Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 466: Video Của Lệ Chi Tiên Tử




Tống Thư Hàng theo bản năng muốn nhét đôi giáp tay màu bạc này trở lại.

- Diệt Phượng tiền bối, chuyện chăm sóc Đậu Đậu, Hoàng Sơn Chân Quân đã tặng quà đáp lễ cho ta rồi. Cái gọi là một việc không phiền hai chủ... À mà, dùng từ này không đúng lắm. Nhưng cũng là ý đấy đấy. Diệt Phượng tiền bối ngài không cần phải tặng thêm quà đáp lễ nào khác cho ta nữa đâu.

Diệt Phượng công tử nói với vẻ bất mãn: - Đàn ông đàn ang như ngươi sao mà cứ dong dài như đàn bà thế? Đôi giáp tay màu bạc này là bảo bối đúng không? Bây giờ ta cũng đâu có bảo ngươi phải mang trả nó cho Toàn Phong Tôn Giả đâu... Ta chỉ nhận một món quà của Toàn Phong Tôn Giả sau đó tặng nó lại cho ngươi coi như quà đáp lễ mà thôi, tại sao ngươi lại không chịu nhận lấy nó chứ hả?

Diệt Phượng công tử nói rất hay, rất có lý!

Đôi giáp tay màu bạc này rõ ràng là một bảo vật. Thậm chí còn khiến cho cái gã Hải Vương thực lực khôn lường kia dốc hết công sức để tìm nó đấy.

Ngoài ra….. cho dù bản thân Tống Thư Hàng không dùng được đôi giáp tay màu bạc này đi nữa, nhưng chẳng phải lát nữa sẽ có một cái 'hội chợ giao dịch giữa các tu sĩ' hay sao? Nếu không dùng đến nó thì vẫn có thể dùng nó để đổi lấy mấy thứ tốt khác với các tu sĩ tiền bối kia mà!

- Vậy thì ta sẽ không khách khí mà nhận lấy nó nhé? - Tống Thư Hàng hỏi thử.

- Là một gã đàn ông, phải sảng khoái như thế mới phải đạo chứ.- Diệt Phượng công tử cười ha hả, vỗ mạnh lên vai Tống Thư Hàng.

Sau đó, Diệt Phượng công tử đẩy đẩy mắt kính, thái độ chợt thay đổi, nói một cách nghiêm túc: - Hơn nữa, ta cũng đã biết đôi chút về kẻ theo dõi ngươi rồi.

- Đối tượng là ai thế? - Tống Thư Hàng vội vàng hỏi thăm.

Điều mà hắn thấy khá lo lắng chính là có người chơi trò theo dõi, âm thầm giở trò với hắn. Nếu như kẻ địch chỉ nhằm vào bản thân Tống Thư Hàng thì hắn chẳng sợ gì cả. Địch đến thì đánh, nước dâng thì chặn.

Nhưng không ai có thể đảm bảo rằng liệu mấy tên âm thầm giở trò sau lưng kia có chuyển mục tiêu sang những người thân hay bạn bè của Tống Thư Hàng hay không. Cho nên cứ đề phòng thì hơn hơn.

Rốt cuộc đối phương là ai đây? Hải Vương hay là chiến sĩ nhím biển? Hay là thế lực của Vô Cực Ma Tông? Hoặc là thế lực tồn tại sau lưng cái con rối 'tiên sinh' đã bị nổ nát bấy kia?

Những kẻ có thể sẽ đến kiếm chuyện mà Tống Thư Hàng nghĩ ra được chỉ có ba kẻ kia.

- Khà khà, nhân lúc thân thể của ngươi hôn mê bất tỉnh, ta đã cố ý sắp xếp hai vị đệ tử có tu vi bình thường của Sở gia chăm sóc thân thể ngươi... Đối tượng quả nhiên đã để lộ ra dấu vết.- Diệt Phượng công tử đẩy nhẹ mắt kính, thấu kính lóe lên ánh hào quang của trí tuệ: - Thật sự đã lộ dấu chân ngựa luôn đấy. Đối phương là một con ngựa đen thành tinh đã tu luyện ra hình người.

- Hắc Mã Tinh á? - Tống Thư Hàng hỏi lại với vẻ nghi hoặc.

Hắn đã đắc tội với một con Hắc Mã Tinh lúc nào thế? Đối phương lại còn ôm theo âm mưu gì đó mà âm thầm theo dõi hắn nữa là sao?

Hắn hỏi lại với vẻ tò mò: - Con Hắc Mã Tinh này, có thuộc về một thế lực đặc biệt nào không? Ví dụ như là Vô Cực Ma Tông chẳng hạn?

Hải Vương và chiến sĩ nhím biển có tính bài ngoại rất mạnh mẽ nên chắc sẽ không có mối quan hệ gì với con Hắc Mã Tinh này. Vậy thì chỉ có thế lực Vô Cực Ma Tông, hoặc là thế lực phía sau con rối 'tiên sinh' kia thôi.

- Nó không hề có quan hệ gì với Vô Cực Ma Tông cả... Nếu như ta đoán không sai thì chắc có lẽ con Hắc Mã Tinh này thuộc về tổ chức tinh quái.- Diệt Phượng công tử vừa lấy tay sờ sờ cằm vừa nói.

Diệt Phượng công tử là một đại yêu đã tu luyện thành hình người. Về phương diện các tổ chức yêu quái thì hắn có hiểu biết hơn nhiều các vị tiền bối khác trong nhóm.

- Tổ chức tinh quái? - Tống Thư Hàng gãi gãi đầu. Hắn thật sự không thể nghĩ ra được bản thân mình đã đắc tội với tổ chức tinh quái lúc nào.

- Ngươi yên tâm đi. Ta sẽ xử lý chuyện này giúp ngươi. Ta đảm bảo từ nay về sau con Hắc Mã Tinh này sẽ không tìm tới gây thêm phiền phức gì cho ngươi nữa đâu.- Diệt Phượng công tử lấy tay đẩy đẩy gọng kính, cười cười đáp lại.

- Đa tạ Diệt Phượng tiền bối.- Tống Thư Hàng thầm thở phào một hơi: - Ngoài ra, xin tiền bối giúp ta điều tra một chút sao con Hắc Mã Tinh kia lại phải theo dõi ta... Đáng lẽ ta chưa từng đắc tội với tổ chức tinh quái nào mới đúng chứ.

Hay nguyên nhân là vì Tống Thư Hàng đã nhận lấy đôi giáp tay màu bạc này nhỉ? Diệt Phượng công tử đáp lại với vẻ vô cùng hào sảng: - Cứ giao hết cho ta!

Cho dù có là đêm tối thì thấu kính của hắn vẫn có thể chiết xạ ra ánh sáng lóa hết cả mắt.

**

Sau đó Diệt Phượng công tử đưa Tống Thư Hàng lên hòn đảo thổ dân kia.

Vừa đúng lúc đó có một vị tiền bối phi thân hạ xuống, đáp xuống bên cạnh Tống Thư Hàng.

Là Phủ Chủ Thất Sinh Phù.

- Tống Thư Hàng tiểu hữu, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi! - Phủ Chủ Thất Sinh Phù cười ha hả nói, sau đó hắn thu phi kiếm lại. Tà áo khoác ngoài màu đen bay bay, nghênh đón Tống Thư Hàng với vẻ vô cùng ngầu lòi.

- Thất Tinh Phù tiền bối? - Tống Thư Hàng mỉm cười. Sau đó lấy tay vén áo cà sa ngọc bích của mình lên... cũng làm động tác nghênh đón y như thế.- Tiền bối, mấy người bạn kia của ta vẫn ổn cả chứ?

- Mấy người bạn của ngươi vẫn khỏe cả. Bây giờ ta sẽ đưa ngươi lên đảo đi gặp bọn họ.- Phủ Chủ Thất Sinh Phù vừa cười vừa đáp lời Tống Thư Hàng.

Sau đó, hắn đưa Tống Thư Hàng và Diệt Phượng công tử vào trong đảo.

Trên đảo thổ dân, có một tầng kết giới đặc biệt bao ở bên ngoài.

Bởi vì phải sắp xếp cuộc đua lái xe máy kéo ở gần đây, vì tránh mấy thổ dân trên đảo, và bạn bè của Tống Thư Hàng bị cuộc đua máy kéo ở bên ngoài đảo ảnh hưởng tới, cho nên Phủ Chủ Thất Sinh Phù đã bố trí trận pháp xung quanh hòn đảo, ngăn cách toàn bộ hoàn đảo cùng với bên ngoài.

Bởi vậy, cho dù cuộc thi 'máy kéo tay vịn' ở bên ngoài có ồn ào náo nhiệt thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến cư dân trong đảo.

Sau khi bước vào trận pháp bảo hộ hòn đảo nhỏ này, Tống Thư Hàng lập tức trông trên đảo tối thui tối mù. Chỉ có lác đác vài ngọn lửa đang cháy, loáng thoáng điểm xuyết màn đêm của hòn đảo.

Khung cảnh trên hòn đảo này rất yên tĩnh, tất cả cư dân trên đảo cùng những hành khách trên chiếc máy bay gặp rủi ro đều đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Tống Thư Hàng nói: - Ấy... Đã nửa đêm canh ba rồi à?

Giờ này chắc có lẽ đám người Cao Mỗ Mỗ kia cũng đã ngủ mất rồi... Có điều như thế cũng tốt, bởi vì bây giờ hắn vẫn đang mặc áo cà sa, lại còn không thể cởi ra được. Nếu như bọn nó còn thức mà mình lại mặc áo cà sa đi gặp bọn nó thì chắc chắn bọn nó sẽ cho rằng mình sắp xuất gia đi tu đến nơi luôn ấy chứ.

Phủ Chủ Thất Sinh Phù nói: - Ta dẫn ngươi đi thăm mấy người bạn của ngươi trước. Sau đó, ta lại dẫn ngươi đi xem bảo khố của ta rồi chọn một món nào đó ngang giá với miếng 'Huyết Thần Toàn' kia để giao dịch với ngươi.

- Làm phiền tiền bối rồi.- Tống Thư Hàng đáp lời, lấy miếng 'Huyết Thần Toàn' từ trong túi thu nhỏ của mình ra đưa cho Phủ Chủ Thất Sinh Phù.

Đối với Tống Thư Hàng mà nói thì trong thời điểm hiện tại, miếng Huyết Thần Toàn này chỉ là một củ khoai nóng bóng tay mà thôi.

Cái tên Công Tử Hải kia dù đã sắp sửa trùng kích cảnh giới ngũ phẩm đến nơi rồi, nhưng vẫn nhớ mãi miếng 'Huyết Thần Toàn' này không quên. Trong đầu hắn vẫn chưa từ bỏ ý niệm cướp lấy miếng ngọc này từ tay Tống Thư Hàng.

Cho nên mang nó đi giao dịch với Thất Sinh Phù tiền bối sớm một chút cho xong. Đến lúc đó, Công Tử Hải có bản lĩnh thì đi mà tìm Thất Sinh Phù tiền bối.

Phủ Chủ Thất Sinh Phù đón lấy miếng Huyết Thần Toàn kia, cẩn thận lấy ra một cái hộp gỗ đã được chuẩn bị sẵn từ trước, rồi đặt nó vào trong. Dù sao thì miếng Huyết Thần Toàn này cũng có liên quan đến số lượng long văn của Kim Đan lúc hắn trùng kích cảnh giới ngũ phẩm đấy.

Sau đó, Phủ Chủ mỉm cười rồi nói: - Đi thôi. Ta đưa ngươi đi thăm mấy người bạn của ngươi trước.

...

...

Dãy phòng của đám thổ dân ở trên đảo.

Phủ Chủ Thất Sinh Phù đưa Tống Thư Hàng, Diệt Phượng công tử vào trong phạm vi một căn nhà đắp bằng đất.

Tống Thư Hàng không cần vào trong căn nhà, dựa vào tầm nhìn cường đại của tu sĩ, thì chỉ cần nhìn xuyên qua cánh cửa sổ sơ sài của gian phòng thì cũng đã có thể trông thấy từng bóng dáng quen thuộc kia rồi.

Lâm Thổ Ba đang ngủ rất say, Gia Cát Trung Dương, còn có Cao Mỗ Mỗ mới chìm vào giấc ngủ chưa được bao lâu nữa.

Ở góc không xa phía trong căn phòng có bạn gái Nha Y của Cao Mỗ Mỗ, chị em Lục Phi, con gái Kỷ Song Tuyết của Joseph. Tất cả đều ở trong căn phòng này.

Chỉ còn lại một mình Gia Cát Nguyệt giới tính bất phân, người đã từng cưỡng hôn Cao Mỗ Mỗ, đang nằm ở một góc nho nhỏ phía góc phòng.

Ngoài ra còn có vị giáo sư già trên chiếc máy bay cũng cùng vào hòn đảo thần bí, ông chú da đen biết nhảy đường phố. Đương nhiên còn có một số hành khách mà Tống Thư Hàng không quen biết nữa, tất cả đều phân ra nằm ngủ trong từng căn phòng khác nhau.

Sau khi trông thấy mọi người đều bình an vô sự, trong lòng Tống Thư Hàng mới hoàn toàn yên tâm.

Chỉ có điều... Hắn đưa mắt nhìn một vòng vẫn không trông thấy đệ tử trên danh nghĩa của mình là Joseph đâu.

- Ớ? Joseph đi đâu rồi?

- Joseph? Người mà Tống Thư Hàng tiểu hữu nhắc đến có phải là một người trung niên nước ngoài không? - Phủ Chủ Thất Sinh Phù hỏi lại.

- Đúng rồi, chính là hắn đấy.- Tống Thư Hàng nghe trong ngữ khí của Thất Sinh Phù tiền bối thì có vẻ như Joseph lại gây ra chuyện gì rồi thì phải?

Khóe miệng Phủ Chủ Thất Sinh Phù nhếch lên: - Nếu là hắn thì ở đằng kia. Ta dẫn ngươi qua đó.

Sau đó, hắn cẩn thận dẫn Tống Thư Hàng và Diệt Phượng công tử đi xuyên qua rừng cây, chỉ tay về vị trí khu đất trống phía xa xa: - Đấy, Tống Thư Hàng tiểu hữu ngươi nhìn mà xem, người kia có phải là Joseph mà ngươi muốn tìm hay không?

Tống Thư Hàng trông thấy Joseph đang đứng đầu múa làm mẫu bài tập thể dục ‘thời đại vẫy gọi’, còn có hai mươi thổ dân bản xứ đang xếp hàng ngay ngắn đứng múa theo hắn với vẻ mặt cuồng nhiệt.

-...- Tâm trạng của Tống Thư Hàng lúc này giống như cả một đoàn kỵ sĩ hàng ngàn người đang thúc ngựa lao đi lộc cộc.

- Bọn họ đang làm cái gì thế này? - Diệt Phượng công tử cảm thấy lạ bèn cất tiếng hỏi.

- Ha ha, đang luyện tuyệt thế thần công đấy.- Phủ Chủ Thất Sinh Phù nói - Bọn họ chuẩn bị luyện cho tốt bộ tuyệt thế thần công này, đợi đến một ngày kia luyện thành công thì sẽ vùng dậy phản kháng lại ta, treo ta lên mà đánh. Còn nói sẽ không cho ta ăn cơm nữa đấy ~ Ha ha ha.

- Thất Sinh Phù, ngươi đùa với ta đúng không? - Diệt Phong công tử vặc lại.

- Ta đâu có đùa với ngươi đâu. Quả thật là bọn họ đang chuẩn bị như thế đấy. Ta đã lặng lẽ quan sát bọn họ tập luyện bộ 'tuyệt thế thần công' đấy mấy ngày liền rồi, nghe bọn họ nhắc đi nhắc lại mãi, không sai được đâu. Thú vị lắm.- Phủ Chủ Thất Sinh Phù đáp.

Tống Thư Hàng lấy tay che lấy mặt.

Ăn cám rồi... Tuyệt đối không được để Phủ Chủ Thất Sinh Phù tiền bối biết được mối quan hệ giữa mình với 'Joseph'.

Hơn nữa, Tống Thư Hàng cảm thấy lúc trước mình dạy bài tập thời đại vẫy gọi này cho Joseph đúng là một sai lầm lớn nhất trần đời.

Sau khi thăm mấy người bạn của Tống Thư Hàng xong.

Phủ Chủ Thất Sinh Phù lại vội vàng kéo kéo Tống Thư Hàng: - Đi, đi thôi, Tống Thư Hàng tiểu hữu. Ta sẽ dẫn ngươi đi đến nơi cất giữ bảo khố của ta. Ta cất giữ rất nhiều đồ tốt ở trong đấy, bảo đảm sẽ không khiến cho ngươi thất vọng.

**

Đêm dài nhân tĩnh.

Nhưng trong Nhóm Cửu Châu Số 1 thì lại náo nhiệt hẳn lên

Trên hệ thống hiển thị thông báo: Lệ Chi Tiên Tử đã up một video lên nhóm.

Tin tức này vừa tung ra, lập tức có rất nhiều đạo hữu nghe tin móc điện thoại ra, vội vàng ấn vào xem.

Sau khi mở video kia lên, thì bắt đầu có hình ảnh phát ra.

Nhìn khung cảnh ở bên trong video thì có lẽ là động phủ của Dược Sư, bốn bề trồng rất nhiều dược liệu quý giá, còn có các loại thiết bị luyện đan, giàn phơi thảo dược.

Ống kính quay video chuyển động... Quay đúng vào một bóng người ở trên không trung.

Trên trời có một cô gái phương Đông, trên mặt là một nụ cười tiêu sái. Khi cô cười còn có hai chiếc má lúm đồng tiền ẩn hiện ở trên má nữa. Đó chính là Lệ Chi Tiên Tử. Bây giờ, có thể tôn xưng cô ấy là Lệ Chi Chân Quân.

Lệ Chi Tiên Tử đang hăm he xoa tay, cười nham hiểm. Cách chỗ Lệ Chi Tiên Tử đang đứng không xa còn có một tu sĩ có khuôn mặt kiểu trẻ con đang ẩn nấp.

Góc quay của video tiếp tục di chuyển, phía xa hơn nữa có bóng dáng của một người đang ngự kiếm tới, tốc độ bay cực kỳ nhanh.

Trên khuôn mặt của người đang tới lộ ra vẻ lo lắng.