Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 551: Nước Mắt Mỹ Nhân




Khốc Lão Nhân kích hoạt miếng phù bảo dùng để xác định vị trí "Tống Thư Hàng" mà Bạch Tôn Giả cho hắn.

Sau đó, trong đầu Khốc Lão Nhân xuất hiện hai điểm.

Một điểm màu xanh lá cây là vị trí của chính Khốc Lão Nhân. Sau đó, một điểm màu đỏ ở cách đó rất xa, ấy chính là vị trí đại khái của Tống Thư Hàng.

“Không hổ danh là Bạch tiền bối, đến định vị phù cũng làm xuất sắc đến trình độ như vậy, đúng là thật sự làm cho người ta cảm động.- Khốc Lão Nhân tự nhiên lại khóc lớn.

Cảm động quá đi mất.

Khốc Lão Nhân cảm động khóc lớn một hồi lâu, sau đó che dấu "Sân thí luyện" của mình đã bố trí sẵn lại, tránh cho bị các đạo hữu khác xông nhầm vào trong, phá hủy bố trí của hắn.

Không lâu sau, Khốc Lão Nhân đi theo vị trí ‘điểm màu đỏ’ kia! Hắn muốn túm vị Tống tiểu hữu kia tới đây, để tiến hành cuộc thí luyện đầy sảng khoái kia, để hắn còn báo đáp đại ân của Bạch tiền bối nữa!

….

Khốc Lão Nhân không ngừng bay tới trong không gian, bay hoài bay mãi, rốt cuộc cũng tới đượ chỗ của Tống Thư Hàng do định vị phù chỉ ra.

Thứ xuất hiện trước mắt hắn là một ngôi sao băng cực lớn. Trên ngôi sao băng khổng lồ đó một tòa có kiến trúc tựa như cung điện tọa lạc. Chỉ là cả tòa kiến trúc đó lại bị pháp thuật che dấu, không thể thấy rõ được hình dạng cụ thể của nó.

Theo như những gì mà Khốc Lão Nhân nhìn thấy thì chỉ có thể nhìn thấy cánh cổng khổng lồ được phủ kín đầy những mắt đồng lồi ra lỗ chỗ thật thôi.

Lúc này, Khốc Lão Nhân cũng đần mặt đứng đực ra. Hắn chẳng có thời gian để mà khóc nữa, chỉ lẳng lặng đánh giá cánh cửa cung điện ở trước mắt.

Sau một hồi, hắn ngẩng đầu lên chăm chú nhìn vào phía trên cánh cổng cung điện.

Trên cánh cổng lớn của cung điện khắc ba chữ cong cong vẹo vẹo, không phải bất kỳ loại văn tự nào trên trái đất, nhưng Khốc Lão Nhân biết ba chữ này nghĩa là gì.

Bích Thủy Các!

Lúc còn trẻ, Khốc Lão Nhân đã từng đi vào một chỗ di tích có liên quan đến "Bích Thủy Các". Hắn cũng đã lấy được "Thiên khấp bảo điển" ở trong di tích đó. Cũng dựa bào bộ công pháp này mà hắn có thể ngưng tụ được kim đan và trở thành cao thủ ngũ phẩm trong hàng tán tu.

Nếu như tính ra thì có thể coi Khốc Lão Nhân là truyền nhân rất rất lâu đời của Bích Thủy các!

Cho nên hắn cũng biết sơ sơ về Bích Thủy Các.

Không sai, đây chính là bộ dạng về Bích Thủy Các mà ta từng nhìn thấy trong di tích kia.- Khốc Lão Nhân bước ra từ trong pháp khí thiên thạch của mình. Đi tới cửa lớn trước cánh cổng lớn của cung điện, vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên cánh cửa điện bằng đồng kia.

Nhưng….. vì sao Bích Thủy các lại xuất hiện ở đây? Xuất hiện ở trong không vũ trụ như này?

Chẳng phải rất nhiều năm trước Bích Thủy các bị cuốn vào một trận đại chiến tông môn của tu sĩ, sau đó bị hủy diệt hay sao?

Theo như trí nhớ của Khốc Lão Nhân, thời kỳ thượng cổ, Bích Thủy các đã từng bị cuốn vào một cuộc đại chiến tông môn của các tu sĩ. Cả tông môn đều bị hủy diệt sạch rồi.

Chẳng lẽ hậu nhân may mắn còn sống sót của Bích Thủy các đã gây dựng lại Bích Thủy các một lần nữa hay sao?

Tay của Khốc Lão Nhân hơi run lên, nước mắt không ngăn được mà trào ra.

"Hu hu hu" Khốc Lão Nhân khóc lớn rất đỗi thương tâm, nhưng lần này là khócthật sự

Thiên khấp bảo điển mà năm đó hắn lấy được cũng không đầy đủ, tu luyện tới cảnh giới ngũ phẩm đã là cực hạn rồi. Muốn tiếp tục tu luyện thì cần phải có được phần sau của công pháp, nhưng Bích Thủy các đã không còn nữa, mà thiên khấp bảo điển lại kia chính là công pháp độc môn của Bích Thủy các năm đó!

Đây là chuyện bi kịch cỡ nào chứ.

Nếu như Khốc Lão Nhân muốn tiến lên một bước ở cảnh giới ngũ phẩm này, thì hoặc là đổi sang một bộ công pháp khác… hoặc là chỉ có thể tự mình tìm hỏi, ngâm cứu rồi bổ sung quyển thiên khấp bảo điển này mà thôi.

Khốc Lão Nhân vẫn luôn muốn bổ sung hoàn thiện "thiên khấp bảo điển" nhưng hiệu quả thật sự chẳng đâu ra đâu.

Mà bây giờ, nếu như Bích Thủy Các còn tồn tại, thì hắn sẽ có cơ hội lấy được "Thiên khấp bảo điển" bản đầy đủ. Mặc kệ là khả năng lấy được thấp bao nhiêu đi nữa, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn là không có tí cơ hội nào.

Khốc Lão Nhân vuốt ve cửa điện Bích Thủy Các như nhẹ nhàng dịu dàng như thể đang vuốt ve hi vọng tấn chức chân quân của mình!

Giờ khắc này, Khốc Lão Nhân lại sinh ra cảm giác cận hương tình khiếp.

Thật lâu sau, hắn hạ quyết tâm, gõ cửa thật mạnh.

Đông đông đông ~

Tiếng gõ cửa tựa như tiếng chuông ngân vang thật xa. Tại phía trên ngôi sao băng nhỏ này, dưới sự bảo vệ của trận pháp, có không khí tồn tại giúp cho tiếng chuông có thể truyền đi.

Sau khi gõ cửa, tâm tình của Khốc Lão Nhân vô cùng căng thẳng hồi hộp. Đợi thật lâu… Thế nhưng cánh cổng của Bích Thủy các vẫn không có vẻ gì là sẽ mở ra.

Khốc Lão Nhân cố lấy lại can đảm, gõ thêm một lần nữa

Đông đông đông

Cánh cửa trơ ra như cũ, không hề động đậy chút nào.

Không có người sao? Hay là đối phương căn bản không muốn mở cửa đây?

“Hay là mình xông thẳng vào trong đi nhỉ?” - Khốc Lão Nhân lẩm bẩm nói. Thế nhưng hắn nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này. Xông cửa vào, chắc chắn sẽ bị người ta coi là kẻ thù xâm nhập mất thôi.

Đến lúc đó, cho dù đối phương thật sự có "Thiên khấp bảo điển" đi nữa thì hắn cũng không còn cơ hội để lấy được. Nói không chừng vừa xông vào cửa thì đã bị đối phương chém giết thần hình câu diệt luôn rồi cũng nên.

Vì vậy, Khốc Lão Nhân tiếp tục gõ cửa

Khốc Lão Nhân rất có kiên nhẫn, lúc còn trẻ, hắn đã từng muốn bái nhập vào môn hạ của một vị tán tu tiền bối để tu luyện. Cuối cùng quỳ gối trước cửa động phủ của vị tiền bối kia suốt 5 ngày 5 đêm.

Hiện tại hắn lại tiếp tục phát huy sự kiên nhẫn chờ đợi của chính mình.

…..

Bên kia, ở bên trong Bích Thủy các

Lý Âm Trúc Trúc bước chân vào chỗ Vân Trung các của Sở các chủ ở, kích phát mấy trận pháp báo động ở trong Vân Trung các. Các chủ cũng tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.

Đồng thời hệ thống phòng ngự trong Vân Trung các được kích hoạt, từng cột đá tinh tháp bay lên từ gần Vân Trung các.

Lý Âm Trúc Trúc lập tức hiêu ra mình đã xâm nhập vào cấm địa, bản chân nhỏ nhắn của cô điểm một cái trên mặt đất, kiếm hoàn trong miệng bay ra, trải dài radưới chân cô biến thành kiếm quang.

Cô muốn dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi Vân Trung các.

Nhưng là…. đã muộn.hệ thống phòng ngự trong Vân Trung các chính là Các chủ tự tay thiết kế.

Lý Âm Trúc vừa mới ngự kiếm bay lên. Trong hư không có một chiếc lưới lớn ập xuống, kéo cô rơi xuống. Ngay sau đó liền có 10 sợi xiềng xích bắn ra, buộc Lý Âm Trúc thành hình chữ "Đại"treo ngược lên ngay tại lối vào của Vân Trung các.

Cảm giác bị người ta treo ngược lên thật mất mặt.

Lý Âm Trúc khóc không ra nước mắt.

Bằng vào cảnh giới tu vi tứ phẩm của cô, căn bản không cách nào thoát được khỏi những xiềng xích này. Càng giẫy dụa thì lại càng bị buộc chặt hơn nữa.

- Cứu mạng, xin thả ta xuống, ta không phải cố ý xâm nhập vào nơi này đâu.- Lý Âm Trúc kêu to, trong đầu không khỏi nhớ tới bóng dáng của Tống Thư Hàng

…..

Bên trong Vân Trung các

Sau khi xác định người xâm nhập đã bị chế trụ, Sở các chủ lại lâm vào trong trạng thái ngủ say tiếp.

Nhưng có lẽ là do đã ngủ hơn hai ngày, nên lần này cô ngủ không sâu lắm. Cho nên Bích Thủy các không có tiến vào trạng thái "Thời gian dừng lại" kia nữa.

Các tu sĩ trong môn bắt đầu khôi phục hành động.

Các đệ tử đi đường tiếp tục vùi đầu đi lại, các đệ tử tu luyện lại bắt đâu tu luyện lần nữa, các trưởng lão đánh cờ uống trà cũng tiếp tục cuộc sống nhàn hạ của mình.

Bọn họ hoàn toàn không có cảm giác như 'Thời gian dừng lại'.

Chỉ có Kim Đồng Ngọc Nữ trong Tân Khách điện là nghi hoặccầm lấy trong chiếc chăn màu tím trong tay.

Trong ấn tượng của bọn họ thì có một vị khách nhỏ bị hôn mê, được các cô đưa vào gian phòng này.

Nhưng hiện tại trong căn phòng tràn đầy hàn khí, nhưng lại không thấy tung tích của vị khách nhỏ kia đâu.

Kim Đồng Ngọc Nữ vội vàng bắt đầu tìm kiếm vị khách nhỏ đã biến mất kia.

……

Cùng lúc đó lối vào, 'Thời Quang Thành'

Một vị nữ đệ tử của Bích Thủy các ôm điển tịch thật dày tiến vào "Thời Quang Thành", bước vào địa hạ hành, nơi cô đến không cùng một cửa vào với chỗ mà Sở các chủ đã dẫn hai người Tống Thư Hàng đi vào.

Bởi vì chỗ mà Sở các chủ tiến vào không có đệ tử thủ vệ. Rõ ràng Sở các chủ mang hai người Tống Thư Hàng tiến vào bằng một đường tắt bí mật nào khác.

Đệ tử phụ trách trông coi 'Thời Quang Thành' cười nói: - Diệp sư tỷ, tỷ lại định tiến vào 'Địa hạ thành' để tu luyện đấy à.

- Ừ, ta muốn vào bên bên trong tu luyện một tháng.- Nữ đệ tử được gọi là 'Diệp sư tỷ' kia xoay đầu lại, mỉm cười. Cô nói chính là thời gian một tháng ở bên ngoài, cũng chính là gần một năm ở bên trong địa hạ thành.

Trong tay cô ôm một quyển sách thật dày, đang mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt.

Cô sở hữu mái tóc dài màu nâu nhạt, được tết thành hai bím tóc vô cùng tỉ mỉ.

Phần tóc mái thật dài ẩn ẩn che khuất ánh mắt của cô. Khi cô quay đầu lại mỉm cười, lộ ra hốc mắt đỏ bừng, khóe mắt còn vương theo ánh lệ, bộ dạng trông như thể vừa mới khóc xong một trận.

Đây là một thiếu nữ tựa như đóa hoa lục bình làm rung động lòng người.

Sau khi mỉm cười, cô gái đó lại ôm tập sách dày chầm chậm tiến vào bên trong Địa hạ thành. Lưu lại mùi hương mực thoang thoảng.

Đợi vị thiếu nữ yểu điệu động người kia đi xa, hai đệ tử phụ trách trông coi Thời Quang Thành đều cảm thán: -- Diệp sự tỷ vừa mới khóc đấy à?

Điểm mị lực tăng lên 100!

Sự tồn tại cửa Diệp sư tỷ qả thực là chính là vì để giải thích câu lê hoa đái vũ mà.

Lệ mỹ nhân lăn dài, giọt lệ chữa trị của Bích Thủy Các….. Những danh tự này chính là cái tên nổi danh này ở Bích thủy các.



Thời Quang Thành, địa hạ thành.

Tống Thư Hàng rốt cuộc cũng tỉnh lại từ trong trạng thái hôn mê.

Khi hắn tỉnh lại thì, phát hiện mình đang đứng ở gian phòng có dược dục kia.

Là Sở Sở đưa hắn đến gian phòng này sao?

- Ngươi rốt cuộc đã tỉnh rồi sao? - Sở Sở khoác lên một bộ váy mới được may từ rèm, nói

- Ta đã ngủ bao lâu rồi? - Tống Thư Hàng xoa huyệt Thái dương, trong giấc mộng 88888 thanh âm kia vẫn không buông tha hắn, hắn ngủ bao lâu, tám vạn thanh âm kia cũng niệm suốt bấy lâu.

- Ngươi hôn mê một chặp thì hết ba ngày ba đêm luôn.

Hiện tại đã là ngày thứ ba mươi bốn kể từ khi cô và Tống Thư Hàng bước vào Thời Quang thành này, nếu như đổi thành thời gian ở bên ngoài thì chắc là sắp qua đến ngày thứ ba ấy nhỉ?

- Đã ngủ lâu như vậy rồi à.- Tống Thư Hàng cười khổ, sau đó, hắn cẩn thận vươn tay ra, chụp vào chậu đồng dùng để dược dục ở bên cạnh để xem thử cái bí pháp giám định kia còn mở hay không.

Chạm vào chậu đồng xong, Tống Thư Hàng trong mắt không hề xuất hiện phù văn giám định kia nữa, trên người cũng không có xuất hiện thêm miệng vết thương nào!

Hắn lập tức mừng rỡ: - Tuyệt quá đi mất!

Rốt cuộc thì hiệu quả của bí pháp giám định thuật kia cũng đã qua, hắn không cần phải sợ sờ trúng cái gì thì sẽ xuất hiện giám định kia nữa.

Xem ra, chỉ cần mình hôn mê, thì có thể kết thúc giám định thuật kia.

Sở Sở thấy bộ dạng vui vẻ ra mặt như thế của Tống Thư Hàng thì dò hỏi: - Lời nguyền rủa trên người của ngươi đã biến mất rồi à?

- Biến mất rồi, cuối cùng không cần lo lắng bất kỳ lúc nào cũng có thể phun máu rồi, chúng ta lại có thể tiếp tục đi tìm lối vào được rồi đấy.- Tống Thư Hàng nhảy dựng lên, đứng làm động tác hoạt động gân cốt cứng đờ do hôn mê suốt mấy ngày nay.