Vì thế, Ngư Kiều Kiều bỏ lại mấy người Tống Thư Hàng, một mình trở về Trái Đất để bắt tác giả đáng yêu kia rồi.
Còn Tống Thư Hàng, Sở Sở, Lý Âm Trúc thì bị Thất Tu Tôn Giả bắn từ thuyền tiên vào vũ trụ mênh mông… Đúng thế, không sai, họ bị bắn đi đấy!
Lúc đó, Sở Sở và Lý Âm Trúc chui vào cái khoang không gian nhỏ hẹp, Tống Thư Hàng thì mặc bộ quần áo du hành dày cộm, bị khóa vào khoang không gian, chuẩn bị xuống khỏi thuyền tiên.
Thất Tu Tôn Giả hỏi với thái độ vô cùng thân thiết: - Chuẩn bị xong rồi chứ.
Tống Thư Hàng: - Chuẩn bị xong rồi.
Thất Tu Tôn Giả: - Có muốn được thử một lần không?
Tống Thư Hàng: - Thử một lần ư? Thất Tu tiền bối muốn tặng ta cái gì sao? Được chứ.
Sau đó… Thất Tu Tôn Giả nhét thẳng bọn họ vào trong một thứ giống như ‘ống pháo’, ‘bùm’ một tiếng, bắn bọn họ đi mất.
Quả thật là bị bắn đi đấy!
- Thất ~ Tu ~ Tiền ~ Bối ~ ta ** ngài! - Tống Thư Hàng hoảng sợ kêu lên một tiếng thảm thiết, không thể để hắn xuống thuyền một cách bình thường sao? Rõ ràng là thuyền tiên có cửa mà.
- Thuận buồm xuôi gió nhé! - Qua cửa sổ của thuyền tiên, vẫn có thể nhìn thấy Thất Tu Tôn Giả đang lưu luyến vẫy tay với bọn hắn.
…
…
Cứ như thế, Tống Thư Hàng không biết đã bị Thất Tu Tôn Giả bắn tới chốn nào rồi.
Nơi đây không phải là trái đất, Tống Thư Hàng cũng không có mấy loại công nghệ tiên tiến không tưởng như ‘hệ thống hướng dẫn vũ trụ’, hiện giờ hắn không thể nào xác định được tọa độ của mình.
Cứ để mặc cơ thể bay ở trong vũ trụ, Tống Thư Hàng nói khẽ: - Đây là thí luyện của Bạch tiền bối sao?
Vốn hắn tưởng rằng Bạch tiền bối đưa hắn lên vũ trụ là trừng phạt hắn vì không lọt vào Top. 10 trong ‘cuộc thi máy kéo tay cầm’. Bây giờ nhìn lại, Bạch tiền bối còn bố trí những gì trong vũ trụ để đợi hắn tới thí luyện nữa thì phải?
…
….
Lúc này, bên trong chiếc túi thu nhỏ một tấc của Tống Thư Hàng.
Vì sự xóc nảy kịch liệt khi bị ‘pháo bắn’ nên ba viên linh thạch cấp ba mà Tống Thư Hàng tìm lại được sau khi giao dịch với Lục Tu cô nương tiếp xúc với con rối gỗ tinh xảo kia.
Cũng giống hệt lần trước, khi ba viên linh thạch cấp ba tiếp xúc với con rối gỗ thì đều dung nhập vào trong cơ thể con rối gỗ, hoàn toàn bị hút sạch, không sót lại một mảnh vụn nào.
Đợi đến lúc nào đó, Tống Thư Hàng lại mở túi thu nhỏ một tấc ra thì hắn sẽ phát hiện ra một việc đáng sợ, linh thạch của hắn lại hết sạch rồi!
******************
Trên đường Bạch Kình, thành phố Văn Châu, tại nhà của Tống Thư Hàng.
Hôm nay, cạnh nhà Tống Thư Hàng lại có một hàng xóm mới chuyển đến.
Sau khi gia đình hàng xóm cũ của họ là nhà thím Hà nhận được một cái giá hậu hĩnh đến mức không thể từ chối được thì cả nhà bà ấy lập tức hoàn thành việc dọn nhà và chuyển nhượng quyền sở hữu của căn nhà trong vòng hai ngày.
Joseph Guy Maupassant đánh giá căn nhà mới với vẻ hài lòng, người chủ nhà trước kia - thím Hà là một người phụ nữ có bệnh sạch sẽ, thế nên nhà của bà ấy trước giờ đều gọn gàng, sạch sẽ, sáng sủa.
- Qủa là một nơi rất tuyệt vời.- Joseph than lên một tiếng hài lòng.
Đứng bên cạnh hắn, trên gương mặt cô con gái Kỷ Song Tuyết đang tràn đầy vẻ ngạc nhiên, lúc cô nghe thấy cha mình đột nhiên muốn mua một căn nhà tại Hoa Hạ, cô còn tưởng rằng ông sẽ mua một căn nhà ở vùng Giang Nam, bởi vì trường đại học Giang Nam chính là nơi mà cô đang theo học.
Nhưng, cô hoàn toàn không ngờ, ông lại đi mua nhà ở thành phố Văn Châu, một nơi cách đại học Giang Nam rất xa.
Ba của cô lại nổi cơn điên gì thế này?
Bà Joseph cũng không thể hiểu được cách làm của chồng mình.
- Nếu như đã chuyển đến đây thì việc tiếp theo là phải chuẩn bị vài món quà nho nhỏ để đi thăm mấy hàng xóm mới.- Joseph nói một cách vui vẻ.
- Hàng xóm mới ư? - Kỷ Song Tuyết hỏi với vẻ nghi hoặc: - Nhà nào vậy ạ?
- Nhà sư phò của ba.- Joseph cười ha ha nói.
- Sư phò á? - Đột nhiên trong lòng Kỷ Song Tuyết dâng lên dự cảm không tốt: - … Là nhà của vị bạn học Tống Thư Hàng kia sao?
- Ha ha ha ha.- Joseph cười lớn với vẻ đắc ý.
Cho dù là kiểu con gái dịu dàng như Kỷ Song Tuyết thì lúc này cũng có ý nghĩ muốn nổi đóa lên.
- Đây là cơ hội mà ba vất vả lắm mới tranh thủ được đấy.- Joseph nói một cách vô cùng đắc ý… Ông còn nhớ loáng thoáng, ông đã từng nói với sư phụ Tống Thư Hàng là muốn dọn đến làm hàng xóm với sư phụ, sư phụ cũng đồng ý rồi.
Ừm… chỉ có một vấn đề là, dù thế nào Joseph cũng không nhớ được, mình đã nói là muốn dọn tới làm hàng xóm với sư phụ vào lúc nào và ở đâu vậy nhỉ?
Trên hòn đảo thần bí, tuy rằng kí ức của tất cả mọi người đều bị xóa rồi… nhưng có những thứ đã nằm sâu trong tiềm thức, cho dù trí nhớ không còn nữa nhưng những thứ đó vẫn sẽ còn sót lại.
Cũng giống như Joseph vậy.
Nhưng mà bất luận thế nào, tóm lại hắn đã chuyển đến làm hàng xóm với sư phụ Tống Thư Hàng rồi, sau này sẽ có nhiều thời gian để xin sư phụ dạy thần công hơn.
Sau đó, trong tình trạng Joseph mặt đầy vui vẻ, vợ của hắn thì mê mang khó hiểu, con gái Kỷ Song Tuyết đầy lúng túng, họ đến nhà Tống Thư Hàng để thăm hỏi.
…
…
Vào lúc Joseph đến nhà thăm hỏi thì nhà Tống Thư Hàng còn có một vị khách nữa là Vân Vụ Đạo Trưởng.
Gần đây Vân Vụ Đạo Trưởng thường xuyên ghé thăm nhà Tống Thư Hàng, trong thời gian này, đạo trưởng đã trở thành người bạn thân ‘không có gì giấu nhau’ của ba Tống và mẹ Tống.
Gần đây ba Tống đang chuẩn bị mở ‘công ty chế tạo máy tập thể hình’ với hai người bạn của mình.
Vốn ba Tống muốn đợi sau khi Tống Thư Hàng tốt nghiệp, không cần phải lo lắng ảnh hưởng đến việc học của hắn, cũng không còn những nỗi lo toan buồn phiền thì ông sẽ từ chức ở chỗ mạng lưới điện quốc gia, tranh thủ lúc chưa già cùng hai người bạn của mình liều một phen.
Nhưng kế hoạch luôn không theo kịp sự thay đổi.
Năm nay, họ gặp được một cơ hội rất tốt. Có một ông chủ của một xưởng chế tạo máy tập thể hình tại thành phố Văn Châu mắc bệnh, cần tiền gấp để chữa bệnh, vì vậy ông ấy chuẩn bị nhượng lại cả xưởng lẫn toàn bộ thiết bị. Nếu như có thể mua được xưởng chế tạo đó thì sẽ giúp ba người ba Tống tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Trong phòng khách, Vân Vụ Đạo Trưởng và ba Tống đang nói tới chủ đề thiết bị tập thể hình, tuy rằng Vân Vụ Đạo Trưởng mới tiếp xúc với thiết bị tập thể hình hiện đại không lâu nhưng hắn là tu sĩ Kim Đan ngũ phẩm, trên phương diện ‘tập thể hình’, đạo trưởng cũng nói đến một vài ý tưởng và phương pháp, dẫn dắt rất nhiều cho ba Tống. Ba Tống càng coi Vân Vụ Đạo Trưởng như tri kỷ thân thiết.
Vân Vụ Đạo Trưởng nhấp một ngụm linh mạch bích trà, thầm thở dài một hơi, lấy điện thoại của mình ra.
Gần đây Vân Vụ Đạo Trưởng đã bỏ cái nick chat mà hắn dùng khi bị Hoàng Sơn Chân Quân chèn ép. Hắn chuyển sang dùng một phầm mềm chat trên di động có nhiều chức năng hơn.
Đây là phần mềm ba Tống giới thiệu cho hắn, nghe nói sáu mươi phần trăm người trong cả nước đều sử dụng phần mềm này.
Vân Vụ Đạo Trưởng mở điện thoại ra, đăng một status trên dòng thời gian của mình.
Tiêu đề: “Gần đây vẫn luôn làm khách ở nhà của một vị tiểu hữu, vốn muốn đến ăn ké chút điểm kinh nghiệm nhưng không ngờ tiểu hữu lại không có nhà, đắng lòng quá. Mấy ngày trước, khó khăn lắm tiểu hữu mới về nhà một chuyến nhưng lại bỏ lỡ ta một cách hoàn mỹ. Qủa là làm người ta phiền lòng. Hy vọng tiểu hữu sớm ngày về nhà. Tim của ta mệt mỏi quá.”
Đính kèm: “Hai bức ảnh tự sướng của Vân Vụ Đạo Trưởng.”
Nhưng mà, chỉ có lác đác vài người like, bạn bè cũng chả có mấy người. Dù sao thì đây cũng không phải ảnh tự sướng của em gái xinh đẹp nên cũng chẳng mấy người xem.
Điều này làm Vân Vụ Đạo Trưởng có chút nhớ thương đến phần mềm chat mình dùng lúc bị chèn ép. Lúc đó, bất luận hắn có đăng status như thế nào thì ngay lập tức cũng có mấy trăm người vào like, comment.
Cái cảm giác được nhiều người ủng hộ làm Vân Vụ Đạo Trưởng vô cùng yêu thích.
- Đáng tiếc, không thể dùng lại phần mềm chat đó nữa rồi.- Vân Vụ Đạo Trưởng cảm thán, hắn đã phát hiện ra vấn đề của cái phần mềm chat đó, rất có thể trong đó có nick nhỏ của Hoàng Sơn Chân Quân, không, là âm mưu.
Vì thế, Vân Vụ Đạo Trưởng mới quyết đoán thay đổi phần mềm chat của mình.
Nhưng trong cái phần mềm chat mới này, số lượng bạn bè của hắn không tăng lên được, só người vào like và comment ít vô cùng, điều này khiến Vân Vụ Đạo Trưởng cảm thấy bản thân như đang dùng máy tính không nối mạng ấy.
…
…
Cả gia đình Joseph đi tới trước cửa nhà Tống Thư Hàng rồi bấm chuông cửa.
Nghe được tiếng chuông cửa, mẹ Tống bèn đến mở cửa. Sau đó bà nhìn thấy một người đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh đang đứng trước cửa nhà mình cười một cách ngốc nghếch.
Bên cạnh ông là một người phụ nữ Hoa Hạ có nụ cười xinh đẹp.
Đằng sau ông còn có một thiếu nữ con lai tóc vàng.
Mẹ Tống hỏi: - Xin chào, các vị tìm ai vậy?
- Xin chào, xin hỏi, đây có phải là Tống Thư Hàng sư phò…- Người đàn ông nước ngoài kia nói.
Nhưng ông mới nói được môt nửa thì cô gái con lai đằng sau ông đã vôi vàng cướp lời: - Chào bác gái, xin hỏi đây là nhà của bạn Tống Thư Hàng ạ?
Mẹ Tống chớp chớp mắt: - A, đúng thế.
- Nhà chúng cháu mới chuyển đến gần đây, nghe nói nhà bạn Tống Thư Hàng cũng ở đây nên liền đến thăm.- Cô gái con lai kia trả lời rất lễ phép.
Người đàn ông nước ngoài kia cũng đồng thời giơ tay ra đưa cho bà một hộp quà lớn: - Chỉ là chút tấm lòng, chút tấm lòng thôi.
Người đàn ông người nước ngoài này nói tiếng Trung rất lưu loát.
Mẹ Tống lại chớp mắt lần nữa, lại là bạn của thằng nhóc Tống Thư Hàng sao?
Sau đó, bà nở một nụ cười sáng lạn, mời ba vị khách vào trong nhà: - Mời vào, chỉ cần đến chơi là quý hóa lắm rồi, không cần phải quà cáp gì đâu, thật đúng là, người nào cũng khách sáo như thế.
Sau khi vào nhà, Joseph vội hỏi: - Thư Hàng sư phò…
Ông còn chưa kịp nói xong thì con gái Kỷ Song Tuyết của ông đã cướp lời: - Bác ơi, bạn Tống Thư Hàng có nhà không ạ?
Mẹ Tống cảm thấy hai cha con nhà này rất thú vị, bà đáp: - Mấy ngày trước, Thư Hàng đi du lịch với người ta rồi, nói là phải một tháng nữa mới về, các vị tìm nó có việc gì không? Tôi có thể gọi điện liên lạc với nó.
Cũng không biết ở đây gọi cho Tống Thư Hàng thì hắn có nhận được hay không nữa.
Nếu giả sử có thể gọi được thì không biết phí điện thoại phải tính thế nào đây?
- Không có việc gì đâu, bác không cần phải gọi điện thoại đâu ạ.- Kỷ Song Tuyết mỉm cười, một tháng sau mới quay về, quả là tuyệt. Lúc đó vừa hay đã khai giảng rồi, đúng là một tin tốt.
Joseph lộ ra vẻ thất vọng.
Nhưng Joseph không thất vọng quá lâu, vì ông nghĩ đến một chuyện.
Sư phụ Tống Thư Hàng của ông đã từng nói, thần công tuyệt thế đó là tuyệt học gia truyền.
Nếu như là tuyệt học gia truyền thì giữa ba Tống và mẹ Tống, chắc chắn có một người là cao nhân tuyệt thế!
Theo như quy tắc ‘công phu gia truyền không truyền cho người ngoài’ của Hoa Hạ thì rất có thể cha của sư phụ Tống Thư Hàng chính là vị cao nhân kia.
Có lẽ, ông có thể lãnh giáo thần công với ba Tống.
Dù nói thế nào thì hiện giờ ông cũng là đệ tử dự bị của sư phụ Tống Thư Hàng mà.
Nghĩ tới đây, linh hồn ‘công phu Trung Quốc’ trong lòng Joseph lại cháy hừng hực.
Nếu như không phải bây giờ trong phòng khách còn có một vị khách lạ mặt là Vân Vụ Đạo Trưởng thì nói không chừng ông đã xông đến trước mặt của ba Tống rồi đánh một bộ tuyệt học võ lâm để ba Tống chỉ giáo đôi điều rồi.
*****************
Trong lúc cả nhà Joseph đến làm khách.
Ở cách nhà Tống Thư Hàng không xa, có hai bóng người đang lén lén lút lút đến gần nhà Tống Thư Hàng.
- Phía trước chính là nhà của cái tên ‘Thư Sơn Áp Lực Đại’ kia sao? - Một tên mặc áo bào đen nói nhỏ.
- Đây là tình báo sư huynh Công Tử Hải đích thân cung cấp cho ta, sẽ không sai đâu.- Tên mặc áo bào đen còn lại trả lời, đồng thời trong mắt hắn cũng lộ ra ánh sáng hưng phấn: - Nếu như chúng ta có thể bắt được người nhà của cái tên Thư Sơn Áp Lực Đại kia làm con tin thì có thể đổi lấy các phong chủ của Vô Cực Ma Tông chúng ta từ tay tên Thư Sơn Áp Lực Đại và Thất Tu Tôn Giả đó về, đây là một công lớn đấy.
- Nói không chừng còn có thể đổi cả cái ‘Phệ hồn yêu hồ’ kia nữa ấy chứ.- Hai mắt của tên áo bào đen số 1 sáng lên.
- Đến lúc đó, chúng ta nhất định có thể lấy được phần thưởng lớn của tông môn, nói không chừng đây còn là cơ hội cho chúng ta tấn thăng lến Kim Đan Linh Hoàng ngũ phẩm nữa cũng nên! - Tên áo bào đen số 2 nói với vẻ vô cùng kích động.
Hai tên mặc áo bào đen này chính là hai đệ tử Vô Cực Ma Tông mà Tống Thư Hàng gặp phải khi vừa lên vũ trụ.
Lúc ấy, bọn chúng muốn bắt Tống Thư Hàng để đến chỗ sư huynh Công Tử Hải tranh công, nhưng không ngờ lại gặp phải ‘đội tu sĩ’ đòi lương, kết quả là cả người chúng bị cướp sạch sẽ.
Tên áo bào đen số 1 và áo bào đen số 2 tiếp tục quan sát tình hình trong nhà Tống Thư Hàng.
Một đôi vợ chồng trung niên, chắc là cha mẹ của ‘Thư Sơn Áp Lực Đại’ rồi.
Còn có một đôi vợ chồng người nước ngoài và một cô con gái, chắc là khách hoặc là thân thích, nếu như họ đã ở đây thì bọn chúng tiện tay bắt hết một lượt luôn, nói không chừng còn có thể đổi thêm chút linh thạch nữa chứ.
Còn có một người đàn ông bình thường, hình như cũng là khách.
Vân Vụ Đạo Trưởng là một tu sĩ Kim Đan Linh Hoàng không ăn đan dược, mà chỉ dựa vào tu vi tích lũy ngày này qua ngày khác của bản thân, dám tấn thăng dưới ‘Ngũ Chỉ Sơn Phong Ấn Pháp’! Cơ sở của hắn vững chắc đến mức đáng sợ!
Vì thế, nếu như Vân Vụ Đạo Trưởng ché giấu khí tức của mình thì hai đệ tử của Vô Cực Ma Tông này căn bản không thể phát giác được tu vi của hắn, chỉ coi hắn như một người bình thường mà thôi.
Hai tên đệ tử của Vô Cực Ma Tông từ từ đến gần nhà Tống Thư Hàng.
…
…
Cùng lúc hai tên này đến gần nhà Tống Thư Hàng thì bóng người đang ẩn nấp dưới một gốc cây đại thụ gần nhà Tống Thư Hàng lộ ra nụ cười vui mừng.
Hắn lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn.
“Phát hiện hai kẻ khả nghi đang đến gần nhà của Bá Đao đạo hữu, xác định là đệ tử của Vô Cực Ma Tông, thực lực Tiên Thiên tứ phẩm, xin phép được bắt chúng lại. Báo cáo hết.”
Người nhận tin nhắn là Tô Thị A Thất.
Tin nhắn trả lời của Tô Thị A Thất nhanh chóng được gửi tới: “Đồng ý cho bắt, tiểu đội năm xuất phát, không được để lại bất cứ dấu vết gì.”
Tô Thị A Thất rất vui.
Kể từ lần trước Tống Thư Hàng lấy được ‘Huyết Thần Toản’ từ tay Công Tử Hải, khiến cho kế hoạch của Công Tử Hải không hoàn thành được thì Tô Thị A Thất dám chắc rằng Công Tử Hải sẽ có hành động đối phó với Tống Thư Hàng.
Vì thế, hắn ra một nhiệm vụ dài hạn ở phân bộ tại thành phố Văn Châu của Thiên Hà Tô Thị: theo dõi nhà của Thư Hàng tiểu hữu, nếu như có thể bắt sống người của Vô Cực Ma Tông thì có thể đến chỗ hắn lĩnh thưởng.
Vốn dĩ Tô Thị A Thất cảm thấy, với sự lợi hại của Công Tử Hải thì nhiệm vụ này ít nhất phải mất vài năm mới có thu hoạch. Nhưng không ngờ, hắn mới chỉ treo nhiệm vụ một tháng mà đã có thu hoạch rồi.
**********
Khu Giang Nam, tại nhà Cao Mỗ Mỗ.
Hôm nay Cao Mỗ Mỗ cảm thấy có chút không yên lòng, trong lúc đánh chữ, hắn cứ thấy người mình lạnh toát.