Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 463: Bất Hạnh Quá




Tống Thư Hàng đánh dấu vào Bạch Kình Đao Khách và Thư Sơn Cư Sĩ đầu tiên. Hai đạo hào này tương đối phù hợp với khẩu vị của hắn.

Đồ Đao Đại Sư là phải gạch gấp.

Áp Lực Đạo Trưởng là cái khỉ gì? Đạo trưởng vịt à? Gạch gạch gạch!

Cương Quyền Công Tử? Vừa cương quyền lại còn vừa công tử? Mặt mũi thanh tú đi với vai u thịp bắp à? Gạch luôn!

Thế là trừ hai đạo hào chắc chắn giữ lại thì chỉ còn có sáu cái nữa.

Nhưng mà hắn chỉ cần có bảy cái thôi.

Cho nên phải gạch thêm một cái.

Bá Đao Tống Nhất, Mộc Đạo Nhân, Kim Cương Quân Tử Đao, Nho Quyền Tăng, Thiện Tâm Tu Sĩ, Tầm Đạo Thư Sinh…

Cái mà Tống Thư Hàng muốn gạch đi nhất trong sáu đạo hào này chính là Bá Đao Tống Nhất.

Thế nhưng…đây là đạo hào mà Bạch Tôn Giả đặt cho đấy.

Nghĩ nghĩ một tí, Tống Thư Hàng vẫn giữ nó lại, nể mặt Bạch tiền bối một chút đi!

Nếu không nể mặt Bạch tiền bối mà làm cho ngài ấy không vui… thì khụ, chính là lấy mạng mình ra đùa đấy.

Dù sao thì bảy đạo hào cũng chỉ là giai đoạn quá độ thôi, hắn sẽ từ từ chọn ra từ bảy đạo hào này một cái thích hợp với mình nhất… Cho nên, cùng lắm thì trong quá trình đó tìm đại cái lí do nào để xóa “Bá Đao Tống Nhất” đi là được.

Thế là chỉ còn bốn đạo hào nữa, bây giờ chọn cái nào để gạch thì dễ rồi, hoặc là Kim Cương Quân Tử Đao, hoặc là Nho Quyền Tăng thôi.

Hai cái đạo hào này đều phá hoại hình tượng cả.

Cơ mà so ra thì Nho Quyền Tăng đáng gạch đi hơn… Quyền tăng gì mà quyền tăng, có phải hắn muốn đi làm sư thật đâu!





Bá Đao Tống Nhất, Mộc Đạo Nhân, Bạch Kình Đao Khách, Thư Sơn Cư Sĩ, Tầm Đạo Thư Sinh, Thiện Tâm Tu Sĩ, Kim Cương Quân Tử Đao, vừa đủ 7 cái đạo hào.

Xếp hàng theo thứ tự, một tuần bảy ngày, mỗi ngày một cái, vừa đủ luân phiên.

Mỗi ngày một đạo hào, không ngày nào lặp lại, hỏi các người có sợ không nào?

Nếu không phải Tống Thư Hàng cảm thấy nhớ 365 đạo hào một năm quá phiền, thì hắn còn muốn lấy 365 cái, để mỗi ngày lại được trải nghiệm cuộc sống với một đạo hào khác nhau cơ.

Tính thời gian thì bây giờ là đêm ngày mồng 1 tháng 7, thứ bảy, chỉ còn vài ngày nữa là trời sáng rồi.

Hôm nay hắn sẽ là Thiện Tâm Tu Sĩ, khi trời sáng thì đạo hào của hắn sẽ đổi thành Kim Cương Quân Tử Đao.

Rồi đến thứ hai, hắn chính là Bá Đao Tống Nhất!



Sau khi đánh dấu bảy đạo hào xong, Tống Thư Hàng cười nhẹ mà nói:

- Nên ta lấy bảy cái đạo hào này, mỗi ngày dùng một cái, vừa đủ thay phiên cả tuần luôn.

- Tống tiền bối bảy đạo hào, ngầu! - Vũ Nhu Tử nói với vẻ hâm mộ.

Đồng thời cô cũng quyết định lúc nào về sẽ nhờ phụ thân đặt cho mình thêm mấy cái đạo hào nữa.

Đặt mấy cái thì tốt nhỉ?

Lấy bảy cái như Tống tiền bối? Không ổn không ổn, làm thế cứ như là tình lữ ấy.

Hay là lấy ba mươi cái để luân phiên hàng tháng đi? Haiiz, hình như cũng không ổn lắm, có tháng chỉ có hai tám ngày, có tháng những ba mươi mốt ngày cơ mà.

Cho nên… nhờ phụ thân đặt cho 365 cái đạo hào luôn đi! Mỗi ngày một cái, dùng cả năm mới hết, không lặp lại ngày nào nhé!

Tuyệt cú mèo, quyết định thế đi, phải đặt 365 đạo hào!

Mỗi ngày mỗi khác, mỗi ngày sẽ là một Vũ Nhu Tử hoàn toàn mới!

Linh Điệp Tôn Giả đang sắp xếp bế mạc cuộc đua máy kéo có tay cầm cùng Toàn Phong Tôn Giả ở phía xa xa, đột nhiên rùng mình một cái… Đây là giác quan thứ sáu siêu cường của tôn giả, dường như có phiền toái gì đó sắp sửa rơi xuống đầu ngài rồi.

Chuyện phiền toái à?

Chẳng lẽ là Hải Vương mắt to kia? A a a, chẳng lẽ tên đó muốn phái chiến sĩ nhím biển đến tập kích Linh Điệp Đảo hay sao?

Xem lão phu có bóp chết đám chiến sĩ nhím biển đó không!





Bạch Tôn Giả cũng bật cười:

- Lấy bảy đạo hào dùng thay phiên nhau? Ha ha, đúng là chỉ có người gần như không bị quy tắc của tu chân giới này hạn chế như Thư Hàng tiểu hữu, mới có thể nghĩ ra được chủ ý thế này. Nhưng đúng là rất thú vị đấy.

- Bảy ngày bảy đạo hào à? - Bắc Hà Tán Nhân ngẩn ra: - Thư Hàng tiểu hữu, ngươi chắc chứ?

- Đúng vậy, ta chắc chắn mà. Bắc Hà tiền bối yên tâm đi, ta không làm bậy đâu. Đây chỉ là giai đoạn quá độ thôi, sau này ta sẽ giữ lại một trong bảy đạo hào này làm đạo hào chính thức của mình.- Tống Thư Hàng đáp.

Hoặc giả trong quá trình quyết định đạo hào chính thức, hắn gặp được đạo hào thích hợp hơn, thì sẽ bỏ cả bảy cái đi luôn.

Dù sao thì đạo hào của tu sĩ cũng đâu phải là bất biến.

Theo thực lực ngày một mạnh lên, hoặc vì các nguyên nhân khác tác động, đôi khi các tu sĩ cường đại cũng thay đổi đạo hào của mình.

Ví dụ như Linh Điệp Tôn Giả. Đạo hào của hắn từ thuở xa xưa không phải là Linh Điệp, mãi sau này khi hắn xây dựng nên Linh Điệp Đảo thuộc về riêng mình, thì mới đổi đạo hào thành “Linh Điệp”.

Hoặc ví như Cổ Hà Quan Chân Quân, hai trăm năm trước đây, đạo hào của hắn không phải như vậy. Sau này hắn kế thừa vị trí quan chủ của Cổ Hà Quan thì mới kế thừa luôn đạo hào Cổ Hà Quân này. Đây là tập tục truyền thừa của họ.

- Đúng là một phương pháp thú vị.- Cuồng Đao Tam Lãng xoa cằm nói. Hình như hắn đã gần hồi phục lại sau trạng thái khủng hoảng vì “sắp bị Tô thị A Thất làm gỏi” rồi?

Cũng phải thôi. Thân là người quanh năm suốt tháng phấn đấu quên mình trên tuyến đầu trận địa tìm chết, nếu không có tố chất tâm lý như vậy, thì còn đâm đầu tìm chết khoái trá làm sao được?

- Thư Hàng tiểu hữu này, tuy đạo hào chỉ là một danh hiệu, thế nhưng trong cõi u minh chúng ta không biết thì đạo hào của tu sĩ có mối quan hệ mật thiết với vận mệnh đấy. Ngươi đừng có coi thường nó.- Cuồng Đao Tam Lãng đưa ra một lời khuyên chân thành hiếm hoi.

- Ta hiểu mà, Tam Lãng tiền bối. Ta chưa từng coi thường “đạo hào”.- Tống Thư Hàng gấp sổ lại đưa trả cho Bắc Hà Tán Nhân, hắn đã nhớ hết những đạo hào ấy rồi.

Vì không coi thường “đạo hào”, cho nên hắn mới muốn đổi cái tên “Thư Sơn Áp Lực Đại”.

- Lời của Tam Lãng là lời gan ruột đấy, đạo hào của hắn chính là vết xe đổ chứ đâu.- Bắc Hà Tán Nhân cất sổ đi rồi cười ha hả.

Cuồng Đao Tam Lãng:

- …

Chuyện đạo hào của Tống Thư Hàng đã được quyết định như thế đấy.



- Được rồi, nếu Thư Hàng tiểu hữu đã quyết định thì chúng ta đi sắp xếp hội chợ giao dịch tu sĩ đi! - Bạch Tôn Giả vung tay, vui vẻ nói. Nói xong thì ngài lại nghĩ ra một việc: - Hôm nay Thư Hàng lấy đạo hào gì?

- Thứ bảy, xin hãy gọi ta là Thiện Tâm Tu Sĩ.- Tống Thư Hàng lại hiếu kì hỏi: - Bây giờ cần phải đi tổ chức hội chợ giao dịch tu sĩ luôn à?

- Đúng vậy, bây giờ làm luôn. Đây cũng là một tục lệ trong giới tu sĩ.- Bắc Hà Tán Nhân giải thích: - Bình thường các tu sĩ phân tán ở khắp nơi trên thế giới, chẳng dễ dàng gì mới tụ tập lại được với nhau. Cho nên sau khi kết thúc những kì cuộc như cuộc thi phi kiếm thì sẽ nhân cơ hội tổ chức một hội chợ giao dịch tu sĩ. Linh Điệp tiền bối và Toàn Phong tiền bối đang ở đó sắp xếp các hạng mục liên quan đến hội chợ giao dịch tu sĩ đấy.

- Thì ra là thế.- Tống Thư Hàng gật đầu. Sau đó hắn lại nhìn sang Bạch Tôn Giả đang hào hứng bừng bừng: - Ủa, Bạch tiền bối, ngài là người tổ chức cuộc thi máy kéo có tay cầm lần này cơ mà. Ngài không cần đi xem an bài hội chợ giao dịch tu sĩ thế nào à?

- Yên tâm đi, ta giao hết việc cho Linh Điệp đạo hữu với Toàn Phong đạo hữu rồi. Đặc biệt là Toàn Phong đạo hữu, hắn thích mấy chuyện nổi bật thế này nhất đấy. Ta thì chỉ cần lộ mặt lúc hội chợ bắt đầu là được.- Bạch Tôn Giả giơ ngón cái lên rồi bổ sung: - Mặt khác thì, ta đã lo liệu những việc cần làm đâu vào đó rồi. Trước khi tổ chức cuộc thi máy kéo có tay cầm, ta đã mời hai vị “giám bảo đại sư” có tiếng trong tu chân giới đến đây tọa trấn. Nếu trong hội chợ mọi người gặp món vật phẩm nào mình không định giá được, thì có thể nhờ họ giám định giúp cho. Đương nhiên là không thể quên phí giám định được.

Skill “ông chủ phủi tay mặc kệ” của Bạch Tôn Giả, max điểm.

Skill “chịu thương chịu khó” của Toàn Phong Tôn Giả, điểm cũng cao ngất ngưởng không kém tí nào.

- Đúng rồi Thư Hàng, à không phải, Thiện Tâm Tu Sĩ. Bao giờ hội chợ giao dịch tu sĩ bắt đầu thì ngươi qua tìm ta, ta sẽ đưa ngươi đi dạo một vòng để bổ sung kiến thức.- Bạch Tôn Giả vẫy tay: - Ta đi qua chỗ Linh Điệp đạo hữu một chuyến, để xem thời gian bắt đầu hội chợ chính xác là bao giờ đây.

Dứt lời, Bạch Tôn Giả vui vẻ chạy mất.

- Ha ha, hội chợ giao dịch tu sĩ à? Lại là mùa thu hoạch của Bạch tiền bối nhỉ?

- Mỗi lần có hội chợ thế này, chẳng hiểu sao Bạch Tôn Giả hay tìm ra nhiều thứ tốt lắm.

- Gần đây mọi người đều mở mang tầm mắt rồi chứ, chỉ cần là thứ mà Bạch tiền bối muốn giao dịch thì chắc chắn chính là bảo bối hay.

- Cũng không hẳn mà, đám lão làng thì mở mang tri thức đúng rồi, nhưng hội chợ giao dịch tu sĩ năm nào mà chẳng có một vài người mới xuất hiện.

Các vị tiền bối bàn tán xong, vài vị lại đi tới chỗ Linh Điệp Tôn Giả và Toàn Phong Tôn Giả.





- Hội chợ giao dịch tu sĩ là một cơ hội rất hiếm thấy… Tiếc là trong tay mình chẳng có mấy thứ đem ra giao dịch được, đến linh thạch cũng không có bao nhiêu.- Tống Thư Hàng nói đầy tiếc nuối.

Hắn chỉ vào hội chợ giao dịch tu sĩ góp vui, nhân tiện bổ sung kiến thức về tu chân thôi vậy.

- Mà trạm cuối ở gần đảo thổ dân bản xứ của Phủ Chủ Thất Sinh Phù tiền bối thì phải? Chắc là đám Thổ Ba, Dương Đức, Cao Mỗ Mỗ đang ở trên đó rồi. Mình đi thăm họ đã đi! - Tống Thư Hàng nghĩ bụng rồi đứng lên.

Một lát sau

Tống Thư Hàng phát hiện mình nằm còng queo trong thùng xe của máy kéo có tay cầm, mà bên cạnh là biển khơi bát ngát, căn bản chẳng dòm thấy đảo thổ dân bản xứ kia ở chỗ nào.

Tuy nói trạm cuối của cuộc đua nằm ở gần đảo thổ dân bản xứ… nhưng trời biết “gần” mà nhóm người Bạch Tôn Giả nói là chỉ cự li bao xa.

Thêm nữa… các vị tiền bối à, lúc mọi người đi không thể thuận tay mang ta đi luôn sao? Chẳng lẽ ta phải bơi đi tìm các vị hay sao?

Bất hạnh quá mà.



- Bi kịch quá.

Trên đảo thổ dân bản xứ.

Đã gần rạng sáng.

Sau cả ngày học tập vất vả, cư dân trên đảo đã đi ngủ từ rất sớm. Bọn họ vẫn duy trì truyền thống tốt đẹp làm khi mặt trời mọc, và nghỉ ngơi khi mặt trời xuống núi.

Cao Mỗ Mỗ nằm trong một căn nhà đất nhỏ, mắt trợn tròn, không thể nào mà ngủ được.

- Cuộc đời như cái bàn trà mà.

Kì nghỉ hè trăng mật với bạn gái Nha Y cuối cùng lại biến thành hoạt động “sinh tồn trên đảo dã nhân” đáng sợ.

Mà những một tháng nữa thì du thuyền đón họ mới đến hòn đảo nhỏ này cơ.