Thế là, Diệp sư tỷ vui vẻ ra mặt, dẫn theo Tống Thư Hàng, rời khỏi địa hạ thành của Thời Quang thành.
Sở Sở không đi cùng họ, tuy rằng trong lòng cô rất muốn biết rốt cuộc là Tống Thư Hàng và Diệp sư tỷ đã phát triển đến giai đoạn nào rồi, nhưng tại thời điểm thế này, cô cảm giác bản thân không nên làm một cái bóng đèn hình người sáng chói mà chi.
Đặc biệt là... trong tình huống trước khi mang Tống Thư Hàng đi, Diệp sư tỷ đã dạy cho cô một chiêu kiếm thuật rất thần kỳ.
Ám Kiếm Thuật, Kiếm Trung Kiếm, lúc chém ra một kiếm lại còn có thể ẩn giấu thêm một luồng kiếm khí ở bên trong kiếm nữa. Nó khá bí ẩn, trong chiến đấu khó có thể bị người khác phát hiện.
Vì thế, Sở Sở bắt đầu tu luyện chiêu kiếm thuật thần kỳ này với tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Sở Sở cô nương là một cô gái rất dễ thỏa mãn.
…
…
Sau năm phút đồng hồ.
Diệp sư tỷ đã dẫn Tống Thư Hàng rời khỏi địa hạ thành của Thời Quang thành.
Trong chớp mắt, trong người Tống Thư Hàng bỗng dâng lên cảm giác nóng rực. Giống như trong một ngày hè oi bức nóng nực, bản thân chợt rời khỏi phòng có máy điều hòa, bước ra nơi có ánh mặt trời gay gắt!
- Đây chính là tu chính chi lực của thế giới, sau khi ngươi rời khỏi Thời Quang thành, trong nháy mắt tuổi thọ sẽ chịu ảnh trưởng. Nhưng tu chính chi lực này cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đến ngươi. Tối đa thì tuổi thọ cũng chỉ bị ảnh hưởng một, hai phút mà thôi.
Diệp sư tỷ mỉm cười giải thích.
Tống Thư Hàng gật đầu một cái, dùng một hai phút tuổi thọ để đổi lấy tỷ lệ thời gian 1: 12 ở địa hạ thành của Thời Quang Thành thì đúng là lời to rồi..
Diệp sư tỷ đưa mắt nhìn Tống Thư Hàng, cười nói:
- Nhưng mà, nếu ngươi ở lại địa hạ thành quá mười hai ngày, thì đó sẽ là mười hai ngày thật sự. Tuổi thọ cũng sẽ không tính theo thời gian như 1 ngày ở bên ngoài nữa đâu.
Tống Thư Hàng hơi hụt hẫng, dường như không gian tu luyện này không trâu bò được như trong tưởng tượng của hắn.
Diệp sư tỷ cười hì hì, nói:
- Đi thôi, ta đưa ngươi lén trốn ra bằng cửa sau Bích Thủy các, chúng ta đi âm thầm thôi.
- Không đi cửa chính à?
Tống Thư Hàng hỏi lại, hơn nữa vì sao lại phải đi trong âm thầm chứ?
- Nếu như ngươi muốn bị toàn thể đệ tử Bích Thủy các vây xem thì chúng ta có thể đi bằng cửa trước cũng được.
Diệp sư tỷ cười nói, hiện tại toàn bộ người trong Bích Thủy các đều biết cô đã tìm được một đạo lữ, lại còn là loại song tu ấy ấy nữa.
Hiện tại, e rằng hơn một nửa trong tổng số các đệ tử của Bích Thủy các đều đang có hứng thú dạt dào với Tống Thư Hàng đây. Nếu mà đụng phải, tuy rằng bọn họ sẽ nể mặt mũi của cô mà không làm ra việc gì quá đáng. Nhưng không thể tránh khỏi việc bị mọi người bu quanh soi mói đâu.
Vì thế, Tống Thư Hàng lặng lẽ đi theo Diệp sư tỷ rời khỏi Bích Thủy các bằng cửa sau.
…
Tại cửa chính Bích Thủy các, Khốc Lão Nhân vẫn ngồi kiên định nguyên ở đó, hắn ngồi xuống tu luyện ngay tại cổng chính, bởi vì Thiên Khấp Bảo Điển nên suốt cả ngày, cứ hở một tí là hắn lại bỗng dưng khóc một trận rất lớn trước cửa Bích Thủy các.
Chẳng qua là thời gian vẫn cứ trôi qua từng ngày từng giờ, nhưng cánh cửa lớn của Bích Thủy các vẫn đóng chặt như cũ.
- Không sao cả, ta đã quyết tâm rồi, cho dù có chờ thêm mấy năm nữa thì ta cũng có thể chịu được.
Khốc Lão Nhân cắn răng thể hiện quyết tâm của mình, đây chính là cơ duyên của hắn, đạt được phần công pháp còn lại của Thiên Khấp Bảo Điển liên quan đến tương lai của hắn, hắn sẽ không buông bỏ dễ dàng như vậy được.
Khốc Lão Nhân hoàn toàn không biết rằng ngay vừa rồi, duyên phận giữa hắn và hai người Diệp sư tỷ lẫn Tống Thư Hàng vừa trôi sát qua nhau.
Nếu như Khốc Lão Nhân biết rõ Diệp sư tỷ chọn rời khỏi từ cửa sau, thì hắn nhất định sẽ khóc ngất trước cổng chính của Bích Thủy các.
…
…
Vân Trung các bên trong Bích Thủy các
Lý Âm Trúc vẫn bị treo trên không trung như cũ.
- Xin thả ta xuống có được không, cho dù là giam ta lại thì cũng không sao cả. Chỉ xin đừng có tiếp tục treo ta như thế này nữa có được không?
Lý Âm Trúc thật muốn khóc lắm rồi, hơn nữa hàn khí trên người cô lại ngày càng nghiêm trọng hơn rồi, nói không chừng là hàn bệnh kia lại bắt đầu tái phát rồi ấy chứ.
Đến lúc đó nếu như hàn bệnh lại tái phát, lỡ khi bị đóng băng mình lại tè ra quần thì phải làm sao bây giờ?
Đấy là còn đỡ đấy nhé, hiện tại thì cô ngày càng mắc tiểu dữ lắm rồi, nhưng lỡ như trong lúc giải khai băng phong mà tiểu ra quần thì xấu hổ lắm.
Đến lúc đó thì cô không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa đâu.
Rốt cuộc thì chủ nhân của tòa lầu các lớn này là ai đây, vì sao lại treo cô ở chỗ này chứ không để xuống, lại không thả cô ra, cũng chẳng thèm bắt lại, lẽ nào kẻ này bị biến thái à?
…
Tại một chỗ khác.
Ước chừng cách Bích Thủy các trên năm trăm km.
Một chiếc phi chu cỡ lớn đang đi trong vũ trụ.
Tại mũi thuyền, có một vị nữ tu tóc vàng đang nằm đó. Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, váy xẻ đến tận đùi, lộ ra khoảng da thịt trắng nõn, vừa gợi cảm mà cũng vừa tao nhã. Cô có mái tóc dài màu vàng kim, giống như những sợi tơ được làm từ vàng, phát ra ánh sáng lấp lánh. Đôi mắt của cô bị che lại bởi một lớp bịt mắt màu đen, đồng thời nó cũng che khuất hơn phân nửa gương mặt cô.
Lúc này, cô đang ngồi ngáy ngủ ngon lành bên cạnh ghế phó lái phi chu.
Bên cạnh cô còn có một con bạch ngọc sư tử đang liếm láp móng vuốt của mình, trên mặt lộ rõ vẻ nhàm chán.
Phía sau tiên chu, có mười ba Linh Hoàng Kim Đan bị trói bởi pháp thuật trói buộc, có một sợi tóc dài màu vàng kim đang ghim thẳng vào những vị trí quan trọng trên cơ thể bọn họ.
Đây cũng là những tu sĩ kim đan bị bắt được khi xông vào Thất Tu phủ lần trước.
Có Thiên Nham Tán Nhân, Khung Quỷ Tán Nhân, Yến Vô Hoan, đại yêu hình người Mặc Nhiễm cùng với Bảo Bình Phong Chủ của Vô Cực Ma Tông và bảy vị phong chủ khác của Vô Cực Ma Tông.
Chiếc tiên chu này là Lục Tu Phượng Hoàng Đao Mạt Lỵ và Tứ Tu Bạch Ngọc Sư Tử đang áp tải mười ba linh quỷ kim đan đi khai thác tại một mỏ linh mạch xa xôi.
Nhân tiện sẽ mang linh thạch đã được đào trong một quý về.
…
…
Phía trước, cách phi chu không xa có một đội quân đang phục kích tại đây.
Người này chính là đường chủ Cửu Nhãn Già Ma Đường của Vô Cực Ma Tông, mang theo đám phong chủ thuộc hạ của hắn đến đây để mai phục.
Dù sao thì người bị bắt đi chính là tám vị phong chủ cấp bậc Linh Hoàng Kim Đan ngũ phẩm cả! Đối với một môn phái lớn như Vô Cực Ma Tông thì đây đều là chiến lực cao cấp quý giá hết.
Cho dù có phải đắt tội với Thất Tu phủ thì đường chủ Cửu Nhãn Già Ma Đường cũng không thể không cứu người được.
Đường chủ Cửu Nhãn Già Ma Đường chuẩn bị đánh úp phi chu, sau đó cứu đám thuộc hạ của mình ra với tốc độ nhanh nhất. Rồi lại bỏ chạy với tốc độ còn nhanh hơn thế.
Lần này tới đây, hắn đã bố trí phù văn độn thuật để chạy thoát thân cho mỗi một tên thuộc hạ rồi.
Hắn muốn dùng chiến thuật đánh nhanh chớp nhoáng, đánh nhanh thắng nhanh.
…
…
Ở một nơi khác.
Tại một vùng vũ trụ xa hơn, có một bóng người cũng đang tìm kiếm phi chu của Thất Tu phủ.
Bóng người này chính là người bạn thân thiết của Thất Tu Tôn Giả, nữ Cổ Vu Elise.
Cô vừa nhận được tin khẩn cáp rằng dường như người của Vô Cực Ma Tông muốn cướp phi chu của Thất Tu Tôn Giả, nên cô vội chạy thật nhanh đến để giúp cho Thất Tu một tay, trả lại món nợ ân tình cho hắn.
Thế nhưng cách tư duy của nữ Cổ Vu Elise có phần đâm hơi.
Dù cho là ai đi chăng nữa thì cũng không thể nào đoán được cô sẽ trợ giúp chiếc phi chu của Thất Tu Tôn Giả bằng kiểu gì.
…
Sau mười phút.
Tống Thư Hàng và Diệp sư tỷ đã đi đến cửa sau của Bích Thủy các.
- Đi thôi, đi qua nơi này là ngươi có thể rời khỏi Bích Thủy các trong âm thầm, sẽ không khiến quá nhiều người chú ý đâu.
Diệp sư tỷ cười hì hì nói.
Cửa sau Bích Thủy các không có người canh gác.
Mà đừng nói chi đến cửa sau, ngay cả cửa chính cũng chẳng có đệ tử chịu trách nhiệm đứng canh gác nữa là!
Nếu như Tống Thư Hàng mà nhạy bén hơn thì sẽ phát hiện, toàn bộ Bích Thủy các đang nằm trong trạng thái không hề có phòng ngự gì. Lúc trước cũng là Kim Đồng Ngọc Nữ đặc biệt đi đến cửa, chịu trách nhiệm mang bọn Thư Hàng vào Bích Thủy các.
Dường như đối với Bích Thủy các thì phòng ngự là thứ quá dư thừa thì phải?
Dù sao thì lúc Diệp sư tỷ và Tống Thư Hàng đi thẳng một đường đến cửa sau Bích Thủy các cũng không đụng phải đệ tử nào khác.
Sau khi mở cánh cửa ra, khung cảnh vũ trụ mênh mông xuất hiện trước mặt Thư Hàng và Diệp sư tỷ. Xa xa, còn có một ít thiên thạch nhỏ chịu lực hấp dẫn của ngôi sao chứa Bích Thủy các mà bay đến đây.
Tống Thư Hàng lấy bộ quần áo du hành vũ trụ ra khỏi Túi Thu Nhỏ, rồi mặc lên người.
Dù cho thân thể yếu ớt cấp bậc nhị phẩm của hắn đã giải quyết được vấn đề hô hấp thông qua quy tức thuật đi nữa, nhưng thân thể của hắn mà lộ ra trực tiếp trong vũ trụ thì sẽ rất nguy hiểm. Vì thế hắn vẫn cần phải mặc quần áo du hành vũ trụ bảo vệ.
Diệp sư tỷ cười hì hì, vươn tay ra triệu hồi một quyển sách rất dày.
Đây là pháp khí phi hành của cô.
Quyển sách này mở ra, thì có hàng trăm phù văn màu vàng xoay tròn vây quanh quyển sách. Tốc độ phi hành của quyển sách này tuyệt đối không thua kém tốc độ của phi kiếm là bao.
- Lên đây đi, ta chở ngươi.
Diệp sư tỷ gọi.
Thế là Tống Thư hàng bò lên quyển sách này, nếu hắn muốn di chuyển trong vũ trụ thì chỉ có thể dựa vào trận pháp nhỏ bổ sung động lực trong bộ quần áo du hành vũ trụ này mà thôi, nhưng tốc độ của nó thì cực kỳ chậm chạp.
Do đó, muốn bay trong vũ trụ thì phải dựa vào Diệp sư tỷ.
- Ngồi vững nhé!
Diệp sư tỷ vươn tay bấm pháp ấn, quyển sách dưới chân bay lên, rời khỏi phạm vi Bích Thủy các.
Ngay lúc hai người sắp rời khỏi tầng phòng ngự của Bích Thủy các.
Đúng lúc này, Diệp sư tỷ đột ngột dừng lại, ngay cả quyển sách thật dày đang phi hành cũng ngừng theo.
Nước mắt bắt đầu tràn mi, không thể ngăn lại được.
Lần này, cô không phát ra tiếng khóc gì cả, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống không ngừng, lăn dài trên gương mặt cô, rồi nhỏ xuống đất.
- Lại bị chuyện gì chọt trúng điểm khóc à?
Tống Thư Hàng mỉm cười, vươn tay lau nước mắt trên khóe mi Diệp sư tỷ rất đỗi dịu dàng.
Hắn cảm thấy lần khóc này của Diệp sư tỷ rất quái dị. Không hề có tiếng khóc thút thít huhuhu dễ nghe kia nữa, mà là lẳng lặng rơi lệ trong im lặng, nhìn Diệp sư tỷ lúc này mới đúng là bộ dạng đau lòng thật sự.
- Hả? Ta đang khóc ư?
Diệp sư tỷ lại xoa xoa khóe mắt mình, cảm thấy quái lạ:
- Đang khóc thật hả? Lạ quá vậy, vì sao nước mặt bỗng dưng rơi xuống thế này. Lần này ta không bị cái gì chọt trúng điểm khóc đâu, trong lòng ta cũng không có cảm giác đau lòng gì cả.
Trong lúc hai người nói chuyện... có một luồng hào quang bay ra từ Bích Thủy các, rơi vào người Diệp sư tỷ.
- Chuyện gì đang xảy ra thế? Chẳng lẽ là Diệp Tư cô không được phép rời khỏi đây à?
Tống Thư Hàng nhớ tới bộ dáng khi Diệp sư tỷ lặng lẽ rời khỏi Bích Thủy các, hắn thấp thỏm hỏi lại, chẳng nhẽ Diệp sư tỷ phạm phải sai lầm gì nên bị cấm túc ở bên trong Bích Thủy các, vừa rời khỏi thì sẽ bị trừng phạt gì gì đó sao?
Luồng ánh sáng vừa rồi nãy là ánh sáng trừng phạt à?
- Đâu có đâu, ta nhớ trước đó ta hay rời khỏi Bích Thủy các lắm. Ta cũng đâu có bị cấm túc gì đâu.
Diệp sư tỷ cũng không hiểu nổi.
Vậy tia sáng vừa rồi là cái gì, chính cô cũng cảm thấy hoảng sợ hơn cả Tống Thư Hàng. Nhưng mà, cô không thể tránh được tia sáng này, hơn nữa, cô cảm giác được tia sáng này rất thân thiết, giống như sẽ không bao giờ làm tổn thương đến cô.
Sau một lát, nước mắt của Diệp sư tỷ không rơi xuống nữa.
- Không sao đâu, Thư Hàng, ngươi không cần lo cho ta đâu.
Diệp sư tỷ lại lên tiếng an ủi ngược lại Thư Hàng.
Cô vốn là người như thế đấy, rõ ràng trong lúc cô khóc đến chết đi sống lại nhưng vẫn không quên an ủi bảo Tống Thư Hàng đừng lo lắng.
Tống Thư Hàng gật gật đầu, lại vương tay lau nước mắt cho Diệp sư tỷ lần nữa. Sau đó chủ động ôm cô vào trong lòng.
Trong nháy mắt khi tia sáng vừa rồi dính vào người Diệp sư tỷ, hắn đã cảm ứng được một loại cảm giác đặc biệt, nó giống hệt như khi đối mặt với Bạch Tôn Giả vậy.