Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 637: Dã Tâm Lớn Nhất Trong Đáy Lòng Ta Là Gì?




Sau khi gặp Diệt Phượng tiền bối thì phải thử xem có mượn được ổ cứng của ngài ấy hay không, ừm, đồng thời phải chúc cảnh giới của Diệt Phượng tiền bối càng ngày càng cao và thăng cấp thuận lợi hết thảy, thế thì tương lai khi thăng lên tứ phẩm và ngũ phẩm vẫn có thể tìm ngài ấy để mượn ổ cứng xài tiếp rồi. Khụ, nghĩ xa quá… Mà bây giờ muốn mượn của Diệt Phượng tiền bối cũng chẳng dễ gì, phải nghĩ cách đả động ngài ấy cái đã.

Suy nghĩ một hồi, Tống Thư Hàng tự nhiên cười lên trông đến là ngốc nghếch.

Tô thị A Thập Lục ở bên cạnh suýt nữa thì tưởng là Tống Thư Hàng bị thần kinh.



Nửa tiếng sau

Tống Thư Hàng, Ngư Kiều Kiều và Tô thị A Thập Lục ngồi trong phòng khách của biệt thự, chờ Tam Nhật sư huynh đến.

Ba người bạn thân của Tống Thư Hàng và bạn gái của Cao Mỗ Mỗ đều bị đưa về phòng. Thế nhưng Cao Mỗ Mỗ không bị đưa lên giường đi ngủ, mà Ngư Kiều Kiều phái người nhét hắn vào trước bàn máy tính.

Ngư Kiều Kiều muốn thử xem, nếu nửa đêm Cao Mỗ Mỗ tỉnh dậy mà đột nhiên nhìn thấy máy tính thì có thể bùng nổ linh cảm rồi tuôn ra vài vạn chữ hay không.



Oong oong oong…

Tiếng kiếm ngân từ ngoài biệt thự truyền vào.

- Tam Nhật sư huynh đến rồi sao?

Tống Thư Hàng vội vàng nhìn ra cửa.

Sau đó hắn nhìn thấy một lão đạo sĩ hạc phát đồng nhan hạ xuống từ trên không, là Thiên Nhai Tử đạo trưởng.

- Ủa? Các vị tiểu hữu đều ở đây cả à?

Thiên Nhai Tử đạo trưởng đạo trưởng đã truyền mười năm công lực tinh thuần cho Thông Nương nên tạm thời không phải lo đến thiên kiếp nữa, trạng thái toàn thân đều ổn vô cùng.

Lúc này hắn xách hai bình rượu trong tay, vừa vào tới cửa thì mùi hương say lòng đã phả ra.

- Đúng lúc quá, đêm nay chúng ta lại say một trận được không? Mấy hôm trước lão đạo ăn chầu uống chực ở đây ngại quá, cho nên hôm nay lão đạo đã xin được mấy bình rượu ngon từ tay của Biệt Tuyết Tiên Cơ để chúng ta uống tới hừng đông đây!

Thiên Nhai Tử đạo trưởng vừa nói vừa cười sang sảng.

Thực ra lần này Thiên Nhai Tử đạo trưởng đạo trưởng tới đây… là vì Thông Nương.

Hắn cảm thấy tiểu yêu Thông Nương này có lẽ thật sự là một mỏ vàng đang bị lấp kín.

Hắn muốn thu nhận Thông Nương thành đồ đệ của mình.

Tuy Thông Nương đã trở thành “đệ tử kí danh” của một đạo hữu khác của Thư Hàng tiểu hữu, thế nhưng nếu chưa bái sư hẳn hoi thì hắn vẫn có cơ hội đào góc tường mà.

Đây chính là thiên tài học xong một bộ công pháp nhị phẩm tinh diệu chỉ trong mười phút đó, nếu bỏ lỡ thì có khi cả đời này cũng không tìm thấy người thứ hai đâu.

Cho nên Thiên Nhai Tử đạo trưởng suy nghĩ một đêm rồi vẫn quyết định vác mặt dày tới đây.

- Đạo trưởng… ngài tới muộn quá, ta vừa mới uống xong rồi.

Cả người Ngư Kiều Kiều toàn là mùi rượu. Thực ra sau khi ngửi thấy mùi rượu ngon say đắm lòng người tỏa ra từ bình rượu trong tay Thiên Nhai Tử đạo trưởng, thì Ngư Kiều Kiều cũng muốn uống thêm một chầu nữa lắm, nhưng tối nay cô có việc mất rồi.

- Không sao, chúng ta có thể uống thêm chầu nữa mà. Ngư Kiều Kiều cô nương vẫn còn tỉnh táo, Thư Hàng tiểu hữu cũng uống được. Tiểu cô nương bên cạnh này có muốn uống tí luôn không? À không đúng, không đúng, người chưa thành niên thì không uống rượu là hơn.

Thiên Nhai Tử đạo trưởng cười ha hả. Đương nhiên đạo trưởng cũng nhìn ra Tô thị A Thập Lục không còn là một thiếu nữ vị thành niên, chỉ là hắn thấy cô có khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc quá nên mới muốn đùa cô một chút thôi.

Khi con người ta lớn tuổi mà nhìn thấy trẻ con thì “trái tim ông nội” sẽ bị kích hoạt, cứ thích trêu đùa con trẻ để hưởng cái thú thiên luân.

Có lẽ Thiên Nhai Tử đạo trưởng cũng đang ở trong trạng thái này.

Chưa thành niên?

Tô thị A Thập Lục ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm vào Thiên Nhai Tử đạo trưởng, tay phải biến chưởng thành đao, vẻ mặt nôn nóng muốn đập người.

Tống Thư Hàng vội nói:

- Thiên Nhai Tử đạo trưởng à, xin lỗi ngài, tối nay chúng ta còn có việc. Hay là mấy ngày nữa mình uống với nhau nhé?

Trong lúc hắn đang nói chuyện thì bên ngoài lại truyền vào tiếng kiếm ngân.

Một thân ảnh ngự kiếm phi đến trong hư không, lần này đúng là Tam Nhật sư huynh.

Sư huynh chưa tới mà tiếng đã vang lên:

- Thư Hàng tiểu hữu, đã chuẩn bị xong chưa? Nếu xong rồi thì chúng ta đi luôn thôi.

- Vâng, sư huynh, chuẩn bị xong cả rồi. Ta đưa hai người Ngư Kiều Kiều và Tô thị A Thập Lục đi theo có được không?

Tống Thư Hàng hỏi.

- Không thành vấn đề. Lên đi, ta sẽ đưa mọi người tới Kim Cương động phủ bằng tốc độ nhanh nhất… Không biết thời gian giếng cổ trong động phủ phun trào sẽ chấm dứt vào lúc nào, chúng ta đi càng nhanh càng tốt.

Tam Nhật sư huynh cười phóng khoáng.

Tống Thư Hàng kéo Tô thị A Thập Lục theo rồi chắp tay với Thiên Nhai Tử đạo trưởng:

- Đạo trưởng, chúng ta xin cáo từ trước.

- Kim Cương động phủ? Thì ra các ngươi muốn đi thủ phủ cũ của Kim Cương tông nhà Thông Huyền đại sư à?

Thiên Nhai Tử đạo trưởng cười ha hả:

- Vậy lão đạo cũng đi cùng các ngươi một chuyến.

Nói đoạn, Thiên Nhai Tử đạo trưởng buông rượu xuống, lấy một chiếc Kim Cương lệnh ra vung vẩy đầy đắc ý.

Sau đó, đạo trưởng lấy một pháp bảo phi hành hình đám mây rồi bảo:

- Các ngươi lên cả đi, ta đưa các ngươi qua, nhanh hơn các ngươi tự ngự kiếm phi hành nhiều đó.

Bấy giờ Tam Nhật sư huynh cũng hạ xuống, thấy Thiên Nhai Tử đạo trưởng thì hét lên thất thanh:

- Truyền công cuồng ma!

Thiên Nhai Tử đạo trưởng:

- …

Tô thị A Thập Lục nghe thấy câu hét của Tam Nhật sư huynh thì phản ứng lại ngay tắp lự:

- Truyền Công Cuồng Thiên Nhai Tử lão đạo? Bảo sao cái đạo hiệu này lại quen tai thế, Thư Hàng, chúng ta chạy mau… A Thất nói nếu gặp Thiên Nhai Tử đạo trưởng thì chạy được bao xa phải cố mà chạy cho bằng được, tuyệt đối không được để hắn tóm cổ, nếu không sẽ có chuyện kinh dị xảy ra đó.

Thiên Nhai Tử đạo trưởng:

- …

Đạo trưởng chỉ thấy mệt tim quá, hết yêu cả thế giới luôn rồi.

- Khụ khụ.

Tống Thư Hàng vội giải thích:

- Yên tâm đi, trong thời gian tới Thiên Nhai Tử đạo trưởng không truyền công nữa đâu. Hôm trước hắn đã truyền mười năm công lực cho một cây hành thành tinh rồi.

Tô thị A Thập Lục và Tam Nhật sư huynh nghe thế thì thoải mái hơn hẳn, thế nhưng cả hai vẫn nhìn Thiên Nhai Tử đạo trưởng bằng ánh mắt cực kì cảnh giác.

Thiên Nhai Tử đạo trưởng đau lòng muốn chết.



Cuối cùng cả đám vẫn ngồi lên pháp bảo phi hành của Thiên Nhai Tử đạo trưởng để đến Kim Cương động phủ.

Đạo trưởng cảnh giới Linh Hoàng ngũ phẩm thúc giục pháp bảo, nhanh hơn nhiều so với Tam Nhật sư huynh ngự phi kiếm. Bây giờ thời gian chính là linh thạch đó.

Cả nhóm đến Kim Cương động phủ rất nhanh, Thiên Nhai Tử đạo trưởng cất pháp khí phi hành đi.

Vừa đến gần Kim Cương động phủ thì cả nhóm đã cảm nhận được một loại lực lượng không thể miêu tả bằng lời ngập tràn bốn phía.

Đó không phải là linh lực hay chân khí của tu sĩ, nếu nhất định muốn phân loại nó thì… nó có chỗ tương tự với năng lượng tinh thần… hoặc là lực lượng linh hồn.

Dưới ảnh hưởng của luồng năng lượng giống như lực lượng linh hồn này, nhóm người Tống Thư Hàng chợt thấy trước mắt xuất hiện rất nhiều hình ảnh hư ảo.

Trong những hình ảnh đó là muôn vẻ đời người. Đây là dục vọng và khao khát trong nội tâm sâu thẳm của các tu sĩ đến Kim Cương động phủ nhận thí luyện “Luyện tâm” của giếng cổ, kết tụ lại cùng nhau, rồi bị lực lượng khi giếng cổ phun trào đúc thành những hình ảnh kì quái.

Tam Nhật sư huynh đưa mấy người Tống Thư Hàng vào trong động phủ.

Thiên Nhai Tử đạo trưởng đưa Kim Cương lệnh ra làm phí dụng khi tiến vào động phủ.

Tống Thư Hàng giao phần linh thạch của ba người rồi đi vào cùng với Tô thị A Thập Lục và Ngư Kiều Kiều.





Lúc này trong động phủ đã có rất nhiều đệ tử, phần lớn đều là đệ tử và đệ tử tục gia của Thiên Nhai Vân Du tự.

Giữa động phủ có một cái giếng cổ, nước trong giếng thi thoảng sẽ phun tóe lên như suối phun.

Một đám tu sĩ ngồi quây xung quanh nó, thối luyện tâm cảnh nhờ lực lượng của giếng cổ.

Ngư Kiều Kiều và Tô thị A Thập Lục không luyện Kim Cương Căn Bản quyền pháp nên đương nhiên cũng không cần lĩnh ngộ Kim Cương Phục Ma quyền. Sau khi vào động phủ, dưới sự chỉ dẫn của Tam Nhật sư huynh, hai cô gái chọn chỗ ngồi xuống gần giếng cổ, đợi giếng cổ bình ổn lại thì nhìn vào mặt nước và tiến vào trạng thái “luyện tâm”.

Thiên Nhai Tử đạo trưởng xoa cằm suy tư một lát rồi cũng tiến vào trạng thái luyện tâm, chắc đã là khách quen của động phủ này rồi. Vì thường xuyên trốn tránh thiên kiếp nên hắn rất hay vào đây mượn giếng cổ để luyện tâm, để tâm cảnh của mình duy trì trạng thái bình thường.

Giếng cổ luyện tâm này có hiệu quả tốt nhất đối với Tô thị A Thập Lục. Trải qua luyện tâm có thể giúp cho tâm cảnh của cô trở nên bình thản trong lần độ kiếp tiếp theo, không bị ảnh hưởng bởi lần thất bại trước kia nữa.

Tống Thư Hàng dạo qua một vòng trong động phủ, xem xét những điều mà cao nhân của Kim Cương tông lĩnh ngộ được từ Kim Cương Căn Bản quyền pháp, xem một hồi thu hoạch được rất nhiều.

Một lát sau, hắn lại đối diện với bức bích họa Kim Cương Phục Ma quyền rồi bắt đầu lĩnh ngộ.

Sau một hồi lâu, Tống Thư Hàng cười khổ một tiếng.

Hắn cảm thấy mình rất phù hợp với Kim Cương Căn Bản quyền pháp, lúc trước khi tu luyện quyền pháp này, hắn cũng nắm giữ nó rất nhanh.

Thế nhưng lĩnh ngộ công pháp từ trong bức họa thế này dường như không phải là việc mà hắn am hiểu.

Dù là kiếm quyết thần bí của Sở gia hay là bích họa Kim Cương Phục Ma quyền trước mắt, đều vô cùng trừu tượng với Tống Thư Hàng.

Hắn sờ chiếc túi thu nhỏ một tấc trong lòng, hi vọng nhờ năng lực của Ngộ Đạo thạch, có thể có thu hoạch gì đó.

Bây giờ…cứ từ từ rồi hẵng lĩnh ngộ vậy. Tống Thư Hàng xoay người đi tới giếng cổ luyện tâm.

Đi xem cái giếng cổ như suối phun này có gì huyền diệu cái đã.

Hắn từng bước đến gần giếng cổ rồi bước vào phạm vi luyện tâm.

Lực lượng thần bí của giếng cổ ảnh hưởng tới Tống Thư Hàng, sẽ khơi lên dã tâm và tà niệm trong đáy lòng hắn. Tống Thư Hàng khong nagwn cản, để mặc cho lực lượng của giếng cổ tác động mình.

Trên đời này không có ai hoàn mỹ, cho dù là Thánh Nhân thì trong lòng cũng vẫn có dục vọng, đó là chuyện quá bình thường. Nếu con người ta không có dục vọng hay điều gì để theo đuổi thì có khác gì con cá khô đâu?

Theo lời giới thiệu của Tam Nhật sư huynh, khi suối phun chấm dứt tạm thời thì Tống Thư Hàng nhìn vào mặt giếng phẳng lặng.

Mặt nước chiếu bóng hình của hắn.

“Thứ mà ta muốn là gì?” Trong lòng Tống Thư Hàng cũng đang tự hỏi câu hỏi ấy.

Trước khi vào nhóm Cửu Châu số 1, thì những thứ mà hắn muốn có đều không thoát khỏi khuôn khổ thế tục.

Thế sau khi bước lên con đường tu hành thì hắn muốn gì đây?

Lúc này, mặt nước giếng cổ bỗng gợn sóng.

Tống Thư Hàng nhìn thấy rồi!

Hắn thấy mình ăn mặc như nho sinh, tuấn mỹ phi phàm, một quyển kinh thư chuyển động quanh người hắn, trên kinh thư có tiếng Thánh Nhân tụng niệm.

Ha ha ha, đây mới là phong cách mà mình muốn nè!

Trước mặt hắn khi đó là một tà vật vô cùng dơ bẩn.

Hình như… đây là một cuộc đại chiến?