Chỉ cần nghe cái nick name “Truyền Công Cuồng” Thiên Nhai Tử là biết ngay Thiên Nhai Tử đạo trưởng truyền công cho người ta không phải lần đầu.
Truyền công cho người khác đã trở thành đam mê của hắn, cho nên hắn mới bị người ta gọi là “Truyền Công Cuồng”.
Mà nhìn phản ứng của Ngư Kiều Kiều, thì vụ được ông lão tóc bạc truyền công như kì ngộ của nhân vật chính trong tiểu thuyết võ hiệp cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì. Bằng không thì Ngư Kiều Kiều đã không bảo hắn chạy cho mau.
- Không phải, đạo hữu, các người hiểu lầm rồi! Nghe ta giải thích đi mà!
Thiên Nhai Tử vội vã la lên.
Thế nhưng Thiên Nhai Tử còn chưa nói xong thì Tống Thư Hàng tiểu hữu đã chạy biến rồi.
Ngay khi Ngư Kiều Kiều hô “chúng ta đi mau”, Tống Thư Hàng đã lập tức vận chuyển thân pháp Quân Tử Vạn Lý Hành mà chạy như bay.
Bàn tay Thiên Nhai Tử vươn ra cứng còng giữa không trung, hắn khóc chẳng ra nước mắt.
Hiểu lầm rồi, tất cả đều là hiểu lầm thôi.
Nick name Truyền Công Cuồng là cái khỉ gì? Đúng là hắn thường xuyên truyền công cho người khác, thế nhưng đều là hai bên tôi tình anh nguyện mà, sao lại phải chạy cơ chứ?
…
Khi Tống Thư Hàng guồng chân chạy như điên thì Ngư Kiều Kiều cũng bắt đầu giảng giải cho hắn về sự tích cuồng truyền công của Thiên Nhai Tử đạo trưởng.
Quả thực Thiên Nhai Tử đạo trưởng có đam mê đặc biệt trong việc truyền công cho người khác. Thế nhưng đam mê này không phải trời sinh mà là tình thế bắt buộc nên mới có. Nếu không phải có nguyên nhân thì làm gì có tu sĩ nào nỡ truyền bản nguyên chân khí hay bản nguyên linh lực mà mình tu luyện vất vả cho người khác, như là may áo cưới cho người ta thế chứ?
Tìm hiểu ngọn nguồn ra thì nguyên nhân chủ yếu chính là thiên kiếp.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng giậm chân tại chỗ ở cảnh giới Linh Hoàng ngũ phẩm đỉnh phong rất lâu, đã gần ba trăm năm rồi. Thế nhưng hắn không dám xông qua cánh cửa tấn thăng từ ngũ phẩm lên lục phẩm!
Thiên Nhai Tử rất biết lượng sức mình. Hắn đã tính thử rồi, nếu hắn cứ thế trùng kích cảnh giới Chân Quân lục phẩm thì chỉ nắm chắc hai phần thành công mà thôi, xác xuất thất bại lên tới tám phần kia.
Đây chính là cục diện bát tử nhị sinh. Thân là một cường giả Kim Đan tuổi thọ dài lâu, sao mà Thiên Nhai Tử đạo trưởng lại phải lấy tính mạng ra làm trò đùa như thế?
Thế là Thiên Nhai Tử đạo trưởng khổ sở đè cảnh giới của mình xuống, đồng thời tìm kiếm biện pháp có thể giúp tăng tỉ lệ độ kiếp thành công cho mình.
Thế nhưng ép cảnh giới cũng không phải là kế lâu dài… Nếu Thiên Nhai Tử đạo trưởng cứ loanh quanh ở ngũ phẩm đỉnh phong, thì cho dù không tu luyện, cũng chỉ tầm mười năm là linh lực Kim Đan trong cơ thể hắn sẽ đạt tới cực hạn.
Đến lúc đó Kim Đan sẽ tự động sáng lập linh hồ, bắt hắn cưỡng chế trùng kích cảnh giới Chân Quân lục phẩm.
Để tránh xảy ra tình huống này, Thiên Nhai Tử đạo trưởng đã nghĩ ra một kế hay.
Kế hay đó chính là dùng cách truyền công để truyền “công lực” của mình cho tu sĩ khác, hoặc là “dịch kinh tẩy tủy” cho tu sĩ khác để tiêu hao bản nguyên linh lực của mình. Thế là hắn không phải lo lắng về thiên kiếp nữa.
Lúc trước khi nghĩ ra cái cách truyền công này, Thiên Nhai Tử đạo trưởng thấy mình thông minh lắm.
Dùng biện pháp truyền công, chẳng những hắn có thể truyền bản nguyên chân khí cho tu sĩ khác, mà còn trao đổi đồng giá được rất nhiều món hay.
Ba trăm năm qua, cứ cách dăm năm đến mười năm thì Thiên Nhai Tử đạo trưởng lại tìm cơ hội để truyền công một lần, không hề biết mỏi mệt là gì.
Thế là danh tiếng Thiên Nhai Tử cuồng truyền công mau chóng lan xa.
Nếu chỉ lan truyền tiếng tăm “Truyền Công Cuồng” thì cũng thôi đi… sau khi nổi tiếng rồi Thiên Nhai Tử đạo trưởng còn nhân cơ hội mở cửa làm ăn! Suy cho cùng thì trong giới tu sĩ có rất nhiều người hi vọng có công lực cường đại trong thời gian ngắn.
Đặc biệt là tu sĩ dưới ngũ phẩm. Nếu được một vị Linh Hoàng ngũ phẩm truyền công cho, thì trước ngũ phẩm, nhục thân của tu sĩ đó sẽ được linh lực tưới nhuần, công lực được tăng cường, còn có thể dịch kinh tẩy tủy, quả thực là lợi vô cùng. Rõ ràng là chuyện “ông già tóc bạc cầm tay truyền công” tốt đẹp như vậy, vì sao thanh danh của Truyền Công Cuồng Thiên Nhai Tử lại trở thành người gặp người sợ, để cho ai nghe thấy việc Thiên Nhai Tử đạo trưởng truyền công cũng phải bỏ chạy mất dép thế?
Chẳng lẽ Thiên Nhai Tử đạo trưởng động tay mó chân trong công lực của mình trong mà truyền cho người ta, để người được truyền công bị thương tổn gì à?
Cũng không phải như thế!
Thiên Nhai Tử truyền công rất nghiêm túc đấy! Mỗi lần truyền đều truyền lượng công lực lớn chất lượng tốt, danh tiếng vang xa!
…
Nói đến việc này cũng thật kì lạ.
Mỗi lần Thiên Nhai Tử chọn được đối tượng truyền công thì sẽ vui vẻ bước tới gọi đạo hữu kia lại:
Ví dụ như:
- Đạo hữu, xin dừng bước!
Hoặc là:
- Đạo hữu, xin đợi một lát, có thể nói chuyện chút không?
- Bần đạo thấy ngươi thiên tư cực cao, bần đạo có năm năm công lực, muốn truyền cho ngươi, ngươi có cần không? Chỉ cần trao đổi một tí là có ngay này.
Kĩ năng làm ăn của Thiên Nhai Tử đạo trưởng rất cao, hắn đẩy mạnh tiêu thụ công lực của mình cho người ta mười lần thì phải thành công đến tám chín lần.
Sau đó thì tiền trao cháo múc.
Hai bên chủ khách đều rất vừa lòng.
Từ lúc bắt đầu đến nay là 300 năm, Thiên Nhai Tử đạo trưởng đã truyền công cho 72 vị tu sĩ.
Và vấn đề nảy sinh!
Trong bảy mươi hai tu sĩ này, có hai mươi chín vị được truyền công xong ít lâu thì chết vì thiên kiếp, thân tử đạo tiêu. Có người đoán có thể là hai mươi chín tu sĩ này tham lam quá, lấy quá nhiều công lực của Thiên Nhai Tử đạo trưởng trong một lần truyền công. Sau khi công lực tăng mạnh, bọn họ còn chưa kịp khoe thì đã bị cưỡng chế độ kiếp, vì không chuẩn bị đủ nên mới bị thiên kiếp giáng cho tan thành tro bụi.
Có ba vị tu sĩ thì gặp phải tai kiếp nhục thân bị hủy sau khi giao dịch không lâu, không còn cách nào khác, họ phải chuyển đổi hình thái thân thể như biến thành con rối để kéo dài hơi tàn.
Còn hai vị tu sĩ đắc tội với cao nhân Ma Tông rồi bị luyện thành đầy tớ xác sống.
Mười một tu sĩ khác mất tăm mất tích, không rõ sống chết thế nào.
Cho đến bây giờ, chỉ còn có bảy tu sĩ vẫn sống khỏe mạnh.
Đây là tỷ lệ sinh tồn “cửu tử nhất sinh” chân chính!
Trong bảy vị còn sống khỏe mạnh, có một vị vừa mới được Thiên Nhai Tử đạo trưởng truyền công cho cách đây mười hai năm.
Lúc ấy tu sĩ kia không biết đến sự đáng sợ của Truyền Công Cuồng Thiên Nhai Tử đạo trưởng, sau khi được ông già tóc bạc truyền công cho thì hí hửng về tông môn khoe với các sư huynh đệ.
Kết quả là sau khi nghe sư huynh đệ nhà mình kể truyền thuyết về ông đạo trưởng Thiên Nhai Tử thích truyền công, thì tu sĩ trẻ tuổi suýt nữa chết vì sợ.
Ngay đêm đó hắn đã viết xong di thư, rồi mấy ngày tiếp theo đều lo sợ nơm nớp và luyện công chăm chỉ… may mắn là hắn vẫn sống đến bây giờ.
Trong bảy mươi hai tu sĩ được truyền công, chỉ có số lẻ được bình an.
Cho nên từ nhiều năm về trước, những người biết truyện trong giới tu sĩ nghe thấy “Thiên Nhai Tử đạo trưởng truyền công” thì đều tránh cho thật xa.
Đa số các tu sĩ đều tin tưởng thuyết “số mệnh”.
Trong việc truyền công, Thiên Nhai Tử đạo trưởng không làm sai, công lực hắn truyền ra cũng không có vấn đề gì, số lượng nhiều, chất lượng tốt.
Thế nhưng, chuyện này lại mang tới số mệnh lạ kì.
Có người đoán rằng, có lẽ khi Thiên Nhai Tử truyền bản nguyên linh lực của mình thì vô hình trung đã truyền cả thiên kiếp mà mình sắp gặp cho người ta.
Cho nên người được truyền công mới cửu tử nhất sinh như thế.
…
- Tóm lại, Thiên Nhai Tử đạo trưởng truyền công thật đáng sợ. Tống Thư Hàng gật đầu nói. Hơn nữa, hắn cũng không thiếu công lực.
Bây giờ trong túi thu nhỏ một tấc của hắn còn có rất nhiều linh thú tinh chưa thôn phệ, chính là vì thể chất của hắn không theo kịp. Nếu công lực còn tăng mạnh nữa thì hắn sẽ tèo luôn!
Thế là Tống Thư Hàng tiếp tục thi triển thân pháp Quân Tử Vạn Lý Hành. Khi thi triển thân pháp, động tác của Tống Thư Hàng tuyệt đẹp, hơn nữa nhìn chẳng khác gì người thường đi đường, thế nhưng trên thực tế thì tốc độ của hắn nhanh đến kinh người.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng ở đằng sau dường như không đuổi theo. Nếu không với thực lực ngũ phẩm đỉnh phong, hắn muốn đuổi kịp Tống Thư Hàng chỉ là chuyện trong giây lát mà thôi.
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm rồi nói:
- Chúng ta bắt xe về đi.
Thế nhưng ngẫm kĩ ra thì mình không cần chạy mà!
Thiên Nhai Tử đạo trưởng chỉ muốn dùng công lực để trao đổi thôi, có nhất định phải dùng phương thức truyền công để giao dịch đâu, dùng linh thạch để đổi cũng được mà.
Lần tới nếu gặp Thiên Nhai Tử đạo trưởng thì mình không lằng nhằng nữa, cứ bảo hắn giao dịch với mình bằng linh thạch là được rồi.
Bây giờ thứ mà hắn cần nhất chính là linh thạch.
...
Mặt trời lên cao, hôm nay trời vẫn rất nóng.
Thế nhưng ở đường Nhạc Viên trong địa khu Giang Nam thì vẫn rất đông người qua lại và vô cùng náo nhiệt.
Tống Thư Hàng xoa bụng, vì lúc trước rửa ruột nên bây giờ trong bụng hắn rỗng không. Tuy vừa nghĩ đến “ăn” thì đã nhớ ngay đến bùn đất, thế nhưng bây giờ hắn đang rất đói.
- Hay là ăn gì trước rồi về nhé? Tống Thư Hàng nói.
- Cũng được. Dù sao thì vị Thiên Nhai Tử đạo trưởng kia cũng không không đuổi theo bọn mình. Ngư Kiều Kiều đáp. Thế nhưng để đề phòng thì Ngư Kiều Kiều vẫn kích hoạt một vài pháp khí nhỏ trên người mình.
Đó là pháp khí che giấu khí tức bản thân do Giao Bá Chân Quân cha cô tự tay chế tạo, sau khi kích hoạt thì nó có thể che giấu khí tức trên người cô và Tống Thư Hàng.
Thế thì không sợ Thiên Nhai Tử đạo trưởng lần theo khí tức mò tới.
Tiếp đó, Tống Thư Hàng nhìn về phía một loạt các quán ăn gần đường Nhạc Viên.
Ở đây có đủ các loại đồ ăn, hình thức đa dạng, quy mô thậm chí có thể sánh với con phố toàn hàng ăn ở bên ngoài Đại học Giang Nam.
Sau đó… Tống Thư Hàng nhìn thấy một quán đầu cá rất là phong cách.
Bởi vì giữa thời tiết nóng bức thế này mà người ta vẫn xếp hàng dài dằng dặc ở ngoài cửa quán. Hàng người dài phải tới mấy chục mét.
Đội ngũ trông khiếp thật. Đúng là trời nóng vỡ đầu cũng không cản được nhiệt tình của đám ham ăn mà.
Thế nhưng… quán đầu cá này nổi tiếng đến thế cơ à? Sao trước nay hắn chưa nghe thấy tên nó bao giờ nhỉ?
Thế là Tống Thư Hàng tò mò đứng vào cuối hàng.
Trước mặt hắn là một thiếu niên mặc đồng phục, trời nóng bức làm cho mũi của thằng nhóc cũng túa mồ hôi.
Khi Tống Thư Hàng xếp hàng sau lưng cậu nhóc thì nó tự nhiên thấy mát mẻ như vừa mới bước vào phòng điều hòa vậy. Nó bèn ngẩng đầu lên nhìn ra phía sau, thì nhìn thấy Tống Thư Hàng vóc dáng cao ráo đứng đó.
Tống Thư Hàng nhe răng cười với nó.
Thiếu niên kia cũng tươi cười đáp lại.
Nhìn hàng ngũ có vẻ phải chờ lâu, Tống Thư Hàng tò mò hỏi:
- Này nhóc, quán đầu cá này có tiếng lắm hả?
- Đầu cá? Đâu có, thực ra quán đầu cá này bình thường lắm. Thiếu niên cười nói.
Tống Thư Hàng:
-?
Quán bán đầu cá mà đầu cá lại không có tiếng tăm? Thế bao nhiêu người xếp hàng ở đây để mua cái gì thế?
Lúc này lại có một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên sau lưng Tống Thư Hàng:
- Anh à, có phải anh nhìn thấy nhiều người xếp hàng nên cũng tò mò mà chạy đến xếp cùng không? Bọn em xếp hàng ở đây không phải để ăn đầu cá đâu, để mua bánh bao nhân thịt đấy.
Tống Thư Hàng:
-..
Bánh bao thịt?
Xếp hàng ở quán đầu cá để mua bánh bao thịt ư? Thế thì chắc là ông chủ quán đầu cá phải khóc mất.
…
Đúng là chủ quán đầu cá sắp khóc thật.
Hắn đang nhìn chằm chằm vào gian bếp trong quán đầu cá của mình, bây giờ ở chỗ đó có thêm một bộ đồ dùng để làm bánh bao.
Một cô gái che mặt, vóc người cao gầy đang thái các loại thịt, hai cánh tay thon dài thao tác thoăn thoắt với một bộ dụng cụ mà chủ quán chưa từng thấy.
Động tác của cô gái che mặt này cực kì lão luyện, hành động thái thịt đơn giản vào tay cô cũng trở nên đẹp mắt như đang biểu diễn nghệ thuật vậy.
Chủ quán bắt đầu nhớ lại lí do vì sao cô gái che mặt xa lạ này lại làm bánh bao thịt trong quán đầu cá của mình.
Chuyện xảy ra vào buổi sáng hôm nay. Cô gái che mặt này đến ăn cơm trong quán đầu cá của hắn cùng với một đạo nhân tóc bạc.
Tuy cảm thấy tổ hợp hai người này hơi cổ quái, thế nhưng họ đã đến quán thì là khách hàng. Người mở quán làm ăn đương nhiên là không từ chối khách hàng rồi.
Cô gái che mặt và ông già tùy ý chọn vài món nổi bật trong quán.
Sau khi đồ ăn được mang lên, ông già tóc bạc ăn rất sung sướng, thế nhưng cô gái che mặt chỉ vén khăn lên nhấm một miếng bé tí rồi buông đũa xuống.
Chuyện này thì cũng chẳng sao, chủ quán chưa từng nghĩ rằng đầu cá nhà mình ngon đến nỗi ai ăn cũng phải khen không dứt miệng, có một vài người ăn thấy không hợp khẩu vị là chuyện bình thường.
Thế nhưng chuyện sau đó lại làm cho chủ quán choáng váng luôn.
Cô gái che mặt đứng bật dậy, đi thẳng vào phòng bếp rồi nói với đầu bếp:
- Ngươi nấu đầu cá khó ăn quá, căn bản không phải cho người ăn, kĩ thuật nát be bét. Ta không thể chịu nổi nữa. Để ta dạy ngươi phải làm đầu cá như thế nào!
Đầu bếp đực mặt ra.
Sau đó, cô gái này đoạt đồ làm bếp của đầu bếp chẳng khách khí chút nào, rồi bắt đầu nấu đầu cá, vừa nấu vừa giảng giải chi tiết trình tự cho đầu bếp nghe.
- Phải cắt đầu cá thế này thì nó mới ngon hơn.
- Gia vị phải phối thế này mới đúng.
- Độ lửa cũng rất quan trọng, nhất định phải khống chế cho kĩ.
Giọng điệu cô gái này nói chuyện y như thầy cô dạy dỗ học trò, không hề nể mặt gì cả.
Lúc chủ quán nhìn thấy cảnh tượng này thì tức điên cả người, cô gái này làm trò gì thế? Còn định để người ta yên ổn mở quán làm ăn nữa hay thôi đây?
Hơn nữa, đầu bếp nhà hắn dẫu sao cũng là đầu bếp lão làng đầy mình kinh nghiệm, bị cô ta dạy như con cháu thế này có khi phải cáu điên lên ấy chứ.
Thế mà… đầu bếp nhà hắn không những không phát cáu mà còn học tập khiêm tốn như con cháu thật. Đã thế, không biết đầu bếp lấy đâu ra được một quyển sổ con mà ghi chú hết những gì cô gái kia nói như nuốt từng lời.
Chủ quán lại đực mặt ra. Hôm nay đầu bếp nhà hắn uống lộn thuốc hả? Sao lại hiền lành đến ngờ nghệch thế này?
Cô gái che mặt dạy xong, đầu bếp kích động cảm tạ cô như bắt được chí bảo, sau đó… hắn ôm sổ chạy luôn.
Chạy biến luôn, chạy mất tích luôn, không thèm nói với chủ quán một lời.
Thậm chí chủ quán gọi năm cuộc điện thoại liền mà đầu bếp chẳng thèm nhấc máy.
Chủ quán tức nổ phổi.
Đừng đùa, cô nàng che mặt này cấu kết với đầu bếp để chơi hắn phải không hả?
Lúc ấy, chủ quán chỉ hận không thể xông lên túm cổ áo cô gái che mặt, để cho cô nếm thử skill “chủ quán phẫn nộ gầm thét” của mình.
À không đúng, chủ quán nhớ rằng lúc đó đúng là mình đã xông lên phía trước định túm lấy cô gái che mặt kia rồi. Thế nhưng… sau đó thì sao nhỉ? Hắn nhớ là tự nhiên trước mắt mình tối sầm lại rồi ngất lịm đi.
Lúc hắn tỉnh lại thì đã thấy cô gái che mặt kia chơi trò tu hú chiếm tổ chim thước, đang bắt đầu làm bánh bao thịt trong quán đầu cá của mình rồi.
Đáng sợ hơn là cô gái này làm món ăn cực kì đắt khách, một hàng người dài xếp kín bên ngoài. Người mua đông đến mức nhìn mãi mà không thấy điểm cuối đám người đâu.
Chủ quán nước mắt lưng tròng.
…
Lúc này thì cô gái che mặt nhìn thấy chủ quán, cô nói với vẻ thản nhiên:
- Đừng nhìn ta như thế, yên tâm đi, bao nhiêu tiền kiếm được cho ngươi hết. Ta không thèm chút tiền ấy đâu.
Lúc cô gái che mặt đang làm đầu cá thì đột nhiên nảy ra sáng kiến phối hợp mấy loại thịt trong đầu, cứ như là ngộ đạo vậy.
Cô cảm thấy cách phối hợp này rất thú vị, nếu thành công thì không chừng có thể nâng tầm “yến hội” lần này lên một bậc.
Thế là cô bắt đầu làm thử luôn.
Cô thử rất nhiều cách phối hợp. Và khi đang thử nghiệm thì những món ngon cô làm ra đã tỏa hương ngàn dặm, thu hút vô số kẻ ham ăn đến đây.
Không biết từ lúc nào, khách hàng đã xếp một hàng dài và nhìn vô với ánh mắt khát khao vô hạn.
Cô gái che mặt suy nghĩ một lát, dù sao mình cũng đang thử nghiệm các cách phối hợp nhiều loại thịt với nhau, nếu vật thí nghiệm đem bán được thì cũng không lãng phí, thế là cô thuận tay làm bánh bao thịt.
Đương nhiên, để tránh việc linh khí trong nguyên liệu nấu ăn làm cho khách hàng bị quá tải nên cô đã rút hết linh lực trong nguyên liệu ra rồi.
Đó chính là đầu đuôi câu chuyện.
Tuy linh lực bị rút hết ra nhưng nguyên liệu vẫn là những món quý giá trong giới tu chân, ăn vào rất có lợi cho thân thể. Đám ham ăn hôm nay gặp may rồi.
Đôi khi, làm một kẻ ham ăn hạnh phúc cũng là một chuyện tốt.
…
Cô gái che mặt tiếp tục thực hiện thử nghiệm phối hợp thức ăn của mình.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bếp bị đẩy ra. Một lão đạo tóc bạc bước vào, trên mặt có vẻ hơi xấu hổ. Để tránh khí tức của mình ảnh hưởng đến chủ quán người phàm, lão đạo tóc bạc cố gắng hết sức giấu khí tức của mình đi, còn sử dụng thêm một pháp khí che giấu khí tức nữa.
Đạo trưởng tóc trắng này chính là Truyền Công Cuồng Thiên Nhai Tử, vị khách cùng ăn với cô gái che mặt sáng nay.
- Biệt Tuyết cô nương, ta về rồi đây. Có gì ăn ngon thế?
Thiên Nhai Tử vừa vào đến nơi đã ngửi thấy mùi thơm, nước miếng cũng ứa ra theo.
- Ngươi làm xong việc của mình chưa?
Cô gái che mặt Biệt Tuyết cười hỏi.
Thiên Nhai Tử gật đầu rồi truyền âm nhập mật nói:
- Chuyển phát nhanh đi rồi. Mặt khác, ta cũng đã giúp cô hỏi sư môn một chút xem có cất giữ “Cách nuôi Ô Kim Thiền” hay không, thế nhưng có vẻ hi vọng xa vời lắm, dù sao thì Ô Kim Thiền cũng rất hiếm gặp mà.
- Cảm ơn Thiên Nhai Tử đạo hữu, ta xin nhận tâm ý của ngươi. Biệt Tuyết hơi gật đầu.
Gần đây cô có mấy con Ô Kim Thiền quý báu, đang muốn thử xem có nuôi được không. Đây là một món ngon được ghi chép lại từ thời viễn cổ, cô muốn tìm cơ hội phục chế lại nó.
- Mặt khác, ta cũng thu thập được thộng tin về Bạch Tôn Giả rồi. Đúng là Bạch tiền bối có sống ở địa khu Giang Nam một thời gian. Nghe nói Bạch tiền bối còn mở một cuộc đua máy kéo có tay cầm trên một con đường ở địa khu Giang Nam nữa cơ. Sắc mặt của Thiên Nhai Tử rất cổ quái. Hắn móc di động ra vuốt một hồi.
Một người bạn tốt của hắn còn giữ một tấm ảnh “Bạch tiền bối mở cuộc đua máy kéo có tay cầm”, hình ảnh cắt từ máy quay cho nên hơi mờ một chút.
Người bạn đó đã gửi tấm ảnh sang cho hắn…
- Ừm. Biệt Tuyết cô nương gật đầu. Trước đó không lâu Bạch Tôn Giả đã tổ chức một cuộc thi máy kéo có tay cầm làm rung động cả giới tu chân, được phát trực tiếp luôn cơ mà. Đáng tiếc là lúc đó cô bận việc nên không tới được.
- Đây rồi, bạn ta gửi ảnh đến đây rồi.
Thiên Nhai Tử lấy di động ra rồi phóng to ảnh lên.
Trong bức ảnh ấy…
Có một chiếc máy kéo có tay cầm mới tinh đang xì khói đen khởi động trên đường lớn.
Người điều khiển chiếc máy kéo ấy đẹp như tiên nhân bước ra từ trong tranh vẽ, khiến cho người ta chỉ hận không thể spam hết những từ ngữ dùng để miêu tả vẻ đẹp như tuấn mỹ, anh tuấn, xinh đẹp… lên người ngài!
Thế nhưng vị tiên nhân tuấn mỹ vô hạn ấy lại đang hăng hái cầm cần điều khiển máy kéo, thân mình lắc lư theo nhịp máy rung và vẻ mặt thì high bất chấp.
Bên cạnh tiên nhân có một sinh viên dáng vẻ thanh tú, trên mặt vẫn còn chưa hết nét trẻ con. Vì máy kéo có tay cầm chỉ có một chỗ ngồi, cho nên nam sinh đó chỉ có thể thu lu thành một cục nhỏ, trông rất ngoan hiền đáng yêu.
- Nghe nói trước khi Bạch tiền bối mở cuộc thi máy kéo có tay cầm thì ở địa khu Giang Nam tự nhiên xuất hiện một hố sâu dạng nửa hình tròn. Thời gian cách đó khoảng một tháng thì phải. Từ chuyện này có thể đoán rằng, sau khi xuất quan thì Bạch tiền bối đã ở địa khu Giang Nam hơn một tháng. Mà manh mối để tìm được Bạch tiền bối bây giờ chính là thiếu niên cùng điều khiển máy kéo có tay cầm với ngài ấy… ơ ơ ơ?
Đang nói, Thiên Nhai Tử đạo trưởng bỗng mở to hai mắt.
Hắn vươn tay phóng to ảnh chụp lên để nhìn cho kĩ.
Tuy thiếu niên trong ảnh non nớt hơn một chút, thế nhưng đó chính là thiếu niên mà hắn vừa mới muốn “truyền công” cho!
Hắn tuyệt đối không nhận lầm người!
Biệt Tuyết cô nương ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn Thiên Nhai Tử rồi hỏi:
- Thiên Nhai Tử đạo hữu quen thiếu niên này à?
- Trùng hợp thật, hôm nay ta vừa mới gặp thiếu niên này xong, là một tu sĩ nhị phẩm còn rất trẻ. Thì ra hắn có quan hệ với Bạch Tôn Giả, bảo sao còn nhỏ tuổi mà thể chất lại mạnh mẽ đáng sợ, chân khí trong cơ thể thì hùng hậu, hơn nữa tinh thần lực còn đạt tới cấp bậc tu sĩ tam phẩm rồi. Thiên Nhai Tử đạo trưởng gật đầu nói.
Hai mắt của Biệt Tuyết cô nương sáng ngời lên:
- Thiếu niên này giờ đang ở đâu?
Bốn trăm năm trước, cô muốn trở thành đạo lữ song tu với Bạch Tôn Giả, còn từng bày tỏ trước mặt ngài.
Kết quả là Bạch đạo hữu từ chối không chút nghĩ ngợi.
Cô dỗi luôn, suốt bốn trăm năm qua không hề phát thiệp mời của Thực Tiên yến cho đối phương.
Năm nay, cô nghĩ ngợi mãi, cuối cùng vẫn quyết định cho ngài thêm một cơ hội nữa, bèn gửi thiệp cho ngài. Thế nhưng vấn đề là cô không thấy Bạch đạo hữu đâu cả.
Chẳng biết ngài lại chạy đi đâu rồi, đừng nói là lại muốn bế quan rồi bế luôn trăm năm nữa nhé?
Thiên Nhai Tử đạo trưởng cười khổ nói: