Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 471: Lục Tu Tôn Giả Chi Mộ




Tống Thư Hàng lại có một giấc mơ kì lạ…

Lần này, hắn trở thành một đệ tử của ‘Thiên Thủ Môn’.

Ở thời viễn cổ, thân là một môn phái nổi danh ngang với ‘Không Không Đạo Môn’, ‘bí pháp’ của Thiên Thủ Môn không hề thua kém kĩ năng ‘Không Không Diệu Thủ’, họ có sở trường giải trừ phong ấn, đồng thời trên phương diện che giấu vật phẩm, họ có rất nhiều chỗ đặc biệt hơn người!

Nhưng điều đáng tiếc chính là, ‘Thiên Thủ Môn’ không thông minh bằng ‘Không Không Đạo Môn’, thân là một đạo môn mà hoàn toàn không biết thu liễm lại chút nào. Cuối cùng, bị chôn vùi bên trong dòng chảy của lịch sử, bây giờ đến cả truyền thừa cũng sắp đứt đoạn rồi.

Chẳng qua thời gian Tống Thư Hàng tiến vào trong giấc mộng lần này muộn hơn một chút. Lúc hắn tiến vào giấc mộng, vị đệ tử của Thiên Thủ Môn này đã học thành tài và xuống núi rồi.

Điều này làm Tống Thư Hàng mất đi cơ hội học được kỹ năng không hề thua kém ‘Không Không Diệu Thủ’ của Không Không Đạo Môn của ‘Thiên Thủ Môn’.

Nhưng mà, … tại sao hắn lại mơ một giấc mơ liên quan đến đệ tử của ‘Thiên Thủ Môn’ cơ chứ?

Trong thế giới thực, mình đã từng có quan hệ gì với đệ tử của Thiên Thủ Môn sao? Trong các giấc mộng trước đây, ít nhất hắn cũng có quan hệ nhất định với ‘đối tượng’ trong mộng.

Nhưng Tống Thư Hàng quả thật không có ấn tượng gì với đệ tử của ‘Thiên Thủ Môn’ cả mà.

Chính trong lúc hắn đang suy tư thì những tình tiết trong giấc mộng bắt đầu.

Vị đệ tử Thiên Thủ Môn này lập đội với một vài vị đạo hữu, cùng đi thám hiểm một ngôi mộ cổ.

Nghe nói đây là một ngôi mộ cổ do một vị tôn giả thất phẩm cường đại thời viễn cổ để lại. Nếu như có thể thành công vào được trong ngôi mộ cổ kia, chắc chắn sẽ có thu hoạch không nhỏ.

Những cảnh tượng có liên quan đến ngôi mộ cổ của vị đệ tử ‘Thiên Thủ Môn’ nọ rất mơ hồ.

Sau khi vào trong giấc mộng, Tống Thư Hàng thấy khắp nơi trong ngôi mộ cổ này đều bị che mờ, cảnh vật phía xa đều bị bao phủ trong một lớp sương mù dày đặc.

Nhưng ở của vào có một tấm bia bằng đá, vô cùng rõ ràng.

Nói đúng hơn thì tấm bia bằng đá đó… là một tấm bia mộ!

Phía trên tấm bia có khắc sáu chữ cổ - “Lục Tu Tôn Giả chi mộ”.

Nó vô cùng bắt mắt, nên dù cho kí ức của đệ tử Thiên Thủ Môn rất mơ hồ nhưng kí ức về tấm bia mộ này lại rất rõ ràng.

Lục Tu Tôn Giả?

Lúc nhìn thấy cái tên này, Tống Thư Hàng cảm thấy hình như rất quen tai thì phải?

Hắn bắt đầu động não.

Tôn giả thất phẩm … Những nhân vật có cấp bậc tôn giả mà Tống Thư Hàng từng gặp qua cũng chỉ có vài vị đó thôi.

Bạch Tôn Giả, Toàn Phong Tôn Giả, Linh Điệp Tôn Giả!

Sau đó, còn có một người có cấp bậc tôn giả nữa đó là quản trị viên của nhóm Cửu Châu số 1 - ‘Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử’

Ngoài ra vẫn còn có một vị nữa cũng là quản trị viên của nhóm Cửu Châu số 1, là người đức cao vọng trọng trong nhóm - ‘Thất Tu Tôn Giả’

Chính là hắn!

Thất Tu Tôn Giả!

Hắn chỉ khác cái vị ‘Lục Tu Tôn Giả’ này một chữ số… Thậm chí chữ số này cũng chỉ kém có một đơn vị mà thôi.

Chắc không phải hai vị này có quan hệ thân thích gì với nhau đấy chứ? Hay có khi nào là quan hệ sư huynh đệ nhỉ?

Nếu thật sự là sư huynh đệ thì thật là đáng sợ!

Người xếp thứ sáu và thứ bảy đều là nhân vật cấp bậc tôn giả, trước họ còn có năm vị sư huynh từ 1 đến 5 nữa đấy.

Từ Nhất Tu Tôn Giả, Nhị Tu Tôn Giả đến Ngũ Tu Tôn Giả, tất cả đều là tôn giả, thậm chí còn ‘tồn tại’ cường đại hơn nữa chứ, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ rồi.





Trong lúc đang suy nghĩ miên man, người đệ tử ‘Thiên Thủ Môn’ mà Tống Thư Hàng mơ thấy đã tiến vào trong mộ của ‘Lục Tu Tôn Giả’.

Bởi vì đệ tử ‘Thiên Thủ Môn’ có kỹ năng bí kỹ giải trừ phong ấn, cho nên hắn phụ trách công việc vô hiệu hóa các cạm bẫy, giải trừ phong ấn và dò đường.

Vừa bắt đầu, chuyến thám hiểm ngôi mộ này cổ rất thuận lợi.

Mặc dù đệ tử của ‘Thiên Thủ Môn’ chỉ có tu vị tứ phẩm nhưng vô hiệu hóa một số cạm bẫy ở cửa vào trong ngôi mộ cổ của ‘Lục Tu Tôn Giả’ không phải chuyện lớn lao gì.

Hình như có sáu người đồng bạn cùng đi mạo hiểm với hắn, nhưng trên mặt sáu người bạn này đều bị che mờ, hoàn toàn không thể nhìn rõ bộ dạng của họ trông ra sao.

Thời gian dần trôi qua, bảy người bọn họ tiến vào sâu ở trong ngôi mộ cổ.

- Vận may của chúng ta không tệ chút nào, một đường thuận lợi đi đến tận đây, nhưng đoạn đường tiếp theo sau đây mới là khu vực mộ cổ thật sự, chúng ta phải thật cẩn thận.- Một người đồng bạn trong đó lên tiếng.

Hắn vừa dứt lời thì đột nhiên… có tiếng nổ truyền đến từ phía trước!

Ngay sau đó, Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy thân thể vô cùng đau đớn.

Vị đệ tử ‘Thiên Thủ Môn’ mà hắn nhập vào đã bị cạm bẫy trong ngôi mộ cổ làm bị thương.

Trong vụ nổ đó, có hơn một trăm đạo kiếm khí ngưng tụ lại…

Kiếm khí đó chém vào người đệ tử Thiên Thủ Môn.

Tuy nhiên, hơn một trăm đạo kiếm khí ấy không làm hại tính mạng của vị đệ tử ‘Thiên Thủ Môn’ kia, mà nó chỉ chém đứt tứ chi của người đệ tử đó, vô cùng chính xác, không lệch một li.

Hơn một trăm đạo kiếm khí ấy, như những lưỡi dao cùn, từ từ cắt hắn thành một khúc.

Vô cùng thống khổ.

- A a a a ~ - Đệ tử Thiên Thủ Môn kêu thảm.

Sau đó, ý thức của hắn bắt đầu tan rã dần… Vô số tiếng kêu thảm thiết của những người bạn đồng hành truyền tới từ sau lưng hắn.





Giấc mộng kết thúc rồi ư?

Tống Thư Hàng nghĩ bụng.

Không phải… giấc mộng vẫn đang tiếp tục.

Lúc Tống Thư Hàng tỉnh lại, vị đệ tử Thiên Thủ Môn kia phát hiện mình đang nằm ở bên trong một huyết trì khổng lồ.

- Đừng lo lắng, là bạn đồng hành của ngươi đưa ngươi tới đây… Bây giờ ngươi đã an toàn rồi.- Một âm thanh khô khốc giống như một cái máy vang lên.

Đệ tử Thiên Thủ Môn kia mở to hai mắt, hắn phát hiện mình đang nằm trong một cái huyết trì lớn.

Huyết trì ư? Chắc đây không phải là huyết trì ở cái hang động dung nham dưới lòng đất kia đấy chứ?

Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, hắn thấy bên bờ huyết trì có một gã có vẻ ngoài giống như một quả bong bóng, đang nở một nụ cười quái dị với hắn.

Đồng thời, cáo gã quái dị trông như quả bong bóng đó còn lắc la lắc lư lắp chân tay giả vào cho hắn.

Cái gã trông giống như trái bóng bay này chính là một ‘con rối da người’ chứa đầy máu tươi!

- Đây là kĩ thuật xuất sắc đến từ Mặc Môn, đảm bảo chân tay giả của ngươi bây giờ có thể sử dụng linh hoạt y hệt như trước khi ngươi bị thương vậy. Hơn nữa, sau khi đổi sang dùng chúng rồi thì ngươi sẽ không phải lo lắng vấn đề chân tay của mình sẽ bị thương nữa.- Con rối da người đó cười rất đỗi quỷ dị rồi nói.

Đệ tử Thiên Thủ Môn khẽ gật đầu, không hề nhúc nhích.

- Vậy thì… ngươi lại ngủ thêm một giấc nữa đi, đợi khi ngươi tỉnh giấc thì ngươi sẽ phát hiện chân tay của ngươi đã hồi phục như cũ rồi.- Cái gã quái dị trông giống quả bóng đó nói với chất giọng quỷ dị: - Sau đó… đợi ngươi tỉnh lại rồi, ngươi sẽ là chủ nhân của hang động dung nham!

Dường như giọng nói của con rối có chứa khả năng thôi miên.

Người đệ tử Thiên Thủ Môn kia lại lâm vào hôn mê lần nữa.

Mà Tống Thư Hàng cũng đã xác định được thân phận của người mà hắn ‘nhập mộng’ rồi - đó chính là vị ‘tiên sinh’ Xá Lam ở cái hang động dung nham dưới lòng đất kia, cũng chính là cái tên bị biến thành con rối mà không biết.

Còn tên con rối da người kia chính là kẻ đã âm thầm biến toàn thân Xá Lam thành con rối.

Cũng không biết con rối da người kia có âm mưu gì nữa.





Không biết qua bao lâu, cái vị ‘tiên sinh’ Xá Lam kia tỉnh lại lần nữa.

Hai mắt của hắn hơi hé ra… Lúc này, hắn đang đứng ở chỗ sâu nhất của hang động dung nham.

Đó cũng chính là nơi phơi khô da người mà Tống Thư Hàng, Vũ Nhu Tử và Lưu Kiếm Nhất đã phát hiện ra khi đi càn quét hang động dung nham.

Nhưng chỗ sâu nhất của hang động dung nham mà lúc này Xá Lam tiên sinh nhìn thấy lại hơi khác một chút.

Trước đôi mắt đang hơi hé ra của Xá Lam có một cửa đá thật dày đang từ từ hạ xuống.

Phía trong cánh cửa đá có giấu một con rối gỗ tinh xảo không gì bì kịp.

Con rối gỗ đó không hề nhúc nhích, nó bị khảm ở trên vách tường.

Cửa đá hạ xuống hoàn toàn, đồng thời có một lớp đất đá phủ lên, che kín cửa đá, khiến nó và vách tường của hang động dung nham hợp lại làm một.

Mà lúc này, cả người Xá Lam tiên sinh chấn động.