Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 487: Thật Ra, Ta Là Một Con Ngựa Giống Tinh




Không sai, cái chiêu đầu hàng kiểu mãnh hổ lạc địa này chính là tuyệt học không lưu truyền ra ngoài của cái tổ chức tinh quái thần bí nào đó.

Sau khi gia nhập tổ chức tinh quái này, lại vượt qua khảo nghiệm của tổ chức xong thì sẽ trông thấy một vị trưởng lão truyền công, ôm theo một quyển bí tịch dày cui tới, dạy cho thành viên mới gia nhập tổ chức học cái tuyệt học bất truyền ra ngoài này, tên của nó là ‘Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải có để có thể ngoan cường sống sót’!

Nếu như bỏ qua thành kiến thì thật lòng Tống Thư Hàng cũng rất hâm mộ cái tuyệt chiêu ‘Tuyệt kỹ mị lực sắc dụ của nữ yêu xinh đẹp’ ở trong đó, từ cảm quan mà nói thì cái tuyệt chiêu đó cũng hay ho lắm.

Ngoài ra, cái tuyệt chiêu ‘thuật ăn cắp thần thánh’ kia cũng thú vị lắm, cảnh giới nhị phẩm như Tống Thư Hàng ma dùng tới cái ‘thuật ăn cắp thần thánh’ thì có tỉ lệ nhỏ có thể ăn trộm được một vài món đồ linh tinh trên người của tu sĩ tam phẩm. Nhưng Tống Thư Hàng chẳng thích kỹ năng này chút nào.

À tổ lái đi xa vấn đề quá rồi….

Ngay khi con Hắc mã tinh này dùng tới ‘đầu hàng kiểu mãnh hổ lạc địa’ xong thì Tống Thư Hàng lập tức biết rõ lai lịch của nó, hóa ra nó cũng ở trong cái tổ chức tinh quái ‘Yêu quái toàn thế giới chung tay trở thành người một nhà’ mà Thông Nương từng tham gia.

Mà mục tiêu của con Hắc mã tinh đó chỉ e chính là Thông Nương trên người mình.

Nhưng Thông Nương vẫn luôn bị mình che giấu rất kỹ cơ mà, đối phương phát hiện ra Thông Nương kiểu gì thế?



Diệt Phượng công tử trông thấy con Hắc mã tinh này thành khẩn như thế thì cũng câm con mợ nó nín luôn.

Vốn còn tưởng rằng con Hắc mã tinh này muốn liều mình phản kích, nào ngờ cái tên dở hơi này lại đầu hàng gọn gàng dứt khoát như thế.

- Được rồi, nếu như ngươi đã đầu hàng rồi…. vậy thì mau thành thật khai báo, tại sao ngươi lại theo dõi vị tiểu hữu của ta không buông như thế? - Diệt Phượng công tử nói.

Con Hắc mã tinh này, từ trước cuộc thi xe kéo thì đã lén lút theo dõi giám sát Tống Thư Hàng rồi.

Nhờ phúc của nó, Diệt Phượng công tử và Tống Thư Hàng đã hoàn thành một vụ giao dịch, Diệt Phượng công tử phụ trách điều tra lai lịch của con Hắc mã tinh này, còn Tống Thư Hàng thì thay mặt Diệt Phượng công tử đi tham gia đua xe.

Sau khi nghe thấy vấn đề của Diệt Phượng công tử, con Hắc mã tinh kia ngẩng đầu lên, dè dặt nhìn Tống Thư Hàng một cái, trên cái mặt ngựa đen thui lại lộ ra vẻ xấu hổ.

Sau đó, con Hắc mã tinh kia bắt đầu giải thích: - Thật ra, ta là một con ngựa đực tinh, ta rất thích cảm giác được làm ngựa giống…. gần đây ta lại tới kỳ động dục rồi. Cho nên, ta mới đi tìm đối tượng phù hợp để giao phối.

Nói tới đây, con ngựa đực này lại xấu hổ.

- Ngựa đực à, hóa ra là tinh trùng thượng não chứ gì? Chậc, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, đánh chết cái nết cũng không chừa mà. Ủa mà khoan đã! - Diệt Phượng công tử đột nhiên mở to hai mắt, hắn chỉ tay vào Tống Thư Hàng rồi nói: - Ngươi đến kỳ động dục thì kệ ngươi, sao tự nhiên một mực lén lút theo dõi vị tiểu hữu này làm gì hả? Mở to cặp mắt ngựa đực của ngươi ra mà nhìn đi. Vị tiểu hữu này của ta tuy rằng mặt mày trắng trẻo xinh xắn thật, nhưng hắn cũng là đực rựa mà!

Tống Thư Hàng vội vàng kêu lên: - Đợi tí, đợi tí tiền bối ơi! Ngươi nói mấy lời như thế dễ khiến người ta hiểu lầm lắm đó!

- Ta đương nhiên biết hắn là đực rựa mà.- con Hắc mã tinh kia cũng kêu to.

- Ngươi đã biết rõ vị tiểu hữu này là đực rựa rồi mà còn theo dõi hắn mãi làm gì? Ngươi là gay à? - Diệt Phượng công tử nhích ra sau mấy bước, vẻ mặt ghét bỏ lắm lắm, muốn kéo khoảng cách thật xa với con ngựa đực này.

- Không phải như thế đâu! Các người đừng có hiểu lầm mà, thân là một con ngựa đực, giới tính và tính hướng của ta bình thường lắm! - Con Hắc mã tinh lớn tiếng giải thích: - Mục tiêu của ta không phải là vị đạo hữu này đâu… à, cũng không phải. Mục tiêu của ta đúng là hắn…. ủa mà cũng không đúng! Đậu xanh, ý của ta là, mục tiêu của ta là một nữ yêu ở trên người hắn!

Diệt Phượng công tử quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng: - Nữ yêu nào?

- Ha ha, quả nhiên là nhắm vào Thông Nương mà.- Tống Thư Hàng đè lên túi áo của mình, ngộ đạo thạch và Thông Nương vẫn còn ở nguyên đấy.

- Đúng vậy, chính là Thông Nương, cho dù đã mấy trăm năm không gặp, nhưng ta vẫn nhớ rõ cô ấy là một nữ yêu vô cùng xinh đẹp.- Con Hắc mã tinh nọ nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: - Tiểu đạo trưởng à, Thông Nương chỉ là một nữ yêu không hề có sức chiến đấu gì. Cô ấy là thành viên của tổ chức bọn ta. Cho nên, mặc kệ thế nào, ta nhất định phải cứu cho bằng được cô ấy ra! Đây chính là lý do vì sao ta lại theo dõi ngươi.

Tống Thư Hàng: - ….

Sau khi cứu ra thì lại xình xịch Thông Nương à?

- Ta rất muốn biết, tại sao ngươi lại biết Thông Nương đang ở chỗ của ta? - Tống Thư Hàng hỏi.

Con Hắc mã tinh kia khựng lại một chút.

Hắn im lặng thật lâu.

Sau đó, hắn lại quay sang đá lông nheo với Diệt Phượng công tử và Tống Thư Hàng một cái: - Không thể nói cho mí người biết được đâu mà ~ bởi vì đây là bí mật hông thể bật mí á ~

Tống Thư Hàng: - ….

Hắn cứ cảm giác có một sợi dây thần kinh tên là ‘lý trí’ ở trong đầu hắn tự nhiên đứt cái pặc.

- Nói tiếng người cái coi! - Diệt Phượng công tử đứng bên cạnh tức giận, móc sợi dây trói yêu ra, quất mạnh lên người con Hắc mã tinh kia một cái.

- Dây trói yêu.- Tống Thư Hàng đã từng nhìn thấy giới thiệu về pháp khí độc môn của người bắt yêu này ở trong không gian chia sẻ tập tin của Nhóm Cửu Châu Số 1 rồi. Nó có hiệu quả khắc chế yêu tộc cực mạnh. Cho dù chỉ chạm nhẹ vào thân thể của yêu tộc thôi cũng đủ mang tới thương tổn yêu thể cho yêu tộc.

Con Hắc mã tinh kia lập tức bị quất cho kêu la oai oái, trên người lại xuất hiện một vệt cháy xém đen thui.

Nhưng Tống Thư Hàng cũng để ý thấy bàn tay đang cầm dây trói yêu của Diệt Phượng công tử căn bản lại không hề bị nó ảnh hưởng tới.

Bản thể của Diệt Phượng công tử là cái gì nhỉ? Cư nhiên có thể miễn dịch với dây trói yêu như thế?

….

Sau khi Diệt Phượng công tử quất hai roi, con Hắc mã tinh kia mới khóc lóc rấm rứt khai ra hết: - Là ấn ký linh hồn…. thành viên của tổ chức bọn ta, sau khi học được tuyệt kỹ bất truyền kia thì trên người sẽ sinh ra một đạo ấn ký linh hồn. Trong phạm vi nhất định thì những thành viên trong tổ chức có thể sinh ra cảm ứng với nhau. Ta có cảnh giới ngũ phẩm, trong phạm vi một vạn mét thì ta có thể cảm ứng được Thông Nương.

Tống Thư Hàng sờ cằm, trên người Thông Nương lại có cả thứ như thế sao? Nói cách khác, từ nay về sau, mỗi khi gặp phải yêu tinh của các tổ chức tinh quái này thì đối phương đều có thể phát hiện ra Thông Nương sao?

Xem ra mình phải nghĩ cách gì đấy để ngăn cản ấn ký linh hồn của Thông Nương cộng minh mới được.

Con ngựa đực kia nhe răng đau đớn, nói Tống Thư Hàng với vẻ đau khổ tột cùng: - Tiểu đạo trưởng…. ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả Thông Nương ra? Ngươi cứ nói điều kiện đi, chỉ cần ta có thể làm được thì ta nhất định sẽ dốc hết sức ra để hoàn thành. Ta là đại yêu ngũ phẩm đấy, mặc kệ điều kiện thế nào, ta cũng sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu.

Tống Thư Hàng lắc đầu: - Không thể được.

Bây giờ Thông Nương còn mọc trên ngộ đạo thạch đây này, trừ phi cô ta có cách rời khỏi ngộ đạo thạch… bằng không, Tống Thư Hàng không thể nào thả cho cô ta rời đi được.

- Tại sao chứ? - Con ngựa đực kia hỏi ngược lại.

Tống Thư Hàng nói: - Không tại sao hết, dù sao thì trong khoảng thời gian ngắn ta sẽ không thể thả Thông Nương đi được.

- Chẳng lẽ ngươi đã yêu Thông Nương rồi à? - Con Hắc mã tinh giật mình kêu to: - Tiểu đạo trưởng ơi là tiểu đạo trưởng, người và yêu ở chung với nhau sẽ không có hạnh phúc đâu! Con cái sinh ra sẽ là ‘nhân yêu’ đấy. Ta khuyên ngươi nên sớm cắt đứt phần tình cảm này, đi tìm nữ tu nhân loại khác để làm đạo lữ của ngươi đi! Thông Nương cứ giao cho ta chiếu cố là được, mặc dù ta là một con ngựa đực, nhưng ta sẽ đối xử cực kỳ tốt với người phụ nữ của mình, ngươi cứ yên tâm đi há.

Tống Thư Hàng: - ….

….

Con ngựa đực kia bị Diệt Phượng công tử hạ cấm chế, tạm thời nhốt nó lại.

Đám người bắt yêu kia cũng đã trôi đi xa rồi.

Tống Thư Hàng quay lại phòng của mình, bắt đầu nhắm mắt ngủ.