Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 387: Nữ Võ Thần Vũ Nhu Tử




Vũ Nhu Tử và Tống Thư Hàng ẩn đi khí tức của mình rồi âm thầm đi vào sâu bên trong đám sương mù.

Có rất nhiều pháp môn để các tu sĩ ẩn đi khí tức của bản thân mình, nhưng Tống Thư Hàng vừa mới tấn thăng lên nhị phẩm mà thôi, nên vẫn chưa kịp học những bí pháp như thế. Bây giờ hắn chỉ có thể dùng “Chân Ngã Minh Tưởng Kinh” cố gắng tập trung tinh thần lực của mình lại, sau đó dồn chân khí của mình vào trong luồng xoáy khí của đan điền, mới có thể miễn cưỡng đạt được hiệu quả che giấu khí tức của bản thân.

Sau đó, Vũ Nhu Tử dẫn đường ở phía trước, Tống Thư Hàng đi theo đằng sau, khom mình đi như một con mèo, thỉnh thoảng lại nhảy vào trốn đằng sau một số thứ để nấp, nhanh chóng tiến tới.

Khi đi qua một hòn núi giả, Vũ Nhu Tử đột nhiên dừng lại, thấp giọng nói:

- Đợi chút đã, phía trước có một luồng khí tức kỳ lạ.

Phía trước, truyền tới một luồng yêu khí nhàn nhạt.

Tống Thư Hàng cẩn thận nhìn về phía trước, nhưng do bị các tòa nhà cản trở tầm nhìn nên hắn không nhìn thấy bất kỳ thứ gì hết.

Lúc này, chỉ thấy Vũ Nhu Tử lôi một cặp kính ẩn hình từ trong người ra, sau đó đưa một cái cho Tống Thư Hàng.

- Đây là cái gì? - Tống Thư Hàng hạ thấp giọng xuống hỏi.

Vũ Nhu Tử đeo cái kính ẩn hình đó vào mắt phải, quay sang giải thích với Tống Thư Hàng: - Đây là pháp khí "Muốn nhìn xa ngàn dặm, thì leo lên một tầng". sau khi đeo nó vào có thể nhìn rõ các sự vật trong khoảng cách từ trên trời xuống dưới đất. Nếu thực lực không tới cảnh giới Linh Hoàng Ngũ Phẩm trở lên thì không thể cảm ứng được chúng ta.

Tống Thư Hàng gật đầu, đeo mắt kính ẩn hình vào mắt trái.

Lúc vừa đeo lên, Tống Thư Hàng phát hiện trước mắt mình xuất hiện hai mặt tiếp xúc thị giác hoàn toàn khác nhau, mặt tiếp xúc thị giác bên trái biến thành thị giác của thượng đế, còn mắt bên phải vẫn trong trạng thái bình thường.

Tống Thư Hàng vội vàng nhắm mắt phải lại, chỉ xem bằng mắt trái.

Đây chính là pháp bảo à? - Nghe nói nếu hắn thông qua linh quỷ trong tâm khiếu, cũng có thể tạo ra được loại thị giác tương tự như “Thị giác của Thượng đế” này. Có điều vừa rồi trong lúc nhất thời hắn lại không nhớ ra nổi chức năng này của linh quỷ. Ngoài ra, sau khi vừa mới hoàn thành việc tấn thăng, linh quỷ của hắn cũng có chút biến hóa, nó chui sâu vào trong đầu của Tống Thư Hàng, nằm im không nhúc nhích.

Thông qua con mắt của Thượng đế, Tống Thư Hàng nhìn thấy có năm người đàn ông to cao nhìn có vẻ quái dị đang đứng phía trước một tòa từ đường lớn rộng khoảng hai trăm mét.

Năm gã đàn ông cao to đó mặc bộ đồ màu đen, trên đầu đội lớp mặt nạ chỉ để lộ ra hai con mắt. Trên đỉnh đầu bọn chúng có rất nhiều gai nhọn màu đen nhô ra khỏi mũ. Trên người bọn chúng cũng mọc đầy gai nhọn màu đen, nhìn qua trông không khác gì con nhím.

Năm gã đàn ông này đứng trong sương mù nhưng không hề bị ảnh hưởng bởi nó.

Nhìn dáng vẻ bọn họ căng thẳng, cẩn thận như thế, lẽ nào họ là kẻ địch?

- Yêu tộc? - Vũ Nhu Tử lầm bầm trong miệng. Lúc trước cô cảm nhận được loáng thoáng yêu khí của bọn chúng, nhưng cô không nhìn ra được rốt cuộc bọn chúng là chủng loại nào của yêu tộc.

- Nhìn qua thì tu vi cũng chỉ tầm tam phẩm…. cùng lắm là tứ phẩm thôi. Tống tiền bối, ta sẽ giải quyết bọn chúng thật nhanh, sau đó kéo về nghiên cứu xem rốt cuộc bọn chúng thuộc chủng tộc nào nhé! - Vũ Nhu Tử siết chặt nắm đấm, đồng thời đưa tay vào cái túi nhỏ chỉ tầm một inch lôi ra một thứ.

Sau đó cô lấy một thanh bảo kiếm từ trong túi thu nhỏ ra, mà chuôi kiếm là một chuỗi bươm bướm rực rỡ sắc màu đang vỗ cánh lay động, vô cùng tinh xảo. Trên thanh bảo kiếm này có chứa linh khí mà bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, vừa nhìn đã biết thanh bảo kiếm này tốt hơn thanh bảo đao Bá Toái rất nhiều.

Tống Thư Hàng hạ thấp giọng xuống hỏi: - Có cần xác nhận xem bọn họ là địch hay là bạn trước không?

Người tu chân nuôi linh thú, yêu quái là chuyện thường. Hoàng Sơn Chân Quân cũng nuôi tiểu Đậu Đậu đó thôi.

Mặc dù những người này trông không có vẻ hữu hảo lắm, nhưng lỡ như đây là yêu thú mà Sở gia hoặc là những thân phận tương tự khác nuôi thì sao?

- Vậy thì đánh ngất bọn chúng trước đi! Nếu là kẻ địch chúng ta lại nghiên cứu về chủng tộc của bọn chúng sau! - Vũ Nhu Tử siết chặt nắm đấm.

Trong lúc hai người đang thì thầm nói chuyện, đột nhiên phía trước từ đường nảy sinh biến hóa.

Một gã đàn ông cao to trong đó đột nhiên bỏ chạy một cách quái dị, sau đó hai giây, cơ thể to lớn của hắn bay vào bên trong một tòa nhà ở cách đó không xa.

Đại khái tầm ba giây sau, gã đàn ông quái dị này lại từ trong nhà đi ra. Trong tay hắn là một tên đệ tử của Sở gia, tên đệ tử đó bị hắn ném sang một bên như ném rác, không rõ sống chết.

Mới vừa rồi có lẽ tên đệ tử của Sở gia này sở hữu thể chất đặc thù, sau khi hít vào khí sương mù chỉ ngất đi một khoảng thời gian ngắn rồi lại tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại hắn lập tức cảm thấy có điều không ổn, thế là tên đệ tử của Sở gia này cố gắng bò dậy, chuẩn bị chạy về báo tin cho toàn bộ Sở gia.

Nhưng khi hắn vừa bước được hai bước, gã đàn ông quái dị kia đã phát hiện ra hắn.

Sau đó gã đàn ông cao to đó lập tức xông vào chỗ của tên đệ tử kia, đánh hắn bị trọng thương chỉ trong vòng hai giây, đập tan cơ hội chạy đi báo tin của hắn.

- Xem ra, những kẻ này chính là kẻ địch của Sở gia rồi.





- Đây chắc chắn là kẻ địch rồi! - Vũ Nhu Tử nói:

- Chúng ta xông lên đi, Tống tiền bối.

- Phía đối phương tổng cộng có năm người, nhìn qua dường như bọn chúng chỉ là những kẻ tôm tép đứng canh gác ở cửa. Vũ Nhu Tử, cô nắm chắc mấy phần thắng khi đối phó với bọn họ? - Tống Thư Hàng dè dặt hỏi lại.

- Đối phương đứng canh giữ ở từ đường nghiêm túc như vậy, rõ ràng là muốn lấy đi thứ gì đó trong Sở gia.

Nếu nói đến bảo vật của Sở gia, thứ đầu tiên mà Tống Thư Hàng nghĩ đến chính là “Kiếm quyết” thần bí. Trên tám mươi phần trăm, những gã đàn ông quái dị này và đồng bọn của bọn chúng đến vì “Kiếm quyết” thần bí kia.

Nếu là như thế, tuyệt đối không thể để bọn chúng chạy thoát được!

- Ta chắc chắn có thể xử lý được năm gã đàn ông đang canh gác trước cửa kia! - Vũ Nhu Tử nói đầy vẻ tự tin.

- Được, vậy Vũ Nhu Tử cô xông lên bắt năm gã đàn ông quái dị kia đi. Nếu có thể, cố gắng xử lý trong im lặng nhé. Ta sẽ đi thông báo cho người của Sở gia, bảo họ âm thầm bao vây xung quanh từ đường, tuyệt đối không thể để đám người này chạy ra khỏi Sở gia được! - Tống Thư Hàng lên tiếng nói.

Nhất định phải xử lý trong im lặng, không thể bứt dây động rừng được. Nếu không mấy gã to con quái dị này nhất định sẽ đề cao cảnh giác, như thế nếu muốn bắt bọn chúng lại sẽ không còn dễ dàng nữa.

- Được, ta hiểu rồi… Cẩn thận, Tống tiền bối! - Vũ Nhu Tử nói được một nửa thì đột nhiên giơ tay tung một chưởng về phía Tống Thư Hàng.

Cả người Tống Thư Hàng bất ngờ bị một cỗ nhu kình đẩy tới, bay lùi về phía sau và đâm sầm vào ngọn núi giả.

- Oành!

Một tiếng va chạm nặng nề vang lên… Cũng may lúc này Tống Thư Hàng đã tấn thăng lên Chân Sư nhị phẩm, cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn nên mới không bị thương.

Mà ở vị trí hắn đứng trước khi bị Vũ Nhu Tử đẩy ra, có thêm một cái gai nhọn màu đen, dài khoảng năm mươi cm.

Cái gai nhọn đó không phải là vàng cũng không phải là sắt, bên trên còn quấn quanh chân khí của tu sĩ, còn có cả yêu khí nhàn nhạt nữa. Là gai nhọn trên người của mấy gã to con quái dị kia!

Bị phát hiện rồi ư?

Nhưng… rõ ràng năm gã đàn ông quái dị kia vẫn còn đứng ở trước cửa từ đường, không hề nhúc nhích mà.

- Chậc, thế cũng có nghĩa là phía đối phương không chỉ có năm gã đàn ông quái dị này mà còn có đồng bọn đang ẩn núp trong bóng tối nữa sao? - Tống Thư Hàng đưa tay tháo pháp khí “"Muốn nhìn xa ngàn dặm, thì leo lên một tầng"” xuống. Đeo thứ này vào chẳng tiện chiến đấu chút nào.

Sau đó, Tống Thư Hàng ngước mắt nhìn về phía cái gai nhọn bắn ra. Có một thân ảnh đang đứng trên đỉnh của cái đình nằm trên ngọn núi giả ở phía xa. Nhìn dáng người của hắn thì nhỏ bé hơn so với năm gã đàn ông to lớn kia nhiều.

- Hì hì, thế mà lại thoát được kia à.- Giọng nói của người đó rất kỳ lạ, giống như đang nói chuyện với người ta qua một tầng nước thật dày vậy:

- Nhưng lần này ta sẽ không cho các ngươi tránh thoát nữa đâu!

Trong lúc nói chuyện, thân ảnh quái dị nhỏ con đó giơ hai tay chỉa về phía Vũ Nhu Tử và Tống Thư Hàng. Có mười cây gai nhọn đen sì lòi ra từ trong lòng bàn tay của hắn.

Khi nhìn thấy đám gai nhọn này mọc lên từ lòng bàn tay của gã kia, Tống Thư Hàng cảm thấy da đầu mình tê rần cả lên.

- Chết đi! - Bóng người quái dị nhỏ con kia cười lạnh lùng.

Một khắc sau, hơn hai mươi cây gai đen nhọn chia thành hai hướng lao về phía Tống Thư Hàng và Vũ Như Tử.

Tốc độ của những cái gai này còn nhanh hơn tốc độ bắn của viên đạn gấp mấy lần.

Với nhãn lực của Chân Sư nhị phẩm như Tống Thư Hàng bây giờ, trong trạng thái không khởi động nhãn khiếu thiên phú là không thể nào thấy rõ được quỹ đạo của đám gai nhọn đó, mà chỉ có thể nhìn thấy hơn mười cái bóng đen lóe lên phi đến.

Đến nhìn còn không rõ thì đừng nói đến phòng ngự nữa.

- Nhãn khiếu thiên phú, mở! - Tống Thư Hàng khởi động nhãn khiếu thiên phú không chút chần chừ, trong phút chốc, trong mắt hắn, tất cả mọi vật trên thế giới này dường như đều trở nên chậm chạp hơn.

Sau khi tấn thăng lên nhị phẩm, dường như hiệu quả của nhãn khiếu thiên phú cũng trở nên mạnh hơn trước. Thiên phú khiếu huyệt vốn chính là loại thiên phú thăng cấp theo sự cường đại của chủ nhân.

- Ta nhìn thấy quỹ đạo của đám gai đen đó rồi! - Tống Thư Hàng hít một hơi thật sâu, sau đó nắm chặt thanh bảo đao Bá Toái trong tay.

Phạm vi tấn công của đám gai đen nhọn đó rất rộng, bảy cây bao vây xung quanh người Tống Thư Hàng, ba cây còn lại thì phong tỏa những khu vực mà Tống Thư Hàng có thể tránh né, khiến hắn chỉ còn nước đối mặt với sự tấn công của đám gai nhọn này.

Đầu óc của Tống Thư Hàng xoay chuyển một cách điên cuồng để tính toán đường tắt ra chiêu, cần phải chém toàn bộ đám gai đen nhọn này xuống đất!

- Chính là như thế! - Một lát sau Tống Thư Hàng đã tính toán ra được đường tắt, sau đó hắn nhảy một bước nhỏ về phía bên phải, né tránh sự uy hiếp của mấy cây gai lớn trong số mười cây gai đó.

Đồng thời hắn dốc hết sức lực nâng bảo đao Bá Toái lên, thân đao bắt đầu chuyển động theo quỹ đạo đã được tính toán từ trước!

Có thể làm được! Ta có thể chặn được hết đám gai nhọn này! Hơn nữa, hắn còn có tấm lá chắn nhỏ màu vàng của linh quỷ bảo vệ tính mạng. Khi tấm lá chắn nhỏ màu vàng đó ngưng tụ lại với mật độ cao, chắc hẳn có thể giúp Tống Thư Hàng chặn lại một đợt tấn công của đám gai nhọn.

Nhưng mà… trong lúc Tống Thư Hàng múa đao, đột nhiên, mắt hắn chợt hoa lên.

Một bóng dáng đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, giống như là sử dụng thuấn di mà đến vậy!

Cho dù có ở trong trạng thái nhãn khiếu thiên phú, Tống Thư Hàng vẫn cảm thấy tốc độ của bóng người này nhanh đến kinh hồn, nhanh đến mức chỉ có thể nhìn được một chuỗi tàn ảnh.

Là Vũ Nhu Tử!

Vào thời điểm quan trọng, cô ấy lại thuấn di đến trước mặt Tống Thư Hàng chỉ bằng một bước, sau đó giang hai cánh tay ra, không hề sợ hãi mà che chở cho Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng: …

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Một chuỗi âm thanh va chạm vang lên!

Hơn mười cây gai nhọn đâm vào người Vũ Nhu Tử, nhưng chưa kịp chạm đến một cọng lông nào của cô ấy thì đã bị một tầng ánh sáng màu vàng nhạt chặn lại toàn bộ!

- Không thể nào! - thân ảnh quái dị đang đứng trên đỉnh đình kia mở to hai mắt. Hắn rất có niềm tin vào lực tấn công của đám gai nhọn này. Chân nguyên cộng thêm yêu lực, khiến cho lực công kích của đám gai nhọn của hắn vượt xa cấp bậc. Thực lực của hắn là tam phẩm đỉnh phong, công kích chính diện của đám gai nhọn này đã đạt tới tứ phẩm rồi!

Nhưng tiểu cô nương này lại có thể ngăn được toàn bộ đòn tấn công toàn lực của hắn sao?

- Hừ! - Mái tóc đen dài của Vũ Nhu Tử tung bay trong gió, cô đưa tay phủi nhẹ người mình một cái. Thắt lưng trên người cô tản ra, để lộ hình dạng thật sự của nó - đó chính là một bộ khôi giáp kim loại tinh xảo, hoa lệ và xinh đẹp.

Nhìn qua giống như mấy trang bị cực phẩm trong các trò chơi vậy, cộng thêm thanh bảo kiếm Hồ Điệp mà cô đang cầm trong tay nữa, trông cô lúc này không khác gì một nữ võ thần!