Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 608: Chuyển Phát Nhanh Toàn Cầu Tam Thế, Ngài Đáng Có




Đúng lúc này, có một làn sóng dao động rồi mở ra trong không trung, bóng dáng của một chiếc tiên thuyền cỡ nhỏ lờ mờ xuất hiện.

Rõ ràng đầu sỏ đánh bay Thiên Nhai Tử đạo trưởng chính là chiếc tiên thuyền xúi quẩy này đây!

Cùng lúc tiên thuyền hiện ra, một mùi hương thoảng thoảng cũng lan tỏa.

Cao Mỗ Mỗ đang ngu ngơ chưa hiểu ra sao, ngửi thấy mùi hương này thì dụi mắt, ngồi xuống, dựa vào cây đại thụ sau lưng rồi thiếp đi.

- Khí gây mê à?

Ngư Kiều Kiều nói.

Dường như loại khí này chỉ có tác dụng với người thường mà thôi. Đối với tu sĩ đã tu luyện thì khí huyết chi lực, chân khí hoặc linh lực trong cơ thể có thể tự động hóa giải thứ khí này.

Đây là biện pháp khẩn cấp đề phòng người thường nhìn thấy tiên thuyền. Khí gây mê tự động bắn ra hệt như túi khí an toàn trên ô tô vậy.

Sau khi Cao Mỗ Mỗ hôn mê thì tiên thuyền mở cửa, một thiếu niên đi từ trong đó ra với vẻ lo lắng.

Thiếu niên vội vàng chạy như bay đến chỗ Thiên Nhai Tử đạo trưởng bị đụng văng, vừa chạy vừa móc đan dược ra:

- Xin lỗi, xin lỗi, tiền bối không sao chứ? Ta không cố ý đâu!

Thiên Nhai Tử đạo trưởng xoa eo, bò dậy khỏi mặt đất. Tự nhiên bị đụng cho một phát, không chết nhưng mà đau lắm đấy nha!

Tiên sư nó, đứa nào lái xe mà mắt để trên trán thế hả?

Thứ đâm phải hắn không phải là ô tô bình thường mà là tiên thuyền, hơn nữa trông còn có vẻ là loại tiên thuyền có thể lao vèo vèo trong vũ trụ nữa! Tiên thuyền loại đó có thể phá tan hoặc đâm nát cả thiên thạch đấy!

Nó đâm vào thắt lưng của Thiên Nhai Tử đạo trưởng một phát làm xước hết cả da. May mà hắn là Linh Hoàng Kim Đan ngũ phẩm có linh khí tự động bảo vệ chủ nhân nên mới không bị tổn thương đến gân cốt.

- Tiền bối, ngài không sao chứ? Ngài có ổn không?

Thiếu niên kia chạy tới chỗ Thiên Nhai Tử đạo trưởng thì lo cuống cả lên. Hắn vừa nói vừa móc ra đủ loại đan dược trị ngoại thương, trị nội thương, khôi phục thể lực, khôi phục linh lực, cái gì cũng có.

Thấy vẻ lo lắng của thiếu niên thì Thiên Nhai Tử đạo trưởng cũng nguôi nguôi:

- Yên tâm đi, lão đạo không yếu ớt thế đâu. Thế nhưng ngươi lái tiên thuyền cũng ẩu quá đấy!

- Xin lỗi, xin lỗi tiền bối. Ban nãy ta đang điều khiển tiên thuyền rất là ổn định, chẳng hiểu sao lúc hạ xuống thì tự nhiên tiên thuyền bị nhiễu, đơ hết cả, rõ là kì quái. Sau đó ta không phanh được nó, rồi phương hướng cũng không điều chỉnh được luôn, thế là nó mới đâm vào tiền bối.

Thiếu niên vừa giải thích vừa ôm một đống đan dược rồi hỏi:

- Tiền bối, hay là ngài chọn bừa một loại mà uống đi?

Thiếu niên còn giấu một chuyện không nói. Đó là khi hắn sắp hạ cánh xuống thì “hàng chuyển phát” bên trong tiên thuyền tự nhiên cộng hưởng với một thứ gì đó trên mặt đất, lực cộng hưởng kia mới là nguyên nhân chủ yếu làm cho tiên thuyền mất kiểm soát.

Thiên Nhai Tử:

- …

Thuốc là thứ uống bừa được à? Không bệnh thì uống gì mà uống?

- Lão đạo không sao thật mà. Mà thôi mà thôi, coi như hôm nay lão đạo xui xẻo đi. Tiểu hữu, tốt nhất là ngươi nên kiểm tra lại tiên thuyền của mình xem. Nếu ban nãy ngươi không đụng vào lão đạo mà đụng trúng người khác ở bên cạnh thì đã xảy ra tai nạn chết người rồi đấy.

Thiên Nhai Tử đạo trưởng cảm thán.

Dù là người thường Cao Mỗ Mỗ ở cạnh hắn hay tu sĩ nhị phẩm Tống Thư Hàng ở cách đó không xa, mà bị con tiên thuyền có sức phá thiên thạch này tông cho một phát thì kết cục cũng là về chầu ông vải thôi.

Nếu đâm chết người là phiền to rồi. Đặc biệt là tiểu đạo hữu kia, sau lưng hắn là Bạch Tôn Giả đó! Lửa giận của tôn giả không phải muốn là dập được dễ dàng đâu.

- May mà tông vào tiền bối, à không… ý của ta là may mà công lực của tiền bối cao thâm! Ta sẽ lập tức đi kiểm tra tiên thuyền, ta còn phải báo cáo vấn đề của tiên thuyền về tổng bộ nữa! Không thể để cho chuyện này tái diễn được, nguy hiểm quá đi mất!

Thiếu niên mồm năm miệng mười nói.

Thiên Nhai Tử:

- …

- Đúng rồi, ta còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của tiền bối.

Thiếu niên nói rồi đưa một tấm danh thiếp:

- Ta là Lăng Độ Tử, đệ tử bốn sao của công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế.

Thiên Nhai Tử nhận danh thiếp, trên đó ghi phương thức liên lạc của Lăng Độ Tử và cả dấu hiệu cá nhân mang hình hai vệt nước mắt của hắn. Mỗi đệ tử chính thức của toàn cầu Tam Thế đều có dấu ấn cá nhân của mình, hai vệt nước mắt này chính là dấu ấn của Lăng Độ Tử.

“Chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế?” Tống Thư Hàng ở bên cạnh nghe thấy câu đó thì hơi ngạc nhiên. Sáng nay hắn vừa mới đến phân bộ công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế ở địa khu Giang Nam để làm thủ tục thu hồi hàng chuyển phát. Người ta gửi lại hàng nhanh như vậy cơ à?

Trước sau mất có hơn hai tiếng đồng hồ thì phải? Hiệu suất làm việc đáng sợ thật.

Còn nữa, lúc trước ở trong phân bộ công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế địa khu Giang Nam, chẳng phải cô gái mặc sườn xám nói phải hai ngày nữa mới gửi lại hàng đến hay sao?

Hay là… đây chỉ là một nhân viên giao hàng của công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế đi ngang qua đây rồi bị rụng xuống vì tiên thuyền gặp sự cố thôi?

Hình như vụ này có khả năng hơn.

- Lão đạo Thiên Nhai Tử, tiểu đạo hữu không cần lo lắng quá, lão đạo thật sự không sao, ngươi cất hết thuốc men đi. Lần sau đừng liều lĩnh thế nữa.

Thiên Nhai Tử cất danh thiếp đi rồi nói. Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Lăng Độ Tử thì hắn cũng không muốn trách cứ người ta cái gì nữa.

- Cảm ơn Thiên Nhai Tử đạo trưởng, cảm ơn đạo trưởng. Mấy ngày nữa nhất định ta sẽ đến nhà hỏi thăm và xin lỗi vì chuyện hôm nay.

Lăng Độ Tử không ngừng cảm ơn, sau đó dường như nghĩ ra cái gì đó, hắn bật thốt lên theo bản năng:

- Truyền Công Cuồng!

Khuôn mặt già nua của Thiên Nhai Tử tối sầm lại.

- Xin lỗi, xin lỗi tiền bối. Ý của ta là… ừm… truyền công tốt lắm, truyền công tuyệt cực kì! Truyền công là tốt nhất luôn! Cho nên, tiền bối, người cũng rất tuyệt!

Lăng Độ Tử muốn vả mình méo mặt quá đi, thế này thì lúc đến nhà xin lỗi lại có thêm một tội nữa để kể rồi.

Thiên Nhai Tử thở dài u ám, mệt tim quá, muốn tìm chỗ nào đó chữa trị một tí.

Tống Thư Hàng nhìn thấy hình ảnh này thì cảm thấy huyệt cười trong lòng mình bị chọt liên hồi, buồn cười chết đi được.



Vất vả lắm Lăng Độ Tử mới thoát khỏi chế độ xin lỗi và quay lại với công việc chính của mình.

Hắn quay người đi về phía Tống Thư Hàng.

- Xin hỏi, ngươi có phải là Tống Thư Hàng đạo hữu không?

Lăng Độ Tử hỏi.

- Đúng vậy, chính là ta.

Tống Thư Hàng gật đầu đáp. Không ngờ lại là hàng chuyển phát của mình thật, nhanh quá!

Lăng Độ Tử lấy một cặp tài liệu ra, đối chiếu thông tin đúng quy trình rồi bảo:

- Ta là Lăng Độ Tử của công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế, hôm nay Tống Thư Hàng đạo hữu xin nhận một món hàng chuyển phát từ phân bộ công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế địa khu Giang Nam và đã trả phí bảo quản rồi, đúng không?

- Đúng vậy.

Tống Thư Hàng gật đầu đáp.

Lăng Độ Tử nói tiếp:

- Tống đạo hữu, mời ngươi lấy sợi dây vàng làm tin kia ra đây một chút được không?

Tống Thư Hàng lấy sợi dây vàng ra đưa cho Lăng Độ Tử.

Thế nhưng Lăng Độ Tử không nhận sợi dây vàng, mà chỉ giơ một pháp khí nhỏ lên rồi nhìn nó một chút. Nhìn xong, xác định thật giả rõ ràng, hắn gật đầu:

- Chờ một lát, ta sẽ giao hàng cho ngươi.

Dứt lời, Lăng Độ Tử chạy về tiên thuyền của mình rồi ôm ra một cái thùng vuông mỗi chiều tầm 1m.

Thùng to thế này cơ à? Rốt cuộc là quà gì vậy?

Tống Thư Hàng mong nhất là mở ra thấy một thùng toàn linh thạch, linh thạch cửu phẩm thì càng tốt. Thế nhưng hắn chỉ có thể tưởng tượng trong đầu cho đã ghiền thế thôi, hiện thực thì lấy đâu ra.

Đây chính là món hàng mà Trúc Quản Tử trưởng lão của Tam Thập Tam Thú Thần tông nhờ bọn ta vận chuyển năm đó, bây giờ trả về cho chủ. Mặt khác, xin Tống đạo hữu hãy điểm chỉ xác nhận đã nhận hàng giúp ta.

Lăng Độ Tử đưa một phiến thủy tinh ra.

- Điểm thế nào? Một ngón hay là cả bàn tay?

Tống Thư Hàng tò mò hỏi.

- Mời Tống đạo hữu đặt cả bàn tay lên phiến thủy tinh này, rồi dùng một chút chân khí là có thể để lại ấn kí.

Lăng Độ Tử mỉm cười giải thích.

Tống Thư Hàng đặt tay lên phiến thủy tinh rồi thúc giục chân khí trong cơ thể như Lăng Độ Tử chỉ dẫn.

Chân khí Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công trong cơ thể khởi động dường như truyền tới tiếng cá mập kêu to. Chân khí dồn vào trong phiến thủy tinh, để lại ấn kí thuộc về riêng hắn.

- Tống đạo hữu, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi. Chúc ngươi vui vẻ!

Lăng Độ Tử cất phiến thủy tinh kia đi.

Sau đó hắn lại lấy một tấm danh thiếp đưa cho Tống Thư Hàng:

- Đúng rồi, Tống đạo hữu. Nếu sau này ngươi muốn chuyển phát nhanh cái gì vào vũ trụ thì có thể liên hệ trực tiếp với ta. Có điều tháng một hàng năm là thời gian nghỉ của ta. Nếu ngươi liên hệ với ta vào tháng một thì ta chỉ có thể nhận một vài việc riêng. Việc riêng thì không chuyển được cự li xa nhưng giá rẻ lắm nhé.

Trong thời gian các đệ tử nghỉ ngơi, công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế cho phép họ được nhận một số đơn hàng riêng. Thế nhưng công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế không cam đoan chắc chắn cho các loại bảo hiểm hay uy tín của các đơn hàng đó.

Song giá cả của đơn riêng rất rẻ, vả lại có thể chuyển phát được những thứ không quá nguy hiểm, cho nên nó cũng trở thành một con đường kiếm thêm thu nhập cho các đệ tử của chuyển phát nhanh công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế.

- Ta biết rồi, cảm ơn. Nếu có việc cần thì nhất định ta sẽ liên hệ với ngươi.

Tống Thư Hàng nhận lấy danh thiếp.

Chiếc danh thiếp này nhìn rất tinh xảo, hai vệt nước trên đó nhìn qua giống như “nước mắt”, mang lại cảm giác rất kì quái, chắc là có trận pháp nhỏ gì đó bên trong.

Sắp tới chắc là hắn cũng không có cái gì gửi vào vũ trụ. Tạm thời hẳn là không dùng đến tấm danh thiếp này.

Nói mới nhớ, trong túi thu nhỏ một tấc của hắn còn có một tấm danh thiếp kì lạ đáng sợ của “Đội đòi nợ tu sĩ”. “Đòi nợ, bọn ta là dân chuyên nghiệp!”

Tống Thư Hàng cảm thấy mình phải cất cho kĩ cái danh thiếp ấy, tốt nhất là đừng có để cho ai nhìn thấy. Bằng không vạn nhất ngày nào đó hắn vay của Bạch Tôn Giả nhiều linh thạch quá, không trả kịp, xong Bạch Tôn Giả nhìn thấy danh thiếp rồi hứng lên mời đội đòi nợ tu sĩ ấy đến thì biết làm sao?

Đương nhiên là Bạch Tôn Giả sẽ không làm việc tàn nhẫn như thế đâu, ngài ấy sẽ dùng cách khác kìa!

Vừa suy nghĩ, Tống Thư Hàng vừa nâng thùng hàng kia lên.

Đúng lúc ấy, sợi dây vàng trong tay hắn nổi lên cộng hưởng với vật trong thùng.

Chiếc xích hơi rung lên, tỏa ra ánh hào quang vàng chói.

Tống Thư Hàng yên tâm hẳn.