì vẫn đang làm bài tập cho em trai hắn.

Hiến Công Cư Sĩ không quấy rầy mọi người trong phòng, trước khi hắn vào phòng đã thi pháp ẩn thân lên người mình.

Sau đó hắn bắt đầu quan sát biệt thự của Ngư Kiều Kiều và khu vực xung quanh đó, thăm dò địa hình và bố trí kế hoạch, đồng thời tìm kiếm mấy nơi thích hợp cho việc đặt cạm bẫy để bày thiên la địa võng.

Hiến Công Cư Sĩ cảm thấy hôm nay mình hơi nhọ, cho nên cứ phải cẩn thận thì hơn, không thể bỏ sót một chi tiết nào, không được cho long ma cơ hội chạy trốn. Hắn thầm nghĩ trong lòng.

Hơn nửa tiếng sau, chuông cửa ngôi biệt thự của Ngư Kiều Kiều vang lên.

- Ai đến đó?

Tống Thư Hàng đứng lên đi mở cửa, không biết là Bạch tiền bối hay là Biệt Tuyết Tiên Cơ đây?

Sau khi mở cửa, Tống Thư Hàng nhìn thấy Biệt Tuyết Tiên Cơ. Cô xách hai tay hai hộp đồ ăn cực lớn, to hơn nhiều so với hộp tiên trân yến lần trước làm cho Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng:

- Tiên cơ, cô tới rồi.

- Bạch đạo hữu đến chưa?

Biệt Tuyết Tiên Cơ vẫn đeo khăn che mặt nên không ai nhìn thấy vẻ mặt cô.

- Chưa đâu, nhưng tính thời gian thì chắc là Bạch tiền bối cũng sắp về tới nơi rồi.

Tống Thư Hàng vươn tay giúp Biệt Tuyết Tiên Cơ xách một hộp đồ ăn.

- Thế thì vừa kịp.

Biệt Tuyết Tiên Cơ cười nói, rồi vào phòng và nói với Ngư Kiều Kiều:

- Kiều Kiều đạo hữu, ta muốn mượn phòng bếp một chút, còn có vài món nữa đợi bao giờ Bạch đạo hữu về rồi nấu

ở đây luôn.

- Không thành vấn đề!

Ngư Kiều Kiều đáp.

Cô đã nghe Tống Thư Hàng nói rằng Bạch Tôn Giả muốn về đây, và cả chuyện hắn mua chịu một bàn tiên trân yến giá năm vạn linh thạch ngũ phẩm. Xem ra hôm nay cả nhà có cơ hội nếm thử tài nấu nướng của tiên cơ rồi.

Tống Thư Hàng giúp Biệt Tuyết Tiên Cơ mang đồ ăn vào phòng bếp.

- Đúng rồi, tiên cơ, người thường có ăn được tiên trân yến này không?

Tống Thư Hàng hỏi.

Tiên trân yến ẩn chứa linh lực cường đại, người thường ăn vào mà không có công pháp tu chân để tiêu hóa số linh lực đó thì sẽ nổ tung vì linh lực của tiên trân yến.

- Yên tâm đi, ta biết ngươi có vài người bạn là người bình thường nên đã chuẩn bị trước rồi.

Biệt Tuyết Tiên Cơ cười đáp.

- Thế thì tốt quá.

Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì tí nữa lúc ăn cơm cũng không thể đuổi đám Cao Mỗ Mỗ ra bàn khác được.

Sau đó Tống Thư Hàng giúp tiên cơ phân loại đồ ăn cho tiên trân yến và một vài loại nguyên liệu nấu ăn ra.

Trong quá trình này, Tống Thư Hàng phát hiện ra một việc rất kì quái. Đó là thức ăn cho mỗi món thì rất ít nhưng số lượng món thì lại cực kì nhiều. Tiên cơ không đủ nguyên liệu nấu ăn à? Tống Thư Hàng nghĩ thầm.

Ba phút sau khi Biệt Tuyết Tiên Cơ đến biệt thự thì Bạch Tôn Giả và Bạch Hạc Chân Quân cũng bay tới bầu trời địa khu Giang Nam.

Phi kiếm dùng một lần bay chậm lại.

Con long ma hóa thạch hổ phách bị ghim trên mũi kiếm đã bị Bạch Tôn Giả cất vào pháp bảo không gian, để tránh nó ở trước mũi kiếm gây cản trở tốc độ phi hành.

Còn liễu yêu bị trói ở chuôi kiếm thì sợ nhũn cả rễ, đã biến mình nhỏ lại chỉ bằng bàn tay rồi.

Nhân lúc phi kiếm tạm dừng, Bạch Hạc Chân Quân thò tay kéo liễu yêu lên trên phi kiếm.

- Bạch tiền bối, chúng ta đến nơi rồi sao?

- Ừ, địa chỉ mà Thư Hàng tiểu hữu cho ta ở gần đây, để ta xem lại chỉ dẫn một tí.

Bạch Tôn Giả lấy di động ra, nhập địa chỉ nhà Ngư Kiều Kiều vào.

- Tìm được rồi, còn hơn 1000m nữa, chúng ta đáp xuống thôi.

Bạch Tôn Giả nói.

Phi kiếm dùng một lần lao xuống, chỉ chớp mắt đã đi ngàn dặm, đáp xuống bên cạnh biệt thự của Ngư Kiều Kiều.

Trong nhà bếp.

Khi Bạch Tôn Giả đáp xuống, Lưu Tinh kiếm bên hông Tống Thư Hàng phát ra tiếng ngân vang vui vẻ rồi bay lên.

- Ồ? Bạch tiền bối đến rồi à?

Tống Thư Hàng cười nói:

- Tiên cơ có muốn đi đón Bạch tiền bối với ta không?

- Không cần, ngươi đi đón ngài ấy đi. Ta đang xử lý mấy món ăn cuối cùng, mọi người ngồi vào bàn trước, ta sẽ mang đồ lên ngay.

Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.

- Được.

Tống Thư Hàng đáp rồi chạy nhanh ra cửa.

Bên ngoài biệt thự.

Khi Bạch Hạc Chân Quân đang chuẩn bị bấm chuông thì Tống Thư Hàng đã mở cửa ra.

Hắn nhìn Bạch Hạc Chân Quân rồi cười nói:

- Bạch Hạc tiền bối, ngài cũng đến à?

- Hóa ra là tiểu tử nhà ngươi đó hả? Sao ngươi lại biết bọn ta đã tới? Bạch Hạc Chân Quân đang nói chuyện thì thấy trong phòng có mấy người bình thường, thế là vội vàng thi triển ảo thuật giấu đôi cánh của mình đi.

- Là Lưu Tinh kiếm đã cảm ứng được khí tức của Bạch Tôn Giả trước nhất đấy.

Tống Thư Hàng chỉ chỉ Lưu Tinh kiếm đang bay bên cạnh mình rồi giải thích.

Lưu Tinh kiếm có trận pháp đặc biệt, không bị người thường phát hiện, cho nên nó bay giữa không trung cũng không làm cho đám Cao Mỗ Mỗ chú ý.

Khi Bạch Hạc Chân Quân nhìn thấy Lưu Tinh kiếm thì bỗng nổi cơn ghen. Nó trừng mắt nhìn Tống Thư Hàng đầy hung tợn. Tên con người ngu xuẩn này dám không hiểu mị lực của Bạch tiền bối tốt đẹp biết chừng nào, đúng là thẩm mỹ quan và tam quan đều có vấn đề!

Thế mà Bạch tiền bối lại cứ chiếu cố tiểu tử này, bây giờ đến cả bội kiếm Lưu Tinh cũng gửi ở chỗ hắn luôn!

Hừ, Bạch Hạc Chân Quân hắn đây nhất định phải xoay cái tam quan lệch lạc của con người ngu xuẩn này về đúng hướng!

Tống Thư Hàng tự nhiên bị lườm, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, bèn gãi đầu rồi hỏi:

- Bạch Hạc tiền bối à, Bạch tiền bối đâu rồi?

- Đang ở bồn hoa kia kìa.

Bạch Hạc Chân Quân đáp rồi nhích người ra, để cho Tống Thư Hàng nhìn thấy Bạch Tôn Giả đang ngồi xổm cạnh bồn hoa.

Tống Thư Hàng nhìn ra thì phát hiện Bạch Tôn Giả đang ngồi nghịch đất.

Bạch Tôn Giả đào một cục đất to từ trong bồn hoa ra rồi nặn rất say sưa.

Tống Thư Hàng:

-… Hắn đi tới sau lưng Bạch Tôn Giả rồi hỏi:

- Bạch tiền bối, ngài đang làm gì thế?

- Ta đang nặn chậu hoa, xong rồi, hoàn thành!

Bạch Tôn Giả nói nhỏ, tay thao tác rất nhanh, cục đất đã được ngài nặn thành một cái chậu con con.

Tiếp đó, tôn giả chỉ vào chậu nhỏ:

- Hóa thạch!

Ánh sáng pháp thuật lóe lên, chậu hoa nặn bằng đất biến thành một chậu hoa bằng đá.

Bạch Tôn Giả gật đầu vừa lòng:

- Tuy hơi đơn sơ nhưng cứ dùng tạm trước đi.

Sau đó tôn giả cho đất vào chậu hoa, rồi lấy ra một cây liễu nhỏ bằng bàn tay cắm xuống chậu hoa ấy, sau đó lấp đất lại.

- Xong rồi.

Bạch Tôn Giả gật đầu hài lòng rồi vỗ ha tay, linh lực trong cơ thể chấn động, toàn bộ đất trên tay ngài đều rơi xuống đất.

- Cây liễu nhỏ này là bảo bối mà tiền bối thu hoạch được sao?

Tống Thư Hàng hỏi.

Hắn biết Bạch tiền bối cực kì may mắn, đây chắc là thiên tài địa bảo gì ngài nhặt được trên đường về chăng?

Nói đoạn, Tống Thư Hàng vươn tay chọt cây liễu một cái.

Cây liễu run rẩy, thế rồi một giọng nữ cất lên:

- Đồ dê xồm, không được chọc bậy thân thể của người ta!

Khi cây liễu nói chuyện, trên thân nó hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp. Khuôn mặt ấy giận dữ quát ầm lên với Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng sợ run cả người, đây là một cây liễu thành tinh à?

- Đây là liễu yêu của Cửu U Giới, tên là Khinh Vũ.

Bạch Tôn Giả giới thiệu với Tống Thư Hàng:

- Cô ta bị ta bắt làm tù binh. Ta thấy nhánh cây của cô ta là chất liệu tốt, rất thích hợp để chế tạo phi kiếm dùng một lần, cho nên đã mang cô ta về đây cất giữ. Sau này nếu ta muốn làm phi kiếm dùng một lần thì không phải lo vấn đề nhánh cây nữa rồi.

Liễu yêu nghe thấy thế thì rét run cả người.

Tống Thư Hàng nhéo nhéo cằm, sao hắn thấy hình ảnh này kích thích thị giác thế nhỉ?

Lúc này thì Bạch Tôn Giả lại nhắc nhở thêm:

- Bây giờ cả người Khinh Vũ đều là tà khí ô uế của Cửu U Giới, phải cần thời gian dài để tinh lọc sạch. Cho nên tốt nhất là Thư Hàng đừng tùy tiện chạm vào cô ta, bằng không nếu bị năng lượng Cửu U nhiễm vào thì không hay đâu. Năng lượng Cửu U còn có sức mạnh ăn mòn nữa đó.

Sức mạnh ăn mòn? Tống Thư Hàng lập tức nhìn vào tay mình, may quá, bao tay tình yêu của Mộc Ngưu Kiếm Khách vẫn còn nguyên xi không bị tổn hao. Tống Thư Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu cái bao tay này mà bị hỏng thì hắn gặp phiền toái lớn rồi.

- À phải rồi Thư Hàng. Có đồ ăn chưa? Ta đói quá.

Bạch Tôn Giả vừa ôm chậu hoa vừa nhìn Tống Thư Hàng rồi hỏi.

- Làm xong rồi, chỉ chờ tiền bối ngồi vào bàn nữa thôi.

Tống Thư Hàng đắc ý nói:

- Cam đoan là ngon cực, chắc chắn là tiền bối sẽ vừa lòng.

- Cam đoan ngon hả?

Bạch Tôn Giả gật đầu nghiêm túc:

- Ta chờ mong lắm đó.

Bạch Tôn Giả mở cửa, đi vào trong biệt thự, thì thấy trên bàn cơm đã xếp đầy món ăn ngon. Món nào món nấy đều đủ cả sắc màu, hương vị.

Tống Thư Hàng nhìn qua thì thấy thức ăn trên bàn đều được nấu từ nguyên liệu bình thường, chỉ tăng thêm một chút đồ của tu sĩ mà thôi. Đây là thức ăn do Biệt Tuyết Tiên Cơ đặc biệt chuẩn bị để cho đám Cao Mỗ Mỗ cũng có thể ăn được, tiên cơ có tâm quá!

Bạch Tôn Giả nhìn thấy bàn đồ ăn này thì xoa cằm trầm tư.

Những món này dường như là do tiên trù nấu ra. Tống Thư Hàng có thể tìm được một vị tiên trù cơ à?

Hơn nữa, không biết có phải vì trùng hợp hay không, mà tuy thức ăn trên bàn đều làm từ nguyên liệu bình thường,

thế nhưng món nào cũng là món mà Bạch Tôn Giả thích.

Rõ ràng Tống Thư Hàng không biết ngài thích ăn những món này mà.

Khéo quá đi, chỉ ngửi mùi thức ăn thôi mà Bạch Tôn Giả đã cảm thấy lòng vui phơi phới, và rồi ngài mỉm cười rạng rỡ.

Trong nháy mắt, ánh sáng mị lực của Bạch Tôn Giả tỏa ra.

Trong phòng khách, Thôn Vân đại sư, Cao Mỗ Mỗ và Nha Y đang sửa kịch bản và học kịch bản, Dương Đức đang chơi game, Thổ Ba đang viết bài tập hè cho học sinh tiểu học, Thiên Nhai Tử đạo trưởng đang phẩm trà, Ngư Kiều Kiều đang giúp bưng bê đồ ăn và cả Bạch Hạc Chân Quân đứng đó, đều như bị bấm nút Pause.

Trong mắt tất cả mọi người, cả thế giới dường như đều biến thành hai màu đen trắng, chỉ có Bạch Tôn Giả đang tươi cười xán lạn là sắc màu rực rỡ duy nhất giữa thiên địa.

Chỉ có mỗi Hiến Công Cư Sĩ đang thăm dò địa hình không có mặt ở đó là thoát được kiếp nạn.

- Đừng mà, đừng như thế! Hãy để ta bảo vệ nụ cười của Bạch tiền bối đi!

Bạch Hạc Chân Quân nôn nóng trong lòng. Bao nhiêu người nhìn thấy Bạch Tôn Giả mỉm cười, đều bị Bạch Tôn Giả mê hoặc hết thì biết phải làm sao bây giờ?

Sao tự nhiên một lúc lại có thêm lắm tình địch thế?

- Hãy để ta bảo vệ nụ cười này!

Ngư Kiều Kiều quyết tâm nói.

- Phải để ta bảo vệ mới đúng chứ! À không, ta không bảo vệ được!

Thiên Nhai Tử đạo trưởng nói được nửa câu rồi mới tỉnh ngộ ra.

Tống Thư Hàng vội vàng kéo Bạch Tôn Giả lại:

- Tiền bối tiền bối, tém lại một tí. Chúng ta còn phải ăn cơm mà.

- Ừa.

Bạch Tôn Giả ngượng ngùng thu lại nụ cười của mình.

Sau khi Bạch Tôn Giả thu liễm mị lực quỷ dị của mình thì mọi người trong phòng mới khôi phục bình thường và lục tục ngồi vào vị trí.

Thiên Nhai Tử đạo trưởng mang mấy vò rượu ngon của mình ra, chuẩn bị mất bao lâu, cuối cùng cũng có chỗ dùng rồi.

Trong lúc đó, Tống Thư Hàng gọi điện mời Hiến Công Cư Sĩ về ăn cơm. Thế nhưng Hiến Công Cư Sĩ trả lời rằng hắn còn đang bận chế tác trận pháp, cho nên mọi người cứ ăn cơm trước đi, hắn sẽ về sau.

Thế thì không cần phải chờ Hiến Công Cư Sĩ nữa.

Một lát sau, Biệt Tuyết Tiên Cơ bưng món chính đầu tiên đi lên.

Bây giờ tiên cơ đã dùng lụa che kín cả khuôn mặt, thay đổi như vậy là không muốn Bạch Tôn Giả nhận ra à?

Tiên cơ đang chơi trò gì vậy? Chẳng phải cô mong được gặp Bạch Tôn Giả lắm hay sao? Gặp rồi lại che kín hết mặt mũi làm chi?

Tống Thư Hàng đang nghi hoặc thì Bạch Thu Tuyết đã mở món chính đầu tiên ra.

Món chính đầu tiên là sủi cảo thủy tinh, chiếc nào chiếc nấy tỏa sáng long lanh, trong suốt lấp lánh, bên cạnh chúng là xương sườn nướng vàng ươm.

Chỉ nhìn thôi đã đủ rớt nước miếng rồi.

Thế nhưng Tống Thư Hàng lại thấy hơi khó hiểu, tuy món này nhìn đẹp mùi thơm, nhưng hình như không phải là tiên trân mà?

Tiên trân yến đâu?

Tiếp đó, hắn thấy Biệt Tuyết Tiên Cơ lại mang một lồng hấp nhỏ lên, đặt trước mặt Bạch Tôn Giả.

Sau đó tiên cơ quay đầu đi xuống bếp.

Đúng vậy, trước mặt Bạch Tôn Giả có thêm một lồng hấp, còn người khác thì không có.

Tống Thư Hàng dường như đã đoán ra cái gì.

Bạch Tôn Giả nghi hoặc mở nắp lồng ra, trong đó cũng là sủi cảo thủy tinh và sườn nướng vàng rộm, thế nhưng chỉ cần là tu sĩ đã khai khiếu thì đều có thể nhận ra sủi cảo và xương sườn trước mặt Bạch Tôn Giả phát sáng!

Đây mới là tiên trân yến chân chính!

Tiên trân yến giá năm vạn viên linh thạch ngũ phẩm, cho ngươi nợ, không cần trả cũng không sao!

Tiên cơ tỷ tỷ, đừng có như vậy chứ!!