Sở Sở đương nhiên sẽ không từ chối sự chỉ điểm của một vị tu sĩ có đao pháp đại thành rồi. Mặc dù là dựa vào xài tool hack để tăng lên, nhưng đao pháp của Tống Thư Hàng đích thực là cảnh giới đại thành, không lẫn đi đâu được!
Vì thế, Tống Thư Hàng bắt đầu chỉ bảo đao pháp căn bản cho Sở Sở.
Phương pháp mà hắn dùng tới chính là giống như thiếu niên áo xanh, cưỡi bạch mã dạy dỗ hắn trong thực tại ảo của Bạch Tôn Giả năm đó vậy.
Đơn giản và thô bạo, trước tiên giảng giải các kỹ xảo dùng đao cho Sở Sở một phen, sau đó nâng bảo đao Bá Toái lên, để Sở Sở dùng cơ thể nhận thức mị lực của đao pháp căn bản.
Điều không được hoàn mỹ nhất chính là, lần này Sở Sở không mang theo đao vào, chỉ có thể dùng kiếm để xuất đao chiêu, lúc luyện rất kỳ cục.
Chỉ có điều khả năng lĩnh ngộ của Sở Sở rất mạnh, luôn có thể học một hiểu mười.
Đây mới là thiên tài thật sự, đao cũng được mà kiếm cũng xong, không câu nệ hình thái.
Ngày thứ nhất trong địa hạ thành… cứ thế trôi qua trong lúc Tống Thư Hàng và Sở Sở tu luyện.
Buổi tối, hai người chia nhau đả tọa minh tưởng tu luyện.
Trên người hai người đều mang đủ ích cốc đan, không cần lo lắng về vấn đề ăn uống.
**
Ngày thứ hai trong địa hạ thành.
Tống Thư Hàng và Sở Sở cô nương thử rời khỏi đại điện, theo thông đạo dưới địa hạ thành mà tiếp tục đi về phía trước.
Nửa giờ sau, bọn họ đã tìm được một đại điện mới.
Trong đại điện này có hơn ba mươi thau đồng, dưới thau đồng là từng khối tinh thể màu đen.
Thau đồng này chính là cái mà tu sĩ dùng để tắm rửa, ở bên cạnh, còn bày biện các loại vũ khí như đao, côn bổng, …
Đây chính là kiểu mèo mù vớ được cá rán, muốn cái gì liền có cái ấy. Tống Thư Hàng đang cần thau đồng dược dục, Sở Sở cô nương đang cần một cây đao tiện tay.
Vì thế, Tống Thư Hàng vui vẻ quyết định tiến hành một lần tắm rửa.
Tinh thể màu đen ở dưới thau đồng, là một loại nhiên liệu để đốt cháy, một chút lửa nhỏ cũng có thể nhóm được.
Đổ dược liệu được phân lượng một lần vào trong thau đồng, cho thêm nước vào ngập đầy chậu đồng.
Ngâm mình trong nước thuốc, Tống Thư Hàng phát ra tiếng thở dài khoan khoái.
Đáng tiếc, hiệu quả dược dục lần này, không có tác dụng như lúc trong quan tài màu vàng của Lục Tu cô nương. Lúc trong quan tài màu vàng của Lục Tu cô nương, hiệu quả của dược dục có thể đạt đến cứ mỗi ba phút thể chất lại tăng lên khoảng 0,1.
Mà bây giờ. Mười phút mới tăng lên khoảng 0,1. Hai giờ sau thể chất cũng chỉ tăng lên khoảng 1 mà thôi.
Méo mó có còn hơn không.
Dù sao, một ngày ngâm tắm hai lần, cũng có thể tăng thể chất lên 4 rồi.
…
…
Ở một phía khác. Sở Sở cô nương trước tiên đi chọn lấy một cây đao vừa tay, luyện đao pháp căn bản một lần.
Sau khi luyện đao pháp xong, cô đi đến chỗ một thau đồng ở cách xa vị trí của Tống Thư Hàng, kéo một cái màn che, sau đó cho đầy nước trong vào thau để tắm…
Sau khi bước vào thau thuốc. Cô cúi đầu nhìn xuống vị trí dưới cổ mình.
Lần trước sau khi bị kẻ thù ôm ghì nát hết xương cốt, may mắn có được vị đạo hữu thần y của Tống Thư Hàng giúp đỡ, thương thế của cô đã khôi phục.
Nhưng, ngực lại không hề khôi phục lại độ cong ban đầu, cũng không biết về sau có cơ hội khôi phục hay không.
Cho dù có thể khôi phục độ cong như trước kia, về phương diện tính đàn hồi không biết liệu có chịu ảnh hưởng gì hay không?
Dù sao chỗ này lại là khuôn mặt thứ hai của người con gái, không thể khinh thường được.
**
Ngày thứ ba ở địa hạ thành.
Lúc Sở Sở cô nương tỉnh dậy, đột nhiên bắt đầu ngồi khoanh chân lại, bước vào trạng thái tu luyện.
Sau đó, cô bước vào hình thức đột phá tiểu cảnh giới.
Tống Thư Hàng trông thấy cô bắt đầu trùng kích cảnh giới, liền chủ động tới hộ pháp cho cô.
Hộ pháp không chỉ là tránh cho Sở Sở chịu ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài, mà quan trọng hơn là, nếu như trong lúc trùng kích cảnh giới Sở Sở xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hộ pháp có thể ra tay cứu giúp cô. Hoặc là cho cô dùng đan dược bùng nổ chân khí, hoặc là ngăn chặn cô tẩu hỏa nhập ma gì đó trong lúc khẩn thiết.
Hai giờ sau.
Sở Sở mở bừng mắt, đan điền thứ năm là "Long Chưởng Đan Điền" của nhị phẩm đã mở ra thành công!
Sau lưng cô ngưng tụ lại thành phần lớn thân thể của một con chân long, kế tiếp cũng chỉ còn thiếu long cảnh và long thủ nữa thôi.
- Phù.- Sở Sở phun ra một ngụm trọc khí.
Lần đề thăng cảnh giới này, nhanh hơn các lần trước.hơn nữa lại có một loại cảm giác tựa như nước chảy thành sông.
Dù sao thì không lâu trước đây, cô suýt nữa đã bị người ta kẹp chặt đến chết, kề cận sinh tử.
Cũng có mấy ngày nay ở trong không gian với Tống Thư Hàng, gặp phải áp lực của "Thái Sơn Phong Ấn Pháp", tu luyện trong căn phòng trọng lực dưới mặt đất của Thất Tu Tôn Giả, thu hoạch trong mộ của Lục Tu Tôn Giả cùng với thu hoạch trong địa hạ thành của Thời Quang thành. Đây đều là những kỳ ngộ mà mấy năm trước cô rất khó được trải qua một lần. Trong mấy ngày này lại kiểu như hạn hán gặp mưa rào, gần như là mỗi ngày lại được gặp một lần.
Cho nên, thăng một tiểu cảnh giới cũng không có gì là lạ.
…
…
Đợi sau khi Sở Sở tấn giai thành công, Tống Thư Hàng bắt đầu tu luyện cho mình.
Bây giờ, lúc hắn vận chuyển "Cương Thủ", đã có thể làm cho hai bàn tay đều biến thành màu sắt thép. Phảng phất như là đeo một đôi găng tay bằng sắt vậy.
Tu luyện "Cương Thủ" cũng có thể tăng thể chất của Tống Thư Hàng lên, hôm nay hắn dã thành công tăng thể chất của mình lên đến khoảng 50, đã có thể trùng kích đan điền thứ ba là "Long Trảo Đan Điền" của nhị phẩm rồi!
Chỉ có điều hôm nay không cần phải vội.
Tống Thư Hàng chuẩn bị tiêu tốn thời gian một ngày để ôn dưỡng chân khí trong đan điền mình một lần, điều chỉnh lại tinh thần lực của mình đến trạng thái tốt nhất.
- Ngày mai, chính là lúc đột phá cảnh giới! - Tống Thư Hàng khẽ nói.
**
Ngày thứ tư trong địa hạ thành.
Tống Thư Hàng điều chỉnh trạng thái bản thân mình đến tốt nhất, sau đó không quên thỉnh giáo Sở Sở kinh nghiệm lúc đột phá Long Trảo Đan Điền.
Lần trước lúc trùng kích Long Vỹ Đan Điền, chính là vì không có kinh nghiệm, suýt nữa trùng kích thất bại. Cũng may có một vị tiền bối làm việc tốt mà không để lại danh tính, lúc hắn trùng kích cảnh giới đã chỉ điểm kinh nghiệm cho hắn, từng bước từng bước chỉ dẫn hắn đột phá.
Lại nói, vị tiền bối tốt bụng kia rốt cuộc là ai nhỉ?
Trong nhóm Cửu Châu số 1, không có vị tiền bối nào nói mình đã từng giúp đỡ hắn cả.
Có kinh nghiệm trùng kích cảnh giới của Sở Sở, Tống Thư Hàng bắt đầu trùng kích "Long Trảo Đan Điền". Sở Sở ở một bên hộ pháp cho hắn.
Các cửa của Long Trảo Đan Điền cũng không chỉ dừng lại ở một tầng, cần phải lần lượt trùng kích.
Tống Thư Hàng trùng kích tiểu cảnh giới không có cảm giác tốn nhiều công sức. Thứ khác trong cơ thể hắn bây giờ không nhiều lắm, nhưng lượng chân khí đủ lớn. Tu sĩ có tu vi hai tiểu cảnh giới nhị phẩm như hắn, lượng chân khí trong cơ thể đã không thua gì tu sĩ tiểu cảnh giới thứ 4 của nhị phẩm là bao.
Cửa ải của Long Trảo Đan Điền, cũng giống như bức tường đất, dưới cồn sóng chân khí của Tống Thư Hàng, nó đã bị phá hủy từng tầng một.
Cũng nửa giờ sau.
Tống Thư Hàng thành công đột phá "Long Trảo Đan Điền", bước vào giai đoạn ôn dưỡng sau khi mở đan điền!
So ra, không biết vì sao, Sở Sở cảm thấy lòng mình có chút buồn bực…
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Mười hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Trong thời gian mười hai ngày này, Tống Thư Hàng đã dùng hết số tài liệu dược dục mua từ chỗ Lục Tu cô nương
Đan điền thứ ba" là Long Trảo Đan Điền" cũng đã được triệt để củng cố, sau khi có đan điền thứ ba chịu một phần áp lực chân khí, nguy cơ bạo thể của Tống Thư Hàng đã được giải trừ.
Trên lý thuyết, Tống Thư Hàng đã lại có thể ăn một miếng linh thú tinh rồi. Chỉ có điều hắn chuẩn bị tiếp tục tăng thể chất của mình lên một chút, tránh cho thể chất không đủ, lại tiến vào một vòng nguy cơ bạo thể mới.
Đả thiết thần kỹ "Cương Thủ" này, cuối cùng cũng tu luyện thành công, bước vào cấp bậc 'nhập môn'.
Mà thể chất của Tống Thư Hàng lại tăng lên đến khoảng 65. Nếu thể chất lại tăng lên nữa, nói không chừng hắn có thể giống như Tạo Hóa Pháp Vương, lúc ở cảnh giới nhị phẩm, liền có được thể chất của cảnh giới tam phẩm.
Cảnh giới tam phẩm, cũng là cảnh giới chiến vương. Tu sĩ ở cảnh giới này, so với cảnh giới nhị phẩm thì thân khí đã hóa lỏng, chất lượng chân khí tăng lên rõ rệt.
Ngoài điều đó ra, điều đặc biệt của tu sĩ tam phẩm chính là lúc thông qua thiêu đốt 'dịch thể chân khí' trong cơ thể, có thể bộc phát "Chiến Vương Chi Thân", trong thời gian ngắn khiến cho chiến lực tăng lên rõ rệt.
…
…
- Thời gian mười hai ngày. Cuối cùng cũng kết thúc rồi.- Sở Sở tay trái cầm kiếm, tay phải cầm đao. Cô không hổ là tu sĩ cấp bậc thiên tài, trong thời gian mười hai ngày, đã nắm vững hết đao pháp căn bản.
Trong tương lai, nói không chừng Sở Sở sẽ là tu sĩ đao kiếm song tuyệt cường đại.
Trong lòng Sở Sở có chút không nỡ, tu luyện ở trong địa hạ thành của Thời Quang thành này, tốc độ tu luyện nhanh gấp năm, sáu lần so với bên ngoài. Cái này giống như cô liên tục sử dụng đan dược trân quý trợ giúp tu luyện vậy.
Cô quả thật có chút không nỡ đi ra khỏi đây.
Ở một nơi cách cô không xa, Tống Thư Hàng hai tay cầm một thanh kiếm lớn.
Chỉ thấy thân hình của Tống Thư Hàng nhảy lên thật cao, trên quái kiếm chớp lên ánh sáng khiến người ta lóa mắt.
Đồng thời, trong miệng Tống Thư Hàng phát ra những lời kịch kỳ quái: - Thánh quang à, thứ tà ác kia thoạt nhìn rất đáng để chiến một trận!
"Thánh Quang Trảm Ác Kiếm! "
Bộ kiếm thuật này cải biên từ phương tây. Tuy rằng uy lực đánh trực diện không tồi. Nhưng, 'kiếm quyết' của nó thật sự rất đáng xấu hổ.
Nhưng Tống Thư Hàng vẫn chơi rất hăng say.
Kiếm thuật đó! Đây chính là kiếm thuật đó!
Tuy là đại kiếm hai tay, nhưng đây cũng là kiếm mà phải không?
Hắn cuối cùng cũng luyện được một chiêu kiếm thuật rồi. Thánh Quang Trảm Ác Kiếm này, thoạt nhìn cũng có uy lực không tồi.
Sở Sở đã từng thử một chiêu với hắn.
Lúc tiếp xúc chính diện với "Thánh Quang Trảm Ác Kiếm", Sở Sở cần một hơi bộc phát hai mươi mốt kiếm (kiếm đánh bình thường), mới có thể ngăn cản được "Thánh Quang Trảm Ác Kiếm" này.
Hơn nữa, lúc Tống Thư Hàng thi triển kiếm thuật này, trên kiếm quang sẽ mang theo thánh diễm, thuộc tính thánh diễm này rất thú vị. Tuy lực sát thương không cao, nhưng rất dính người.
Hơn nữa, khẩu vị cũng tốt, cái gì cũng có thể đốt… Uhm, cái gì cũng có thể đốt!
…
…
Bởi vì đã là ngày cuối cùng tu luyện trong địa hạ thành của Thời Quang thành, Tống Thư Hàng và Sở Sở không lãng phí thời gian, liên tục tu luyện đến rạng sáng.
- Kế tiếp, chỉ còn đợi Sở các chủ đến đưa chúng ta ra ngoài thôi.- Tống Thư Hàng dựng đại kiếm hai tay lại, nét mặt mang theo vẻ mệt mỏi.
Sở Sở ngồi xếp bằng ở bên cạnh hắn, trên người khoác một bộ quần áo được may sửa từ một cái rèm, nhìn lại Thời Quang thành ở phía sau lưng với vẻ lưu luyến không nỡ rời.
Thật là một nơi tuyệt vời, nếu có thể ở trong này tu luyện thêm mấy ngày thì tốt quá.
…
…
Song, hai người chờ đợi mãi. Đợi đã hơn nửa ngày, nhưng vẫn không thấy vị 'Sở các chủ' vốn phải đến đón bọn họ đâu cả.
Sở Sở chau mày: - Chuyện gì vậy nhỉ, đã đến giờ hẹn rời khỏi ‘Thời Quang thành' rồi mà.
Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ, nói: - Hay là… vị Sở các chủ kia lại ngủ mất rồi nhỉ? Trạng thái của cô ta có chút kỳ quái, cứ luôn ở trạng thái buồn ngủ, hay là lại ngủ quên rồi. Thời gian trôi chỗ chúng ta bây giờ khác với bên ngoài, một ngày bên ngoài tương đương với mười hai ngày của chúng ta. Nếu cô ta ngủ đến mấy tiếng, thì đã là mấy ngày đối với chúng ta rồi.
Trong mắt Sở Sở lộ ra vẻ vui mừng: - Vậy chi bằng chúng ta lại quay về tu luyện thêm mấy ngày nữa thì sao?
Tống Thư Hàng có chút lo lắng cho Lý Âm Trúc, chỉ có điều nếu không có Sở các chủ dẫn dắt, thì bọn họ cũng không có cách nào ra khỏi 'Thời Quang thành' được.
Không có cách nào khác, chỉ đành đồng ý với ý kiến của Sở Sở, quay lại tu luyện.
Hiệu quả tu luyện trong địa hạ thành của Thời Quang thành rất tốt.
**
Quay lại Thời Quang thành tiếp tục tu luyện
Một ngày lại một ngày…
Rất nhanh, lại mười hai ngày trôi qua nhưng vẫn không thấy các chủ Sở Tiên Tử đến.
Tống Thư Hàng hoài nghi không biết có phải mình bị Sở Tiên Tử quên béng đi rồi không?
Sở Sở mỗi ngày đều tu luyện rất vui vẻ … Đối với cô mà nói, mỗi ngày có thể cảm thấy được mình càng mạnh hơn, chính là chuyện cực kỳ vui vẻ. Cô là một cô gái rất dễ dàng thỏa mãn.
"Cương Thủ" của Tống Thư Hàng đã tu luyện đến cảnh giới tiểu thành, ngay cả toàn bộ "Thánh Quang Kiếm Thuật" cũng đã tu luyện xong, đã đạt đến tiêu chuẩn 'nhập môn' rồi.
Tuy rằng nguyên liệu 'dược dục' đã dùng hết, nhưng dựa vào hiệu quả công pháp luyện thể "Cương Thủ" tăng cường thể chất, trong vòng mười hai ngày này, Tống Thư Hàng đã đẩy thể chất đến trình độ trên dưới 75.
Mà mấy ngày nay, Tống Thư Hàng còn tranh thủ nghiên cứu một thứ.
Chính là con rối hình người trong 'túi thu nhỏ nhất thốn chỉ xà' của hắn.
Cái thứ gài hàng bố mày này, cư nhiên lại có thể nuốt linh thạch!
Lần trước mua dược liệu ở chỗ Lục Tu cô nương, không phải tìm lại được 3 viên linh thạch sao, lúc đặt vào trong túi thu nhỏ nhất thốn chỉ xà, lại mất tiêu không thấy đâu nữa.
Tống Thư Hàng cảm thấy cực kỳ đau lòng, đây chính là 3 viên linh thạch tam phẩm đấy, tiền công mà hắn phải đào khoáng hơn nửa ngày ở trong mỏ linh thạch đấy.
Tại sao bỏ linh thạch vào trong túi thu nhỏ nhất thốn chỉ xà lại biến mất không thấy đâu nữa?
Vì thế, Tống Thư Hàng rất tò mò bỏ 4 viên linh thạch cuối cùng đã được sử dụng một nửa ở trong tay vào trong túi thu nhỏ nhất thốn chỉ xà.
Sau đó hắn lại thử lắc lắc cái túi thu nhỏ nhất thốn chỉ xà đó. Rất nhanh, hắn đã trông thấy được hung thủ nẫng mất linh thạch của hắn, ấy chính là con rối hình người, nó đã nuốt mất mấy viên linh thạch.
- Lòng đau như cắt ứ ứ.- Bởi vì thí nghiệm này mà lại mất tiêu 4 viên linh thạch dùng một nửa rồi.
Bởi vậy, Tống Thư Hàng cũng không dám bỏ linh thạch vào trong túi thu nhỏ nhất thốn chỉ xà nữa.
Hơn nữa, khi mỗi lần tu luyện kết thúc, hắn sẽ lại nghiên cứu cái con rối hình người tinh xảo này.
Chỉ là con rối hình người không có đủ năng lượng, giống như một món đồ chơi bình thường thôi, không có bất kỳ điểm nào đặc biệt. Tống Thư Hàng cũng không phải là đại sư nghiên cứu con rối, căn bản không nghiên cứu ra bất cứ thứ gì.
- Hay là cứ đợi sau khi Bạch Tôn Giả quay về, đưa thứ đồ này cho Bạch Tôn Giả nghiên cứu xem sao nhỉ? - Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói.
Bạch tiền bối gỡ đồ đặc biệt lợi hại đấy.
Điều đáng tiếc chính là, tháo dỡ xong, rất có thể không lắp lại được nữa. Cho dù có thể lắp trở lại, thì nó cũng vẫn mang theo tai họa ngầm.
- Dù sao cũng không phải đồ của mình. Hỏng thì hỏng thôi, lần sau đưa cho Bạch tiền bối tháo dỡ ra xem sao.- Tống Thư Hàng quyết định trong lòng.
…
…
- Hôm nay Sở các chủ vẫn không đến.- Sở Sở lên tiếng nói.
Cô và Tống Thư Hàng đã ở trong địa hạ thành của Thời Quang thành đợi được 24 ngày rồi.
Nhưng Sở Tiên Tử vẫn không nhớ tới bọn họ.
- Bên ngoài có lẽ đã qua được hai ngày rồi.- Tống Thư Hàng đáp lại.
Lúc này nếu có internet thì tốt biết bao, có thể gọi một cuộc cho Sở Tiên Tử, bắt cô xách mông lên đến Thời Quang thành đón người.
Sau khi Sở Sở ngẫm nghĩ, lên tiếng nói: - Thư Hàng đạo hữu, chi bằng chúng ta lại quay về nơi sâu trong địa hạ thành của Thời Quang thành đi bộ xem xem, nói không chừng lại có cách để ra ngoài thì sao?