Mẹ Tống mời Vân Vụ Đạo Trưởng vào phòng khách, nhìn thấy hai hộp quà mà hắn mang đến thì cười khổ:
- Ài, Vân Vụ tiên sinh, tại sao ngài lại mang quà đến thế này chứ, thật là, chúng ta đã nói trước rồi mà, bây giờ chúng ta đã là hàng xóm, hơn nữa ngài lại là bạn tốt của Thư Hàng nhà tôi, giữa chúng ta đâu cần khách khí như vậy chứ!
- Ha ha, đây chỉ là chút tấm lòng của ta thôi mà, mẹ Thư Hàng đừng có khách khí như vậy.- Vân Vụ Đạo Trưởng chậm rãi uống một ngụm Linh Mạch Bích trà.
Sau đó, hắn hỏi thăm vấn đề mà hắn vẫn luôn quan tâm nhất:
- Mẹ Thư Hàng này, Thư Hàng không có ở nhà à?
Sau khi vào phòng, hắn không cảm ứng được khí tức của Tống Thư Hàng, cũng không cảm ứng được Ngộ Đạo Thạch, cái thằng nhóc này lại chạy đi đâu mất rồi.
- Chà, thật là không khéo, Thư Hàng nó dẫn một cô gái đi hẹn hò rồi.- mẹ Tống cười hì hì nói.
Nói về việc hẹn hò của con trai, bà liền có chủ đề để nói chuyện.
- Bla bla bla bla.- mẹ Tống và Vân Vụ Đạo Trưởng nói chuyện với nhau gần một tiếng đồng hồ.
Vân Vụ Đạo Trưởng đau khổ uống nước trà, hai mắt lộ ra vẻ như lệch mọe bố không còn muốn sống trên cõi đời này nữa, tên chết giẫm Tống Thư Hàng này rõ ràng vừa mới về nhà, thế mà đã dẫn theo một cô gái đi du lịch, hơn nữa còn đi tới tận một tháng.
Cái quần què gì đây!
Có tin hắn lật bàn không!!
Mỗi lần vừa mới lê mông về là lại đi ngay, mỗi lần ra khỏi cửa lại đòi đi chơi hẳn một tháng, cái con mợ nó!
Cuối cùng Vân Vụ Đạo Trưởng hoàn toàn không biết mình quay về phòng thế nào.
Bây giờ trong lòng hắn chỉ còn lại một cảm giác rất chi là đậu xanh rau má.
Tống Thư Hàng vẫn còn đang ở trong trực thăng.
Trên người là bộ đồ du hành vũ trụ, được minh khắc một trận pháp hóa thành một tầng phòng ngự bên ngoài, để khi hắn xuyên qua tầng khí quyển thì sẽ không bị thương.
Ngư Kiều Kiều thì trốn ở trong mũ du hành của hắn.
Mà đúng lúc này, điện thoại của Tống Thư Hàng vang lên, hắn vất vả lắm mới nhét di động vào trong mũ du hành được.
Vừa nhìn tên người gọi hiện lên thì phát hiện là Lưu Huỳnh Tiên Tử gọi tới cho hắn, không phải tiên tử vừa khống chế pháp thuật, đưa bọn họ vào vũ trụ sao, bây giờ gọi điện cho hắn làm gì nhỉ.
Hay là pháp thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi.
Trong lòng Tống Thư Hàng rất bất an, vội vàng bấm nghe điện thoại.
Giọng nói của Lưu Huỳnh tiên tử vang lên: - Alo, Thư Hàng này.sắp sửa xuyên qua bầu khí quyển rồi đấy, di động trong tay của ngươi sẽ mất đi tín hiệu một thời gian. Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng cho rung chuyển chưa.
- Xong rồi, tiên tử.- Tống Thư Hàng uể oải nói.
- Lên trời có vui vẻ không.- Lưu Huỳnh Tiên Tử lại hỏi.
Tống Thư Hàng: - …..
Điều này làm cho hắn đặc biệt muốn phỉ nhổ cái tiết mục bạn hạnh phúc không tôi không hạnh phúc nhưng tôi họ Phúc.
- Ha ha ha, chơi vui vẻ nhé. Vậy, tháng sau gặp lại nhé Thư Hàng tiểu hữu.- Lưu Huỳnh Tiên Tử dứt lời thì lập tức cúp điện thoại.
Sau đó, Tống Thư Hàng đi vào vũ trụ cùng với cái khoang không gian đơn giản kia.
Cũng không biết đã bay bao lâu.
Lần này mấy người Tống Thư Hàng bay thẳng hướng đến mặt trăng.
Tống Thư Hàng rảnh rỗi nên chán quá, bèn lên tiếng hỏi:
- Kiều Kiều này, trên mặt trăng có tu sĩ không?
Lần này ra ngoài, dẫn theo mấy người cùng đi như thế thật là tốt, ít nhất thì cũng có người nói chuyện cùng.
- Trước đây trên mặt trăng có mấy căn cứ của các môn phái tu sĩ, còn có mấy cứ điểm của yêu tu nữa, nhưng khoảng gần trăm năm nay trở lại đây thì đã chuyển đi hết rồi.- Ngư Kiều Kiều trả lời.
Tống Thư Hàng hiếu kỳ nói:
- Ớ, sao lại chuyển đi?
- Thứ nhất là bởi vì khoa học kỹ thuật của người thường đã đi vào thời đại thăm dò vũ trụ rồi, đủ loại thiết bị thăm dò, rồi cả phi thuyền bắt đầu tiến vào mặt trăng và các hành tinh khác trong hệ mặt trời nữa. Thứ hai, là các nguồn tài nguyên trên mặt trăng đã bị khai thác gần hết rồi, cho nên các tu sĩ cũng lần lượt dời đi. Chỉ có một ít cứ điểm bí ẩn của yêu tu là còn giữ lại. Vì để thuận tiện khi các yêu tu đến mặt trăng tu luyện cũng có chỗ cư trú tạm thời.- Ngư Kiều Kiều nói.
- Nói cách khác, lúc chúng ta đến mặt trăng. Có lẽ sẽ nhìn thấy một số tu sĩ và yêu tuđúng không.- Tống Thư Hàng nói.
Ngư Kiều Kiều trả lời: -
- Sợ rằng không dễ gì mà gặp được họ đâu, mặt trăng cũng rất lớn mà. Yêu tu với tu sĩ sinh sống và tu luyện trên mặt trăng cũng chỉ có mấy ngàn người mà thôi, mấy ngàn yêu tu và tu sĩ đó một năm mười hai tháng chia ra làm mấy đợt thay phiên nhau lên lên xuống xuống. Tỷ lệ gặp mặt ở trển cũng không cao đâu.
- Không gặp phải các tu sĩ khác cũng tốt.- Tống Thư Hàng nói, bây giờ thực lực của hắn không đủ, gặp phải tu sĩ khác, ngộ nhỡ nếu xảy ra xung đột thì rất bất lợi.
Nghĩ xong, Tống Thư Hàng xoay người nhìn vào trong khoang không gian.
Chỉ thấy bên mép của khoang không gian, Lý Âm Trúc nằm bò lên kính, dán hết gương mặt nhỏ nhắn lên đó. Đôi mắt to màu bạc nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng không chớp lấy một cái. Hình như đối với cô mà nói, Tống Thư Hàng còn hấp dẫn hơn cả bầu trời sao ngoài kia.
Trái ngược, Sở Sở cô nương thì lại lộ ra vẻ mặt như thể tam quan vừa bị phá hủy toàn bộ.
- Chỉ đơn giản như thế thôi là đã đi vào vũ trụ rồi sao.- Đây là mấy suy nghĩ duy nhất ở trong đầu cô lúc này.
Đi vào vũ trụ vậy mà lại đơn giản như vậy sao.
Sau đó nghĩ kỹ lại. Cô đột nhiên nghĩ đến vấn đề bây giờ cô phải hít thở kiểu gì đây.
Cô cũng chưa từng học quy tức công, cũng chưa tiến vào cảnh giới tiên thiên.
Hơn nữa cho dù có luyện Quy Tức công đến cảnh giới cao thâm đi nữa, nhưng một tháng cũng cần phải hô hấp vài lần chứ.
Sở Sở cô nương cảm thấy mình chưa chuẩn bị đầy đủ gì hết thì đã bị ném thẳng vào trong không gian luôn rồi.
Mình sẽ không tèo luôn đấy chứ
Tống Thư Hàng và khoang không gian tiếp tục bay lên.
Đột nhiên, có một vật thể bay cực nhanh, xẹt qua trước mắt mọi người.
Hình như nó là một đạo kiếm quang, tháo chạy đặc biệt nhanh, hơn nữa bay không hề có quỹ đạo gì, bay loạn một đường. Trên kiếm quang hình như còn có một thứ gì đó, loáng thoáng trông thấy nó có màu đỏ rượu.
Đạo kiếm quang kia khiến cho Tống Thư Hàng có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
- Ơ kìa kìa, kia không phải là series phi kiếm dùng một lần của Bạch tiền bối sao.- Tống Thư Hàng kêu lên.
Nhưng, cái thứ màu đỏ rượu kia thì nhìn không được rõ lắm.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang vắt óc suy nghĩ, thì lại có mấy thân ảnh từ xa bay lóe qua, nhanh chóng đuổi theo đạo kiếm quang đó.
Mấy đạo thân ảnh này đều lộ ra đủ loại thần thông.
Có người đạp lên phi kiếm.
Có người điều khiển đám mây.
Có người điều khiển thuyền tiên.
Còn có người đi đôi giày kỳ lạ chạy như điên trong vũ trụ.
Đa dạng đủ loại, tốc độ của mỗi loại đều nhanh vô cùng.
Những thân ảnh này, có tu sĩ, có yêu tu, còn có nửa người nửa yêu. Mà tu vì của bọn họ thấp nhất cũng là cảnh giới tứ phẩm trở nên. Nếu muốn sinh sống lâu dài trong vũ trụ, mà không cần lo lắng vấn đề hít thở, các thương tổn trong vũ trụ. Thì tu vi cần phải từ Linh Hoàng ngũ phẩm trở nên mới được.
Không cần phải nói, mấy kẻ vừa mới chạy phăm phăm qua như vạn mã bôn đằng này chắc chắn đều đang đuổi theo đạo kiếm quang kia.
Trên kiếm quang kia có báu vật cỡ nào mà khiến cho tu sĩ và yêu tu điên cuồng đuổi theo nhiều như vậy nhỉ.
Tống Thư Hàng cố gắng nhớ lại xem gần đây Bạch tiền bối đã xài phi kiếm dùng 1 lần đưa đồ gì vào vũ trụ.
Có tủ lạnh, có tivi màu, có nồi cơm điện, có đủ loại các sản phẩm đồ điện gia dụng
Mấy thứ này, đáng giá để nhiều tu sĩ, yêu tu truy đuổi điên cuồng như thế sao.
Hay là, những tu sĩ này nhìn thấy uy lực của đạo kiếm quang này cường đại như vậy. Kiếm khí tung hoành như thế, liền cho rằng đồ vật trên kiếm quang này là bảo vật.
Cho nên mới điên cuồng đuổi theo đạo kiếm quang này như thế.
Ngộ nhỡ, bọn họ vất vả đuổi theo kiếm quang cả buổi trời, nhưng cuối cùng lại lấy được một cái tủ lạnh bị hỏng thì sao nhỉ, không biết liệu các tu sĩ có phát điên hay không nữa.
Không biết vì cái con khỉ, Tống Thư Hàng phát hiện bản thân thậm chí có chút chờ mong chuyện sắp xảy ra.
Không đúng không đúng, suy nghĩ xấu xa như thế là không tốt.
- Là một cái hồ lô.- trong lúc Tống Thư Hàng chăm chú suy nghĩ, bên tai truyền đến giọng nói của Lý Âm Trúc. Là truyền âm nhập mật.
Bây giờ Tống Thư Hàng đã là tu vi nhị phẩm, cũng có thể tu luyện kỹ năng truyền âm nhập mật rồi. Chẳng qua là hắn vẫn luôn không có cơ hội, mà cũng không có ai dạy hắn kỹ năng này.
Tống Thư Hàng
- Hồ lô có màu đỏ như rượu.
Sao cứ cảm thấy hình như mình đã gặp qua thứ tương tự như thế ở đâu đó rồi.
Nếu nói hồ lô màu đỏ rượu thì điều đầu tiên Tống Thư Hàng nghĩ đến chính bảy anh em hồ lô.
Không đúng không đúng, không phải cái này.
Ngoại trừ bảy anh em hồ lô ra, còn nghĩ đến cái tử kim hồ lô trong tây du ký nữa, kiểu bố gọi mày một tiếng, mày có dám trả lời không ấy.
Đang suy nghĩ, đột nhiên, giọng nói của Lý Âm Trúc lại truyền vào tai của Tống Thư Hàng lần nữa:
- Đằng trước có người.
Tống Thư Hàng lập tức tập trung tinh thần, nhìn về phía xa.
Đằng xa, có hai đạo thân ảnh đang bay nhanh đến gần khoang không gian của hắn.
Hai đạo thân ảnh đó là hai gã đàn ông mặc đạo bào màu đen, trên áo choàng có thêu dòng chữ vô cực.
Hai người đàn ông dừng trước mắt Thư Hàng. Lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Hai tên này có tu vi nhị phẩm
Không muốn sống nữa à, loại cấp bậc này mà cũng dám mò lên vũ trụ sống sao.
Người đàn ông áo đen đầu tiên bên trái lạnh lùng nói:
- Các người cũng muốn đến đây đoạt Phệ Hồn Yêu Hồ sao?
Kỹ năng truyền âm nhập mật này sử dụng đặc biệt hữu ích trong vũ trụ.
- Phệ Hồn Yêu Hồ? - Tống Thư Hàng nhíu mày:
- Là cái thứ nằm trên đạo kiếm quang ở phía trước sao? Ta cũng không phải đến vì nó.
Tống Thư Hàng không dùng khả năng truyền âm nhập mật. Cũng may đối phương có thể đọc được ý nghĩ của hắn thông qua khẩu hình môi.
- Hừ, tốt nhất là như thế, thứ kia không phải là thứ mà một tu sĩ nhị phẩm như ngươi có thể chạm vào đâu. Ngoan ngoãn cách xa chỗ này ra đi.- Người đàn ông áo choàng đen bên tay trái nói với giọng điệu lạnh lùng.
Dứt lời, hắn định xoay người rời đi, đuổi theo đạo kiếm quang kia.
Nhưng đúng lúc này, người đàn ông áo choàng bên phải hai mắt phát sáng lên, hắn nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng:
- Đúng rồi, chính là hắn.
- Hả.- Người mặc áo choàng bên trái cảm thấy nghi hoặc.
- Thư Sơn Áp Lực Đại, là tiểu tu sĩ đã khiến cho Công Tử Hải sư huynh bị ăn mệt đó. Chà chà, không ngờ gặp hắn ở đây.- Trong mắt người đàn ông áo choàng đen bên phải lộ vẻ hưng phấn.
Việc tranh chấp giữa Công Tử Hải và Tô Thị A Thất. Náo nhiệt như vậy, trong Vô Cực ma tông rất nhiều người biết đều biết. Công Tử Hải cũng chưa từng có suy nghĩa giấu giếm việc này. Nên để mặc cho người của tông môn bàn luận.
Hơn nữa, hai người áo choàng đen này rõ ràng là đệ tử của thân thiết với phe của Công Tử Hải. Cho nên, bọn họ lại càng biết rõ tướng mạo của Thư Sơn Áp Lực Đại.
Cho nên phải bắt được tên này, mang về cho Công Tử Hải sư huynh, hai người đàn ông áo choàng đen âm thầm tích tụ chân khí thiên tiên, tập trung vào Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhìn thầy ánh mắt của đối phương thay đổi, thì biết ngay là có phiền phức.
Giọng nói của Lý Âm Trúc lại vang lên:
- Đệ tử của Vô Cực Ma Tông, cảnh giới tứ phẩm.