Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 453: Không Bỏ Qua Bất Kỳ Cơ Hội Nổi Tiếng Nào




“Thật là vô cùng bất ngờ, sau khi con mực quái khổng lồ bị chém chết, ở phía sau lưng nó lại xuất hiện một cánh cửa không gian, mà dường như cánh cửa không gian này muốn cướp đi bảo vật bên trong cơ thể của con mực quái. Tiêu điểm của cuộc thi máy kéo có tay cầm lần này bỗng chốc chuyển đến sự kiện cánh cửa không gian đằng sau cơ thể con mực quái khổng lồ này. Diệt Phượng Công Tử xử lý rất tốt, suýt chút nữa đã đánh văng viên tinh thạch màu vàng kia ra ngoài rồi! Cho dù là người chậm nhất trong cuộc thi máy kéo có tay cầm, nhưng Diệt Phượng Công Tử vẫn là một trong những tuyển thủ nổi bật nhất của cuộc thi lần này!” - Bình luận viên Giang Sơn nói đầy cảm khái.

“Tuyển thủ nổi bật nhất á?”

Trọng tài phát súng Toàn Phong Tôn Giả vô cùng nhạy cảm với những từ này. Hắn khẽ sờ cằm, nhìn về cảnh tượng Hải Vương đang PK với Bạch tôn giả và Linh Điệp Tôn Giả ở phía xa.

Lúc này, Bạch tôn giả và Linh Điệp Tôn Giả chính là những người nổi bật nhất tại nơi này.

- Không được, trường hợp nổi bật như thế sao có thể thiếu ta được chứ! - Toàn Phong Tôn Giả nói. Hắn là người đàn ông chói sáng nhất, không hề bỏ qua bất kỳ cơ hội nổi tiếng nào.

- Xem ra ta nhất định phải ra sân thôi, nếu không ta sẽ bị các khán giả lãng quên mất.- Toàn Phong Tôn Giả duỗi tay lấy một vật từ trong Túi càn khôn ra.

Đó là một cái bàn bát quái tầm tám mươi mét vuông, phía rìa của bàn bát quái có những lưỡi đao nhọn sắc bén. Đây là một món binh khí kỳ môn.

Sau đó, Toàn Phong Tôn Giả nhẹ nhàng bước lên cái bàn bát quái này, ‘Vèo’ một cái, nó lập tức bay về phía cánh cửa không gian của Hải Vương!





Lúc này, sau khi cắm lên viên tinh thạch màu vàng, Phi kiếm dùng một lần bản 005 của Bạch tôn giả tiếp tục bay nhanh, muốn đem viên tinh thạch màu vàng này rời khỏi truyền tống trận.

Tốc độ của Phi kiếm dùng một lần này nhanh đến cùng cực, chỉ trong nháy mắt nó đã mang viên tinh thạch màu vàng bay đến mép của truyền tống trận, chuẩn bị bay ra khỏi phạm vi của truyền tống trận.

Ở phía đối diện, Hải Vương phát ra tiếng gầm thét hổn hển. Nó sinh lòng độc ác, khống chế tia sáng hắc long kia quay đầu lại, đâm mạnh vào viên tinh thể màu vàng và Phi kiếm dùng một lần!

Oành!!

Ánh sáng hắc long lập phát nổ.

Dù sao thì Phi kiếm dùng một lần cũng chỉ là một thanh phi kiếm mà Bạch tôn giả tiện tay chế tạo ra, vì thế nó trực tiếp bị nổ thành mảnh vụn.

Viên tinh thạch màu vàng kia cũng bị nổ thành mảnh vụn.

- Lửa giận lớn thế cơ à? Trực tiếp làm nổ bảo bối luôn cơ à? - Linh Điệp Tôn Giả nói. Đây chính là cái kiểu “Thứ ta không có được, ai cũng đừng mong có” trong truyền thuyết sao?

- Ý, không đúng, đôi giáp tay màu trắng bạc kia rất cứng rắn. Cho dù chịu sự tấn công toàn lực của tôn giả cũng không hề bị hủy đi.- Giọng nói của Bạch tôn giả truyền tới từ bên cạnh.

Bạch tôn giả theo sát ở phía sau Phi kiếm dùng một lần, đạp lên hư không đứng ở vị trí cách truyền tống trận không xa, nói: - Linh Điệp đạo hữu, chuẩn bị cướp lại đôi giáp tay kia nhé!

Sau khi bạo nổ, viên tinh thạch màu vàng kia cũng bị nổ tung, đôi giáp tay màu trắng bạc bên trong cũng trôi lơ lửng trong truyền tống trận.

Linh Điệp Tôn Giả là người ra tay đầu tiên…. Từ trong tay hắn bay ra một miếng vải, miếng vải đó lập tức chụp về phía đôi hộ uyển màu trắng bạc.

Trên người Linh Điệp Tôn Giả có rất nhiều loại bảo vật, cũng có rất nhiều thủ đoạn, các thủ đoạn giở ra đều không hề lặp lại.

Đồng thời, Bạch tôn giả cũng lập tức ra tay. Hắn không có nhiều pháp bảo như vậy nên chỉ lôi thanh phi kiếm lấy được từ chỗ tán tu Lý Thiên Tố ra, chém về phía trận pháp truyền tống không gian kia.

Kiến thức của Bạch tôn giả về không gian không nhiều nên hắn không thể coi thường lực cắt không gian hỗn loạn như Linh Điệp Tôn Giả được.

Có điều sau khi lấy thanh phi kiếm này ra, Bạch tôn giả nhìn chằm chằm vào phi kiếm, thần niệm tập trung.

Một lát sau, thanh phi kiếm này đột nhiên biến mất.

Lúc xuất hiện lại, nó đã nằm ngay phía trên cửa truyền tống của Hải Vương.

- Quả nhiên là thế! - Bạch tôn giả khẽ nhếch khóe miệng lên - Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng từ sau khi hắn tấn thăng lên tôn giả, dường như đã đạt được chút lực lượng không gian.

Lần trước, khi chuẩn bị đón Tống Thư Hàng từ hòn đảo thần bí trở về, phi kiếm của hắn đột nhiên biến mất cùng với con cá voi khổng lồ. Lúc đó hắn cho rằng đó là do năng lực đặc biệt của hòn đảo thần bí gây ra, nhưng sau này nghĩ lại, hắn luôn có cảm giác nói không nên lời.

Bây giờ thì hắn đã có thể chắc chắn rằng bản thân hắn nắm giữ được lực lượng không gian!

Sau khi xuất hiện ở trong cửa truyền tống, phi kiếm lướt qua kiếm quang rực rỡ, chém thật mạnh về phía con mắt to của Hải Vương!





Bây giờ Hải Vương vẫn còn đặc biệt ngu người - Từ khi nào mà lực lượng không gian lại trở nên phổ thông như cải trắng thế này? Một tên tôn giả vớ vẩn nào chạy ra cũng biết chút thủ đoạn không gian hết là sao?

Đùa cái gì vậy trời, chuyện này khiến cho đám kiếp tiên cửu phẩm luôn hãnh diện vì lực lượng không gian chịu thế nào được chứ?

Nhưng lúc này Hải Vương cũng không kịp suy nghĩ nhiều.

- Rống!! - Hải Vương thét lên một tiếng dài, trong mắt lập tức bắn ra gần trăm đạo ánh sáng.

Toàn bộ những ánh sáng này đều bắn về phía đôi giáp tay màu trắng bạc.

Một lát sau, con hắc long vốn đã nổ tung và biến mất ở bên cạnh đôi giáp tay kia đột nhiên lại hiện hình.

Cho dù con hắc long ánh sáng đó có nổ tung, nhưng chỉ cần Hải Vương tiếp tục bổ sung ánh sáng thì con hắc long đó vẫn có thể phục sinh lại được, vô cùng khó đối phó.

Con hắc long sống lại kia vẫn uy mãnh như cũ, nó bổ nhào về phía pháp khí hình miếng vải của Linh Điệp Tôn Giả.

Đồng thời, trong con mắt của Hải Vương lại lần nữa bắn ra tia sáng màu trắng, cuốn lấy đôi giáp tay màu trắng bạc, dùng sức kéo về phía mình.

Đối mặt với nhát chém của Bạch tôn giả, nó không hề thi triển phòng ngự!

Ngay lúc phi kiếm của Bạch tôn giả chém vào cửa truyền tống, muốn vượt qua cửa truyền tống truy kích Hải Vương, thì mười hai trụ đá trên tế đàn đột nhiên sáng lên.

Mười hai con mắt trên đó bắn ra hàng loại tia sáng, tạo thành một tầng hộ thuẫn giống như cái ô che chắn trước cửa truyền tống, cản trở phi kiếm của Bạch tôn giả.

Dù sao thì tế đàn đối diện đó cũng là đại bản doanh của Hải Vương, lúc này nó đang chiếm lợi thế về địa hình.

Hắc long thì cuốn lấy Linh Điệp Tôn Giả, hộ thuẫn thì ngăn trở phi kiếm của Bạch tôn giả!

Công kích của Linh Điệp Tôn Giả và Bạch tôn giả đều không có hiệu quả.

- Kết thúc rồi! Khà khà!! - Đột nhiên Hải Vương phát ra tiếng cười đắc ý, lần đầu tiên sử dụng ngôn ngữ của nhân loại.

Truyền tống trận đã được chuẩn bị ổn thỏa, đôi giáp tay màu trắng bạc vẫn còn ở trong phạm vi của truyền tống trận!

Một lát sau, truyền tống trận đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt.





- Bạch đạo hữu, có muốn liều một lần không? - Linh Điệp Tôn Giả lên tiếng nói.

Nếu hắn và Bạch tôn giả hợp lực lại thì vẫn còn cơ hội đoạt đi đôi giáp tay màu trắng bạc kia. Chỉ là có chút mạo hiểm, nếu không cẩn thận bản thân sẽ bị cuốn vào bên trong truyền tống trận.

Có điều, nếu như hắn và Bạch tiền bối cùng nhau bước vào bên trong truyền tống trận, thì dù có bị đưa tới đại bản doanh của Hải Vương thì cũng chẳng có gì phải sợ, hắn có tự tin có thể cùng Bạch Tôn Giả giết ra ngoài. Thậm chí nói không chừng bọn họ còn có thể chém giết vào bảy ra tám nữa ấy chứ.

- Ừ, nhưng nếu không cẩn thận bị cuốn vào truyền tống trận sẽ phiền phức lắm. Cuộc thi máy kéo có tay cầm của ta vẫn chưa kết thúc mà… - Bạch tôn giả trả lời.

Ý của câu này chính là hắn vẫn chưa chơi đủ.

Hắn chuẩn bị cho cuộc thi máy kéo có tay cầm này lâu như vậy, khó khăn lắm mới quẩy điên cuồng như vậy mà bắt hắn bỏ dở cuộc thi xông vào đại bản doanh của Hải Vương thì… Bạch tôn giả cảm thấy có hơi không cam lòng.

Nhưng cứ để mặc Hải Vương cướp đôi giáp tay màu trắng bạc kia đi như thế thì Bạch tôn giả cũng cảm thấy không cam lòng.

Thế là, Bạch tôn giả nghĩ ngay ra biện pháp trung hòa.

- Quyết định rồi, lần này tạm tha cho nó đi.- Bạch tôn giả nói.

- Cũng được.- Linh Điệp Tôn Giả cười ha ha, ấn pháp ấn một cái, thu hồi lại pháp bảo hình miếng vải của mình lại. Nếu không đợi sau khi truyền tống trận hoàn toàn khởi động xong, món pháp bảo này của hắn cũng sẽ bị kéo đi theo, thế thì lỗ vốn lắm.

Bạch tôn giả thì lại không thu hồi thanh phi kiếm này lại. Sau khi truyền tống trận phát ra ánh sáng, thanh phi kiếm này là thứ đầu tiên được truyền tống sang đó. Thông qua con đường không gian, nó được đưa lên tế đàn của đám chiến sĩ nhím biển.

Bạch tôn giả cười nham hiểm - đã xác định được vị trí!

Như vậy, chờ sau khi cuộc thi máy kéo có tay cầm này kết thúc, càn quét Thượng cổ di tích xong, nếu như vẫn còn thừa thời gian thì nói không chừng hắn còn có thể dẫn theo cả đội đi đánh tế đàn Hải Vương luôn chứ nhỉ?

Có điều con mắt to này rất mạnh, đến lúc đó hắn phải dẫn theo nhiều đạo hữu nữa lập nhóm đi đánh mới được!





Linh Điệp Tôn Giả và Bạch tôn giả thu tay về, không ai ngăn cản Hải Vương nữa.

Nhìn qua có thể thấy đại cục đã định.

Hải Vương ở phía đối diện vẫn duy trì cảnh giác như cũ, nó khống chế con hắc long kia quấn quanh đôi giáp tay màu trắng bạc, bảo vệ xung quanh nó, phòng ngừa Bạch tôn giả và Linh Điệp Tôn Giả ra tay tập kích…

Cuối cùng đôi giáp tay và con hắc long cũng từ từ biến mất trong màn ánh sáng của truyền tống trận.

Cuối cùng, Hải Vương ở phía bên kia truyền tống trận cũng thở phào một hơi nặng nề.



Nhưng đúng lúc này, từ xa có một đạo thân ảnh phi nhanh mà đến.

Người còn chưa tới nhưng tiếng đã tới rồi: - Tôn tặc kia, đừng hòng chạy!

Trong lúc thét lên, món binh khí kỳ môn dưới chân đạo thân ảnh đó cũng ‘Vèo’ một cái bay ra ngoài.

Đạo thân ảnh này cư nhiên trực tiếp chém ra pháp khí của mình, bay xuyên vào truyền tống trận luôn? Chẳng lẽ hắn không sợ thần binh pháp khí của mình bị truyền tống trận cuốn đi hay sao?

Bạch tôn giả và Linh Điệp Tôn Giả cùng quay người lại nhìn về phía người đến. Vừa quay lại liền nhìn thấy hình ảnh hấp dẫn của Toàn Phong Tôn Giả, sau đó hai vị tôn giả khẽ bật cười.

Nếu như là Toàn Phong Tôn Giả, vậy thì pháp khí mà hắn sử dụng chính là món thần binh đó chứ nhỉ? - Tử Luân trong “Đoạn Không Tử Mẫu Luân”.

Thần binh tông môn Việt Giới Tông của Toàn Phong Tôn Giả!

Việt Giới Tông là môn phái cổ xưa được truyền thừa từ thời thượng cổ, tổ sư sáng lập ra môn phái này chính là Kiếp tiên cửu phẩm Cổ Thiên Đình. Sau khi Cổ Thiên Đình biến mất, tổ sư sáng lập ra Việt Giới Tông cũng biến mất, nhưng lại để lại đôi Đoạn Không Tử Mẫu Luân này.

Nếu cái bánh xe này là do Tử Mẫu Luân hợp nhất lại mà thành thì nó có thể sở hữu uy lực chém đứt không gian.

Cho dù chỉ có mỗi Tử Luân, cũng có thể càn quét sạch sẽ vào mười giết ra đủ mười trong không gian truyền tống.

Vì thế, Toàn Phong Tôn Giả căn bản không hề sợ không gian truyền tống của đối phương.





Mà lúc này, giáp tay bên trái của đôi giáp tay màu trắng bạc đã hoàn toàn biến mất, giáp tay bên phải cũng chỉ còn sót lại một đoạn nho nhỏ.

- Thái, Trảm! - Toàn Phong Tôn Giả gầm lên đầy giận dữ.

Đoạn Không Tử Mẫu Luân đâm vào thông đạo của cánh cửa không gian, rạch một đường ở cổ tay của giáp tay màu trắng bạc kia.

Coong!

Một cái giáp tay màu trắng bạc lập tức bị cắt ra khỏi toàn bộ giáp tay, bị Đoạn Không Tử Mẫu móc lấy, bay vèo vèo ra ngoài.

Sau khi bay ra khỏi phạm vi của cánh cửa truyền tống, Đoạn Không Tử Mẫu Luân mang cái giáp tay màu trắng bạc đó bay thẳng vào tay của Toàn Phong Tôn Giả.

Sự biến hóa này xảy ra quá đột ngột, khiến Hải Vương không kịp phòng bị.

Một lát sau, cánh cửa truyền tống dần dần khép lại.

Trước khi cánh cửa truyền tống biến mất, tiếng kêu gào siêu cấp không cam lòng của Hải Vương truyền đến - Gặp quỷ rồi, chẳng lẽ thời đại thay đổi thật rồi sao? Chẳng lẽ lực lượng không gian thực sự đã trở thành kỹ năng mà các tôn giả cũng có thể nắm giữ rồi ư?

- Ha ha ha ha! Toàn Phong Tôn Giả giơ cái giáp tay màu trắng bạc kia lên, đắc ý cười lớn.

Lúc này, tiêu điểm của mọi ống kính máy quay đều tập trung hết lên người hắn.