Là ảo giác sao? Tại sao cứ cảm thấy đống tủ lạnh, ti vi màu, lò vi sóng này lại quen mắt đến lạ thế nhỉ? Có lẽ là do mình nghĩ nhiều rồi, mấy thứ đồ như tủ lạnh này cũng đều là mặt hàng sản xuất hàng loạt cả, thỉnh thoảng trông thấy một vài thứ giống nhau y như đúc cũng không có gì là lạ mà. Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Nghĩ như vậy, Tống Thư Hàng dẫn đám người Lý Âm Trúc tiến vào trong chợ, chuẩn bị mua sắm một chút để thư giản.
Lúc đi dạo trong chợ, Tống Thư Hàng nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của mấy chủ sạp.
Phần lớn nội dung mà họ đang nói đều là về chuyện ngày hôm qua - Hôm qua, có nhiều tu sĩ liên thủ truy bắt 'kiếm quang' ở quanh mặt trăng, muốn lấy được bảo vật trên kiếm quang.
Sau đó, rất nhiều tu sĩ đều thành công bắt được kiếm quang!
Theo lý mà nói, đây là chuyện đáng mừng, nhưng tu sĩ bắt được kiếm quang thì lại mất hết cả chì lẫn chài, lỗ hết sạch vốn liếng - bởi vì toàn bộ các thứ trên kiếm quang đều là đủ loại đồ điện gia dụng đã hỏng hóc.
Nghe nói hôm qua có một vị tu sĩ tóc dài không chịu nổi cú shock, đã thực sự đi đi tất cẩu (đệch chó). Còn rất nhiều tu sĩ bị lỗ vốn thi nhau khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Không cần phải nói nữa, đống đồ điện gia dụng ở cửa vào kia đều là chiến lợi phẩm mà những tu sĩ liên thủ truy đuổi kiếm quang thu được.
Tống Thư Hàng nghe đến đây thì mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng ròng, có muốn ngừng lại cũng không được. Chẳng trách hắn cứ cảm thấy đống đồ điện gia dụng kia trông quen mắt thế… Hóa ra đó chính là đống đồ mà Bạch Tôn Giả tống lên trời.
Dúng là trùng hợp quá mà.
Lại nói, những phi kiếm này chẳng phải đã bị tống vào nơi sâu trong vũ trụ rồi sao? Tại sao lại vòng về thế này?
Phù văn 'Vạn Lý Phi Độn Thuật' trên người hắn cường đại đến như thế sao? Có thể hút những 'phi kiếm dùng một lần' từ nơi xa như thế quay về sao?
Không biết tại sao, trong lòng hắn đột nhiên có một loại cảm giác có lỗi với quần chúng nhân dân.
…
…
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ.
Trong chợ có tu sĩ có tin tức linh thông, lớn tiếng kêu lên: - Tin tức mới nhất, tin tức mới nhất đây! Thiên Nham Tản Nhân dẫn một nhóm bao gồm Khung Quỷ Tản Nhân, Yến Vô Hoan cùng với đại yêu hình người Mặc Nhiễm liên thủ với nhau, cuối cùng cũng đã bắt được kiếm quang mang theo 'Phệ Hồn Yêu Hồ' rồi! Bây giờ, tiểu đội của Thiên Nham Tản Nhân đang hộ tống Phệ Hồn Yêu Hồ cùng với kiếm quang quay về!
Phệ Hồn Yêu Hồ kia, cuối cùng bị người ta lấy được rồi sao?
Mỗi thành viên trong tiểu đội Thiên Nham Tản Nhân đều có thực lực cao cường, là tu sĩ linh hoàng kim đan ngũ phẩm nổi tiếng trong chỗ tập hợp này. Đan văn của mỗi người đều từ ngũ long văn trở lên.
Nhưng từ tin tức này thì dường như đến cả thành viên của tiểu đội này cũng không hề hàng phục được Phệ Hồn Yêu Hồ kia, mà là vận chuyển cả nó lẫn đạo kiếm quang kia về cùng thì phải?
- Đáng ghét, bị bọn chúng nhanh tay trước một bước.
- Thiên Nham Tản Nhân đúng là giẫm phải cớt chó mà.
- Ta không cam lòng. Tại sao chúng ta liên thủ mà chỉ lấy được có một cái tủ lạnh thồi? Thật không cam lòng.
- Đám người Thiên Nham Tản Nhân vận chuyển cả Phệ Hồn Yêu Hồ với kiếm quang về cùng chư skhông tự mình hàng phục như thế là vì muốn đấu giá đấy à?
- Ai mà biết được, nhưng hành động đuổi theo 'Phệ Hồn Yêu Hồ' cuối cùng có thể lắng xuống rồi. Mọi người cũng không cần đi bắt mấy món đồ điện gia dụng hỏng hóc lừa người đó nữa.
- Lắng xuống sao? Ta cảm thấy rằng không đơn giản như vậy đâu.- Có người cười ha ha lên: - Hành động trước kia, vì để tranh đoạt 'Phệ Hồn Yêu Hồ' này, đã có biết bao nhiêu người táng gia bại sản chứ? Còn có rất nhiều cường giả kim đan trong các thế lực cường đại, đã coi Phệ Hồn Yêu Hồ này là vật trong tay của mình. Mọi người cho rằng những người này sẽ bỏ qua như thế hay sao?
Chỉ cần tiểu đội Thiên Nham Tản Tu kia không hàng phục 'Phệ Hồn Yêu Hồ' đó thì chuyện này vẫn chưa thể xem là kết thúc được.
Không biết có bao nhiêu con mắt đang dõi theo tiểu đội của Thiên Nham Tản Nhân đây!
Nói không chừng còn chưa đợi tiểu đội của Thiên Nham Tản Nhân quay về thì đã có người đi cướp cái yêu hồ kia rồi.
…
…
- Hồ lô kia rốt cuộc cũng bị người ta bắt được rồi.- Tống Thư Hàng cười mỉm.
Hắn không để ý chuyện hồ lô bị người ta bắt được lắm. Cái hồ lô đó cũng không phải là của hắn, huống hồ gì hắn cũng không đủ thực lực để tham gia vào việc tranh đoạt hồ lô.
Đối với Tống Thư Hàng, hồ lô này bị người ta bắt được cũng là việc tốt… đỡ cho lại nhảy ra thêm một 'linh hoàng tóc đỏ', 'linh hoàng tóc đen' gì gì đó, phát giác được mối liên hệ giữa 'vạn lý phi độn thuật' trên người hắn và kiếm quang, sau đó lại muốn vây bắt hắn, ép hắn giao ra bảo vật gì gì đó, nghĩ thôi cũng thấy đủ phiền phức.
Không muốn mà lại được!
Tống Thư Hàng dẫn theo ba người Lý Âm Trúc tiếp tục đi dạo ở trong chợ.
Không hổ là chợ của tu sĩ, đủ các loại kỳ trân dị bảo, cần cái gì là có cái ấy.
'Dưỡng nhan đan' ở trong thế tục có tiền vàng bạc triệu cũng khó mà cầu được, nhưng ở đây thì chỉ cần linh thạch nhị phẩm là có thể mua được một lọ, ba mươi viên.
Tống Thư Hàng còn trông thấy linh mễ được bán lẻ, giá của một bao cư nhiên đến tận hai viên linh thạch nhất phẩm, giá cao gấp đôi, thế nhưng gói chứa linh mễ lại nhỏ hơn một cỡ. Đúng là đồ gian thương!
Ngoài ra thì còn có các loại linh thú, đan dược, linh thực.
Thứ khiến cho Tống Thư Hàng đặc biệt thích là một tiệm bán pháp bào, bên trong có nho sam văn nhã, đạo bào cực oách, cùng với áo khoác ngoài theo phong cách hiện đại trông vô cùng ngầu lòi.
Tống Thư Hàng rất muốn mua một chiếc, nhưng đành bấm bụng do túi tiền eo hẹp.
- Tống Thư Hàng có chút kích động muốn móc cái áo cà sa ngọc bích của mình ra để đổi lấy một cái đạo bào.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn dằn lòng nén cơn xúc động được..
Bởi vì áo cà sa ngọc bích kia thật sự rất thực dụng, hiệu quả phòng ngự còn mạnh hơn những pháp y được sản xuất hàng loạt ở trong cửa tiệm pháp bào này rất nhiều.
Tống Thư Hàng là một người thực tế, không thể vì phong độ mà trả giá bằng chỉ số an toàn tính mạng của mình được.
Ngoài cửa hàng pháp bào và cửa hàng phi kiếm ra thì còn có vài nơi bán công pháp tu sĩ, cũng rất thu hút Tống Thư Hàng.
Các loại công pháp như: hỏa diễm đao, thổ linh côn, ngự hỏa quyết, kiếm thuật trúc cơ căn bản, … giá cả mỗi loại cũng khác nhau. Những công pháp tu luyện này đều là những mặt hàng bình thường chẳng đặc sắc gì, rất nhiều thứ còn bị khiếm khuyết nữa.
Những công pháp này, chỉ cần mua về thì nó đã trở thành vật sở hữu của bạn, có thể truyền dạy đệ tử tùy theo sở thích của bạn.
Sau khi đi xem xét kỹ một lượt, Tống Thư Hàng thầm thở dài một hơi.
Giá cả của công pháp rất đắt, công pháp trúc cơ rẻ nhất cũng phải tốn một viên linh thạch tam phẩm trở lên.
Sở dĩ chúng đắt như vậy là vì mỗi quyển công pháp đều dùng cách cách đặc biệt để sao chép lại, đều có yêu cầu riêng với giấy viết và bút mực. Hơn nữa, phần lớn trên bí tịch công pháp cấp thấp đều mang theo chức năng không gian ảo thuật cấp thấp.
Cũng không phải mỗi một quyển công pháp đều được chế tác tỉ mỉ, sử dụng văn tự bài bản, hình vẽ tạo thành không gian ảo thuật truyền thừa giống như "Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp".
Phần lớn các bí tịch công pháp giá rẻ chỉ là tăng thêm chút năng lực ảo thuật trên bí tịch một cách thô bạo, sử dụng nó cũng bị hạn chế số lần.
- Đợi lần sau quay lại mà ta đã có tiền rồi… có tiền rồi thì…
Không có tiền nửa bước cũng khó đi, chính là cái đạo lý này đây.
…
…
Sau khi đoàn người Tống Thư Hàng đi dạo khá lâu, Lý Âm Trúc lại bắt đầu mệt mỏi buồn ngủ.
Hai ngày nay, thời gian cô ngủ lại ngày càng dài, hàn khí trên người cũng ngày càng mạnh hơn. Có lẽ… không bao lâu nữa cô lại phải bước vào trạng thái đóng băng.
Tống Thư Hàng cảmthấy bất lực trước hàn bệnh của cô.
Chỉ có thể đợi sau này, sau khi thăm dò cái cấm địa trong ký ức của Lý Thiên Tố với Bạch Tôn Giả, để xem trong đó có cách nào giúp chữa khỏi bệnh của Lý Âm Trúc hay không.
- Buồn ngủ.- Lý Âm Trúc kéo kéo góc áo của Tống Thư Hàng, ngáp một cái, một tầng nước mỏng dâng lên trong đôi mắt màu bạc của cô. Trông cực kỳ đáng yêu.
Tống Thư Hàng khom lưng, thuần thục bế Lý Âm Trúc lên.
Lý Âm Trúc cũng thuần thục dựa lên trên vai của Tống Thư Hàng, tìm một chỗ thoải mái rồi nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hai người bọn họ cực kỳ ăn ý.
Tống Thư Hàng bế Lý Âm Trúc, nói với Sở Sở: - Sở Sở cô nương, chúng ta cũng quay về thôi.
Sở Sở khẽ gật đầu, cô đi dạo một vòng cũng không muốn mua thứ gì.
Lần ra ngoài này, lão tổ Sở gia có cho cô một ít linh thạch, nhưng cô không nỡ tiêu bậy. Số linh thạch này, phải dùng cho đáng, không thể lãng phí được.
….
Một nhóm ba người, cộng thêm cả Ngư Kiều Kiều lại lên thuyền tiên của Thất Tu Tôn Giả một lần nữa, quay về động phủ của Thất Tu Tôn Giả.
Thuyền tiên do hai nô bộc của Thất Tu Tôn Giả điều khiển, không cần đến mấy người Tống Thư Hàng phải hao tâm tổn trí.
Ba người an tọa.
Tống Thư Hàng cẩn thận ôm lấy Lý Âm Trúc nằm ngang ở trong lòng, hàn khí trên người Lý Âm Trúc khi ở trong trạng thái ngủ say lại càng nghiêm trọng hơn. Khiến cho Tống Thư Hàng có ảo giác giống như mình đang ôm lấy một khối băng ở trong lòng vậy.
- Kiên trì thêm một chút nữa, kiên trì đến khi thăm dò cấm địa kia xong, nói không chừng lại có chuyển biến.- Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Lúc ôm Lý Âm Trúc, hắn có cảm giác như đang vào vai của Lý Thiên Tố, coi cô như con gái mình.
Trong tâm khiếu của hắn, linh quỷ khẽ cười, cộng hưởng ý niệm với Tống Thư Hàng.
…
…
Thuyền tiên bay lên, tốc độ ổn định, từ từ bay về phía động phủ của Thất Tu Tôn Giả.
Tống Thư Hàng: - Hôm nay, nhất định phải hoàn thành khiêu chiến một trăm tên khổng lồ kia.
Chiến đấu cùng với mấy người khổng lồ kia khiến cho hắn thu được khá nhiều lợi ích.
Chiến đấu cả ngày hôm qua, tuy rằng thân thể và tinh thần có mệt mỏi nhưng thể chất thật sự đã tăng lên rất nhiều.
Bây giờ, chân khí trong đan điền của hắn đã dần trở lại bình thường, cảm giác căng phồng đã bị đẩy lùi đi rất nhiều.
Tinh thần lực ở mi tâm cũng vậy, không còn đau đớn như trước nữa.
…
…
Thuyền tiên tiếp tục bay đi.
Trong quá trình bay, nô bộc khống chế phía bên phải của tiên tru đột nhiên đứng bật dậy, hắn đưa tay ra bắt lấy một vật có hình dạng cái gậy dài, rồi nhẹ nhàng kéo một cái.
Có lẽ đây chính là hệ thống phanh xe, sau khi kéo vật kia, tốc độ bay của thuyền tiên chạy chậm lại rồi dừng hẳn.
- Xảy ra chuyện gì thế? - Tống Thư Hàng hỏi.
Nô bộc còn lại xoay đầu lại thưa với Tống Thư Hàng: - Xin Thư Hàng đạo trưởng và Sở Sở Tiên Tử cứ yên tâm, chỉ là khu vực phía trước có tu sĩ đang chiến đấu, tốt nhất chúng ta nên lách qua khu vực chiến đấu, để tránh khỏi bị cuốn vào.
Thuyền tiên là pháp khí rất quý giá, nếu chẳng may bị hư hại thì việc sửa chữa cũng rất phiền phức. Cho nên, gặp phải các tu sĩ đang đánh nhau như thế, tránh được thì cứ tránh.
Tống Thư Hàng khẽ gật đầu, hắn ngước mắt lên nhìn, thì thấy hai đội tu sĩ đang giao chiến với nhau.
Khung cảnh giao chiến rất lóa mắt.
Phi kiếm xoay xung quanh, kiếm quang nổ bung ra, chói mắt như mặt trời mới mọc, khiến mắt người ta không cách nào nhìn thẳng vào đó.
Lại có đao khí tung hoành ngang dọc, hóa thành thác nước chảy đổ xuống, bá đạo cuốn phăng tất cả những vật thể chắn ở trước mặt nó.
Còn có cả phù văn xoay xung quanh, che kín toàn bộ không gian chiến đấu. Số lượng phù văn này e là phải trên cả hàng ngàn tờ.
Hai bên giao chiến, đều là những tu sĩ cao thủ thực thụ.
Lúc này, một thanh âm dữ tợn vang lên từ trong cuộc chiến: - Thiên Nham Tản Nhân, nếu thức thời thì hãy giao nộp Phệ Hồn Yêu Hồ ra đây ngay, bằng không hôm nay bản tọa sẽ khiến ngươi thân tử đạo tiêu, cũng sẽ tra tấn linh hồn ngươi ngày đêm!
- Hừ, có ngon thì cứ nhào vô đi, ta sợ ngươi chắc? Nói khoác thì ai mà chẳng nói được cơ chứ? Ngươi cho rằng Thiên Nham ta sợ Vô Cực Ma Tông các ngươi thật à? - Một thanh âm lạnh lùng khác đáp lại.