Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 503: Không Ổn, Thư Hàng Sắp Nổ Tung Rồi




Nhóc sư con tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt con Pit Bull:

- Câm miệng! Con chó ngốc kia! Mày mà sủa nữa là… tiểu tăng sẽ thi triển kim cương chi nộ đấy!

Tiếc là chó thì không hiểu tiếng người, cho nên nó sủa càng hăng, và vẻ mặt cũng càng thêm dữ tợn:

- Gâu gâu gâu gâu gâu

giáo sư Smith cuống quít liều mạng kéo dây thừng dắt chó, chỉ sợ con chó ngốc này lao ra cắn trẻ con nhà người ta, đồng thời chuẩn bị lên tiếng bảo Tống Thư Hàng mau dắt hai đứa trẻ đi trước.

Nhưng giáo sư Smith còn chưa kịp nói gì thì đã thấy nhóc sư con hít sâu một hơi rồi nổi giận hét vào mặt con Pit Bull:

- Gâu gâu gâu gâu gâu!

- Gâu gâu gâu gâu gâu! - Pit Bull không chịu yếu thế chút nào.

Nhóc sư con lạnh lùng nói:

- Gâu gâu gâu! Gâu gâu! Gâu!

Vừa gầm rú còn vừa nhét hết kem vào miệng, nó muốn nghiêm túc rồi!

Pit Bull cũng ngang ngạnh sủa:

- Gâu gâu gâu gâu gâu! - Nếu không phải chủ nhân của nó, ông già Anh Quốc kia nhìn gầy còm nhưng sức lực lớn, thì nó đã lao lên cắn nhóc sư con kia rồi.

Trong mắt nhóc sư con toát ra sát khí.

Thế rồi nó sử dụng thiên phú nhãn khiếu, gầm lên:

- GÂU!

Pit Bull còn muốn sủa vang phản kích, thế nhưng đột nhiên nó lại nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ.

Một cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn

Một trăm con mèo lớn to vật vã đủ các màu sắc đang vây tròn quanh nó. Nếu chỉ là mèo bình thường thì dù có 200 con nó cũng chẳng lo lắng gì. Thế nhưng đám mèo này to đến hai mét. Cái đám miệng kêu meo meo mà hình thể như hổ này thật sự là mèo sao?

Đã thế… ở đằng trước còn có cái gì kia? Một cái nồi to đùng? Trong nồi đang đun gia vị rất thơm, còn có từng con Pit Bull giống nó như đúc bị lột da ném vào.

Lẩu chó vạn ác!

Đúng lúc này thì đám mèo kia vồ tới như lang như hổ, như lang như hổ chân chính ấy! Mỗi con mèo đều to như hổ vậy.

Đáng sợ quá đi mà.

Pit Bull mù mắt đến nơi rồi, thực ra khi nó nhìn thấy từng con chó giống mình bị quăng vào nồi lẩu thì cả người đã run lên.

Đây là Địa Ngục mà!





Trong mắt giáo sư Smith thì con Pit Bull vốn hung hãn dũng mãnh, nhe nanh múa vuốt trong tay mình tự nhiên cứng đờ cả ra.

- Ư ứ ứ.- Pit Bull được mệnh danh là loài chó dữ tợn và hung ác rên ư ử hai tiếng, sau đó co người lại như bị đá phải cà, rồi nằm sấp trên đất run lên bần bật.

- What? Sao lại thế này? Ban nãy mình đã bỏ qua chi tiết nào sao? - giáo sư Smith cảm thấy đầu óc mình phản ứng không kịp rồi. Vì sao con chó dữ nhà mình lại rụt vòi vào thế này?

Hay cái cách sủa gâu gâu điên cuồng khi gặp chó dữ giống nhóc sư con này là bí quyết để khuất phục chúng nó?

Hay là lần sau mình tìm con chó dữ nào thử một cái đi?

Mà thôi, bỏ đi, vạn nhất không thể áp đảo chó dữ về khí thế, ngược lại bị nó cắn cho cái thì dại.

- Xin lỗi giáo sư Smith, trẻ con không hiểu chuyện. Ha ha, giáo sư cứ đi tản bộ đi, em đưa hai nhóc này về nhà cái đã.- Tống Thư Hàng ngượng ngùng nói. Sau đó hắn lại nhớ ra một việc: - À đúng rồi giáo sư, nếu có rảnh thì thầy có thể đưa em đi xem đoàn phim quay phim thế nào không?

Hắn cũng đang định quay một bộ phim đây, ít nhất cũng phải để hắn tìm hiểu xem đoàn phim người ta quay chụp thế nào để còn liệu trước chứ.

- Được thôi, đến lúc đó tôi hỏi bạn tôi trước, bao giờ ông ấy đến núi Ngưu Đỉnh quay phim thì cậu cứ đến rồi qua là được.- giáo sư Smith cười ha hả: - Nhưng phải chú ý đừng quấy rầy đoàn phim quay phim nhé.

- Không thành vấn đề, cảm ơn giáo sư! - Tống Thư Hàng cảm kích nói.

Hai bên tạm biệt lẫn nhau.

Tống Thư Hàng dắt Lý Âm Trúc và nhóc sư con rời đi.

Thế nhưng kế hoạch tản bộ của giáo sư Smith lại đi tong… bởi vì con chó lai dữ tợn của ông vẫn quỳ rạp trên đất và run như cầy sấy. Nhóc sư con và Tống Thư Hàng đã đi xa lắm rồi, nhưng con chó lai vẫn cứ không ngừng run rẩy.

giáo sư Smith xoa cằm nói:

- Chó dữ cũng chẳng đáng tin, quả nhiên vẫn là đổi thành con kinh ba cường đại thì tốt hơn à? Vừa đáng yêu, vừa có sức chiến đấu mạnh mẽ nữa chứ.

Ừm, đúng thế, lần này về đổi luôn. Ôi ~ kinh ba mới đáng yêu làm sao ~

giáo sư Smith ra sức kéo dây, nửa ôm nửa lôi con Pit Bull máu lai đi. Nói mới nhớ, lần trước sau khi giáo sư Smith bị chó cắn thì có một sinh viên nữ tặng cho một ít thuốc kì lạ. Điều khiến cho hắn ngạc nhiên là lúc ấy hắn cứ thế vui vẻ uống hết chỗ “thuốc” nữ sinh kia cho, chẳng sợ trúng độc gì. Không biết có phải ảo giác hay không mà sau khi uống chỗ thuốc kia xong… hắn thấy thân thể khỏe mạnh hơn hẳn.

Lúc trước vì hắn cảm thấy thể lực của mình khỏe mạnh hơn nhiều nên mới chọn loại chó có hình thể lớn như chó Beggie, lần này hắn kéo một con Pit Bull cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Nhưng điều làm hắn chú ý là hắn chưa từng gặp lại cô nữ sinh kia một lần nào nữa.

- Thôi, không nghĩ nữa. Mình nên liên hệ với tiệm thú cưng để đặt một bé kinh ba cường đại đi thôi.- giáo sư Smith lẩm bẩm nói.



Suốt cả ngày 26 tháng 7, Tống Thư Hàng chỉ đưa hai đứa nhóc đi lang thang khắp thành phố.

Đến chiều còn đi tặng gạo hâm nóng tình cảm cùng với mẹ Tống.

Tối đến, Tống Thư Hàng mới cảm thấy sự mệt mỏi dâng tràn.

Tuy hôm nay rất nhàn hạ nhưng vẫn cứ mệt chết đi được.

Sau khi đi dạo cả ngày đúng là có chút chống đỡ hết nổi.

Ngày mai đưa nhóc sư con và Lý Âm Trúc đến thư viện ngồi đi, ngồi đọc sách một buổi chiều thì sẽ không mệt mỏi! Tống Thư Hàng nghĩ như thế đấy.

Đêm khuya, cả nhà Tống Thư Hàng chìm vào giấc ngủ.

Nhà hắn có đủ phòng trống, nhóc sư con và Lý Âm Trúc đều có phòng riêng.

Chỉ có Ngư Kiều Kiều ở chung phòng với Tống Thư Hàng, chung quy không thể chuẩn bị một gian phòng riêng cho Ngư Kiều Kiều được, ha ha.

Đêm ấy, Tống Thư Hàng lại nằm mơ.

Không phải là “nhập mộng”.

Tuy rằng gần đây thiên phú “nhập mộng” cứ thích thì đến, không kịp đề phòng, thế nhưng không phải mỗi ngày hắn đều “nhập mộng”.

Tống Thư Hàng chỉ mơ mình ăn cơm thôi.

Có lẽ hôm nay hắn tiêu hao quá nhiều năng lượng vào ban ngày, cho nên dù buổi tối hắn đã ăn hai bát cơm no, thế nhưng đến tối thì cái dạ dày mạnh mẽ của hắn vẫn hoạt động hết công suất, làm cho tất cả những thứ ăn vào đều biến thành năng lượng.

Không có cách nào, Kình Thôn Thuật chính là ngầu như vậy đấy.

Kình Thôn Thuật chính là kì công cường hóa răng miệng và năng lực tiêu hóa của dạ dày một cách mạnh mẽ. Người phát minh ra nó là một kì tài trong giới tu sĩ, đây là việc không thể nghi ngờ! Cho dù là linh thú tinh cũng có thể tiêu hóa đến không còn chút tro tàn, chứ đừng nói là linh mễ và đồ ăn bình thường.

Chẳng bao lâu sau khi Tống Thư Hàng đi ngủ thì dạ dày được Kình Thôn Thuật cường hóa của hắn đã phát huy hiệu quả.

- Đói ghê, đói ghê.

Ý nghĩ này bắt đầu ngập tràn trong đại não của Tống Thư Hàng.

Mọi người đều biết, đôi khi vì khát vọng mạnh mẽ của con người mà cảnh mộng sẽ biến hóa thành cảnh tượng làm cho chủ nhân được thỏa mãn.

Ví dụ như khi một người đang ngủ mà buồn đi tiểu thì tám chín phần mười là sẽ mơ thấy mình đi WC. Đáng sợ hơn là khi mơ thấy mình đi WC thì sẽ đi tiểu, mà còn tiểu mãi không xong, như kiểu muốn trút nỗi buồn đến lúc thiên địa lụi tàn, tận thế kéo đến vậy, đã thế càng giải quyết thì lại càng mót hơn. Cái giấc mộng “giải quyết không ngừng” này chính là đầu sỏ gây ra vô số vụ trẻ con đái dầm.

Tương tự như thế, khi một người đói bụng thì sẽ mơ thấy mình được ăn, hơn nữa còn được ăn đủ loại món ngon.

Trong giấc mộng ấy, các món ăn mà mọi người có thể nghĩ ra và không thể nghĩ ra, đủ loại thịt, cá, phật khiêu tường, sơn hào hải vị đều xuất hiện cả.

Cùng nguyên lý với “giải quyết không ngừng”, người đang mơ giấc mơ ăn uống vĩnh viễn cũng không thể ăn no.

Món gì cũng có, nhưng đói vẫn hoàn đói.

Càng liều mạng vùi đầu ăn thì lại càng đói hơn.

Lúc này, Tống Thư Hàng chính là như thế.

Nào là dê nướng, nào là beefsteak chín tái, nào là cả nồi cơm linh mễ đầy ụ, nào là tôm bóc vỏ to như nắm tay, cả trăm loại món ngon Hoa Hạ bày ra, còn có đủ loại nguyên liệu nấu ăn và cả những món chỉ xuất hiện trong truyền thuyết và ảo tưởng.

Hắn cứ cắm đầu vào ăn, ăn nữa, ăn mãi, nhưng mà không hề có cảm giác no, ngược lại càng ngày càng đói. Tống Thư Hàng cảm thấy dịch dạ dày của mình sắp sửa hòa tan cả dạ dày luôn rồi.

Khổ quá, cho cái gì ăn đi, cái gì cũng được, bánh mì đen bình thường nhất cũng được mà!

Khi đang nghĩ thế, Tống Thư Hàng phát hiện ra trong miệng mình thật sự có cái gì đó, chắc hẳn là hắn vô ý vớ được cái gì ăn được rồi nhét luôn vào miệng.

Cái gì mà cứng thế, nhai cứ cân cấn thế nào.

Thế nhưng không sao cả, cho dù là thứ cứng hơn thì Kình Thôn Thuật cũng có thể cắn ăn rồi tiêu hóa luôn.

Kình Thôn Thuật khởi động!

Nhai nó! Bất luận nó là thứ gì, đã vào miệng ông rồi còn mong chạy thoát sao?

Món ăn ngu xuẩn, hãy mau dập nát dưới hàm răng như sắt như đồng của ông đi!

Rắc - vật đó bị nhai nát.

- Có vị như thịt dê, mùi vị cũng không tồi.- Tống Thư Hàng nghĩ thế.

Thứ cứng ngắc có vị thịt dê nọ cứ thế bị hắn nuốt vào trong bụng.

Thứ này tốt đấy, vừa nuốt vào bụng một cái là cảm thấy dạ dày tràn đầy năng lượng, tràn đầy thỏa mãn, không còn đói khát.

Giấc mộng Mãn Hán toàn tịch cũng biến mất không còn chút nào.

Đúng là hạnh phúc quá mà.

Đôi khi sau cơn đói khát tận cùng, chỉ một miếng bánh mì đen thôi cũng đã là hạnh phúc lắm rồi.

Lắm lúc con người chính là một sinh vật dễ thỏa mãn như thế đó.

Chỉ là không hiểu sao sau khi nuốt cái cục có vị thịt dê kia thì trong lòng Tống Thư Hàng lại có cảm giác sai sai.

Trong đan điền có cảm giác tràn đầy đến tận cùng… không được, càng ngày càng căng trướng.

Sau đó cảm giác căng trướng này lan tỏa từ đan điền ra khắp người Tống Thư Hàng.

Như thể hắn sắp nổ tung tới nơi rồi.

“Không đúng!”