Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 307: Linh Thú Tiền Bối Mắc Bệnh Nan Y




Sở thích và sở ghét thì không rõ, thứ kiêng kỵ cũng hay thay đổi, ngay cả vẻ ngoài mà cũng có nhiều mặt nữa - đây là một vị linh thú tiền bối có năng lực biến hình, nên mỗi ngày hắn sẽ biến thân một lần giống như biến thành một người hoàn toàn khác sao?

Cứ như thế, Tống Thư Hàng mang theo nỗi nghi hoặc trong lòng đi trên bến tàu với Cửu Đăng cô nương, dọc theo một con đường thật dài, đi thẳng tới trước cửa một tòa cung điện khổng lồ.

Cung điện kia cực kỳ xa hoa, tựa như tiên điện chứ không giống thứ ở cõi trần.

ở ngoài cửa điện chẳng có ai đứng canh.

Cửu Đăng đưa hắn đi thẳng vào bên trong luôn.

Sau khi bước vào chủ điện thì Tống Thư Hàng nhìn thấy một dàn nhạc khí xếp ở hai bên, có đàn, có tỳ bà, có chuông…. Đủ loại nhạc khí cổ phong.

Những nhạc khí này chẳng có ai đàn tấu, nhưng dây đàn lại tự động, chuông tự vang, phối hợp cùng nhau tạo ra một khúc nhạc tuyệt hay, vô cùng thần kỳ.

Mà ở phía trước cung điện thì có một cái đài cao cực lớn. Trên đài cao kia trải hơn mười lớp da lông động vật thật dày, trông có vẻ rất mềm mại, thoải mái.

Sau đó, có một đoàn lôi điện đang nằm trên đài cao, không cục cựa gì.

Nếu như nhìn cho kỹ thì có thể nhìn thấy có bóng dáng của một con heo tròn vo, còn mướt hơn cả con heo nằm trên gốc cây ngô đồng ngoài cửa cốc, đang ở trong đoàn lôi điện kia.

- Chậc, hôm nay là dạng heo à? - Cửu Đăng cô nương lẩm bẩm.

Hình dạng heo, chính là một trong ba mươi sáu loại hình dạng của vị linh thú tiền bối này, hơn nữa, nó cũng là loại phiền toái nhất.

Trên đài cao, con heo to lớn có lôi điện quấn quanh người kia hí mắt ra, nhìn Cửu Đăng cô nương và Tống Thư Hàng một cái, sau đó…. Nó lại nhắm mắt lại tiếp.

- Tiền bối à, ta tới tìm ngươi đây! - Cửu Đăng cô nương lớn tiếng gọi con linh thú lớn trên đài cao kia.

Con heo to hí mắt ra lần nữa, miệng táp táp, nhưng không ư hử gì.

Sợi gân xanh tức giận trên trán của Cửu Đăng lại nổi lên, cô trầm giọng: - Thiên Lôi Trư tiền bối, Cửu Đăng tới tìm ngươi đây!

Con heo to kia lại hí mắt ra lần nữa, giống như đang cố gắng nhìn Cửu Đăng cho rõ: - Ờ.

Ờ xong, cả buổi trời sau cái mình heo to tổ chảng kia mới ngọ nguậy: - Là Cửu Đăng đấy hả.

Lại cả buổi trời nữa, con heo to mới thở dốc, nói: - Cửu Đăng à, không có chuyện gì thì đừng tới quấy rầy tiền bối có được không? Tiền bối ta… bị bệnh rồi.

Cọng gân xanh tức giận trên trán Cửu Đăng nổi lên tới hai sợi liền: - Tiền bối ngài bệnh gì thế?

- Tiền bối ta mắc phải bệnh nan y vô phương cứu chữa rồi.- Con heo to kia thở phì phò. Nói có mấy câu thôi mà thở dốc hồng hộc như bị động kinh luôn.

Linh thú cường đại mà cũng mắc bệnh à? - trong lòng Tống Thư Hàng cảm thấy nghi hoặc.

- Bệnh nan y gì thế? - Sợi gân trên trán Cửu Đăng xẹp xuống một chút.

- Là bệnh ung thư đấy.- Con heo to lộ ra nụ cười đắng chát: - Căn bệnh này thật đáng sợ.

- Ngươi đang nói đùa gì thế hả! - Cửu Đăng cô nương gào to tức giận: - Ngươi đường đường là linh thú tôn giả thất phẩm, đào đâu ra căn bệnh ung thư cho ngươi bị?

Con heo thoạt nhìn tròn lẳng này lại vào hàng tôn giả thất phẩm, ngang cấp với cả Bạch Tôn Giả.

- Ta chẳng có lòng dạ nào mà lừa ngươi đâu.- trong mắt của con heo to tràn ngập vẻ bi thương, giống như có thể về chầu ông bà bất kỳ lúc nào.

Tống Thư Hàng tò mò hỏi: - Là chứng ung thư gì thế?

Cửu Đăng dùng sức ôm trán của mình, sau đó chắp tay, đọc kinh văn.

Con heo to kia thở dài thườn thượt: - Là một loại ung thư tên là lười, đã bước vào giai đoạn cuối rồi, thuốc thang chạy chữa cũng vô dụng mà thôi.

Tống Thư Hàng: - ….

- Ung thư lười cái đầu của nhà ngươi, lần trước không phải ngươi còn bảo là cúc hoa có vấn đề, muốn đổi tên thành Cúc Hoa Trư đấy à…. Phụt...- Cửu Đăng cô nương còn chưa nói xong thì dưới chân cô đột nhiên xuất hiện một cái hố lớn, khiến cô rơi xuống đó ngay lập tức.

- A a a a a a! - Tiếng hét thất thanh của Cửu Đăng cô nương vang lên, sau đó âm thanh càng lúc càng xa xôi.

Hình như cái hố này rất sâu. Hơn nữa, nhất định là có đặt thêm trận pháp cấm không. Khiến cho cô ta ngã xuống đó rồi thì không thể nào bay lên được.

Sau khi Cửu Đăng cô nương rớt xuống thì ‘rầm’ một cái, có một tảng đá to được dời qua lấp kín cái miệng hố lại.

- Khụ khụ, đúng là một người chẳng biết rút kinh nghiệm gì hết. Rõ ràng lần trước ta nói với cô ta rồi, ở chỗ ta thì phải giữ yên lặng, đừng có hó hé gì. Đừng có kêu oang oang lên. Sao cô ta không bao giờ nhớ thế nhỉ? - Thiên Lôi Trư tiền bối mắc chứng ung thư lười lẩm bẩm, cái móng heo đặt một cái điều khiển cơ quan xuống.

Tống Thư Hàng: - …..

Sau khi xử lý Cửu Đăng cô nương xong, ánh mắt híp rịp của Thiên Lôi Trư tiền bối lại nhìn thẳng về phía Tống Thư Hàng: - Tiểu tử này, ngươi là ai thế?

- Vãn bối Tống Thư Hàng, tham kiến tiền bối.- Tống Thư Hàng hành lễ rất chi bài bản.

Thiên Lôi Trư dùng móng vỗ vỗ đầu mình.

Một lúc sau, hắn mới tò mò hỏi lại: - Chúng ta có quen nhau không?

Tống Thư Hàng lắc đầu: - Vãn bối được Cửu Đăng cô nương đưa tới đây, cũng là lần đầu tiên được gặp mặt tiền bối.

- Ồ.- Thiên Lôi Trư gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ tiếp.

Tống Thư Hàng: - ….

Cũng may, Thiên Lôi Trư lập tức mở mắt ra: - Lại nói, tiểu nha đầu Cửu Đăng đưa ngươi tới đây tìm ta là vì có chuyện gì cần nhờ vả ta à?

- Đúng vậy, cô ấy đưa vãn bối tới đây là vì muốn xem thử có lấy được gốc long cốt khô đằng trong tay tiền bối hay không.- Tống Thư Hàng thành thật trả lời.

Trước khi biết tính cách và những thứ kiêng kị của vị tiền bối này thì cứ thành thật là hơn.

- Long cốt khô đằng? À, hóa ra là muốn bộ xương giao long kia của ta ấy à.- Thiên Lôi Trư cười nói, sau đó, hắn buông móng xuống: - Tiểu tử, đưa long cốt khô đằng cho ngươi cũng được thôi, nhưng căn bệnh ung thư lười của ta lại tái phát mất rồi, cần phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh thật tốt. Hay là lần sau ngươi lại tới nhé? Lần sau ngươi tới thì ta sẽ trực tiếp đưa thứ kia cho ngươi, dù sao nó cũng chẳng đáng mấy đồng.

Tống Thư Hàng: - ….

- Đúng rồi, ngươi đừng có đứng ở đấy nhìn ta mãi thế, nếu bị người khác nhìn thì ta không ngủ được.- Thiên Lôi Trư lại vẫy vẫy móng, đây là có ý muốn đuổi người đây mà.

Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một lúc xong rồi hỏi?: - Xin hỏi tiền bối, lần sau khi nào thì ta có thể tới?

- Ba trăm năm nữa đi, lần này lão phu phải ngủ cho đẫy giấc cái đã - à không, lần này lão phu nhất định phải chiến thắng con ma ốm, tiêu diệt căn bệnh ung thư lười này mới được! - Thiên Lôi Trư nghiến răng nghiến lợi nói.

Tống Thư Hàng: - ….

Mấy vị tiền bối có tu vi tinh thâm đều tùy hứng như thế, ngủ một giấc cũng phải ba trăm năm.

Nhưng nói không chừng ba trăm năm sau hắn chỉ còn có mỗi bộ xương thôi, Tô Thị A Thập Lục cũng không thể chờ ba trăm năm được.

Vậy nên Tống Thư Hàng dè dặt hỏi: - Tiền bối, ta phải làm sao thì mới có thể lấy được long cốt khô đằng sớm hơn đây?

Thiên Lôi Trư hé mắt ra to hơn, thở dài: - Chỉ cần không quấy rầy ta là được.

Tống Thư Hàng cắn răng hỏi rõ hơn: - Xin hỏi tiền bối, cụ thể là ta phải làm những gì đây?

- Nghĩa như mặt chữ đấy! - Thiên Lôi Trư cảm thán.

Tống Thư Hàng đương nhiên biết vụ nghĩa như mặt chữ, nhưng hắn không đợi được tới ba trăm năm. Vậy nên Tống Thư Hàng nhìn lăm lăm vào thân hình to uỳnh của Thiên Lôi Trư, mắt không chớp lấy một cái.

Thiên Lôi Trư: - …..

Sau một khác, hắn giơ tay vói lấy cái điều khiển ở bên cạnh.

Da đầu Tống Thư Hàng run lên, đây là cái điều khiển ấn vào một cái đã xuất hiện một cái hố khiến Cửu Đăng cô nương rơi xuống, vậy nên hắn vội nhảy sang một bên!

- Còn non lắm.- Thiên Lôi Trư cười lạnh.

Sau một khác, chỉ thấy toàn bộ sàn nhà bên dưới đại điện đều bị dời ra, bên dưới mặt sàn này là một cái hố to sâu không thấy đáy.

- A a a a a.- Tống Thư Hàng hét thảm, rơi xuống bên dưới.

…..

- A…. cuối cùng cũng có thể thoải mái ngủ một giấc rồi, lần này nhất định phải ngủ đủ ba trăm năm mới được.- Thiên Lôi Trư lẩm bẩm, giơ tay nhấn xuống cái điều khiển lần nữa, lớp sàn nhanh chóng khôi phục lại như cũ.

Sau đó, Thiên Lôi Trư nhắm mắt lại, ngủ thật say.

Trên người nó có lôi quang lóe lên lách tách.

Lôi quang dần dần tán đi, chỉ thấy ở một bên người khác của Thiên Lôi Trư có một vết thương sâu tận tận xương. Gần miệng vết thương có khói đen bốc lên, khiến cho miệng vết thương không thể nào khép lại được.

Chỉ là khi nãy lôi quang chói mắt quá, cho nên ngau cả Cửu Đăng cô nương cũng không phát hiện ra vết thương trên người nó.

….

Tống Thư Hàng cảm giác thân thể của mình cứ rơi mãi, rơi mãi xuống, giống như không bao giờ chạm đáy cả.

Sẽ không tới mức cứ rơi mãi như thế, rơi ra khỏi thiên giói đảo luôn đấy chứ? Hắn nghĩ thầm trong lòng.

Đúng lúc hắn đang nghĩ thế thì đột nhiên, thân thể của hắn trở nên nhẹ têng, bồng bềnh lơ lửng.

Sau khi lơ lửng một lúc mới từ từ rơi xuống đất.

Dưới lòng bàn chân truyền tới cảm giác lởm chởm của đá vụn.

Tới đáy rồi à?

Lúc này, giọng của Cửu Đăng cô nương lại vang lên ngay bên cạnh: - Ngươi cũng bị ném xuống đấy à?

Tống Thư Hàng quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, trong bóng tối, có thể thấy loáng thoáng cái đầu trọc bóng lưỡng của Cửu Đăng, cô đang buồn bực ngồi trên mặt đất, mặt mày cau có.

- Cửu Đăng cô nương.- sau khi Tống Thư Hàng nhìn thấy cô thì thấy an tâm hơn: - Chúng ta phải ra ngoài kiểu gì đây?

- Đợi con lợn béo kia ngủ đủ rồi thì sẽ thả chúng tar a thôi, lần trước cũng thế đấy.- Cửu Đăng cô nương nói, cô có kinh nghiệm trong vụ này lắm.

Tống Thư Hàng: - …..

Tống Thư Hàng - Mà này, khi nãy vị Thiên Lôi Trư tiền bối kia có nói, lần này hắn muốn liều mạng chiến đấu với căn bệnh ung thư lười, phải ngủ tới ba trăm năm đấy.

- Ba trăm năm á? Nói đùa cái gì thế! - sợi gân xanh tức giận trên trán Cửu Đăng cô nương lại gồ lên: - Hắn còn nói gì với ngươi nữa?

Tống Thư Hàng kể lại đoạn đối thoại của hắn với Thiên Lôi Trư tiền bối lại lần nữa cho Cửu Đăng nghe.

- Đáng chết, cho dù có định ngủ ba trăm năm thì cũng phải thả ta ra trước đã chứ. Mối thù này ta nhớ kỹ rồi, chờ ngày nào đó ta thăng lên cảnh giới tôn giả thất phẩm thì nhất định sẽ cho hắn ngủ mỗi năm một lần, mỗi lần ngủ một năm, vĩnh viễn cũng đừng mong thức dậy.- Cửu Đăng cắn răng nói.

- Cửu Đăng cô nương, lẽ nào không thể ra khỏi cái hố này à? - Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi lại.

- Trên vách động đều bị con lợn béo kia khắc cấm chế cả rồi, không leo ra được.- Cửu Đăng buồn bực nói tiếp: - Hơn nữa còn có cả trận pháp cấm không rất cường đại, trừ phi có được thực lực linh tôn thất phẩm, bằng không dù ngươi có mười đôi cánh cũng không bay ra nổi.

- Vậy ở trong này có cánh cửa ngầm nào không? - Tống Thư Hàng suy nghĩ rồi nói.

- Lần trước ta rơi xuống thì đã lật tung từng tấc đất ở nơi này xuống rồi, căn bản không có lối ngầm nào cả.- Cửu Đăng cô nương giơ tay chống cằm, buồn bực nói.

- Vậy chúng ta đi ra ngoài kiểu gì? Lẽ nào phải đợi ba trăm năm thật à?

- Yên tâm đi, lần này tới đây thì ta đã có chuẩn bị sẵn rồi.- Cửu Đăng cô nương nói, cô chỉ vào bộ tăng y màu trắng xanh của mình: - Sở dĩ ta phải thay quần áo trước khi đi chính là vì để đối phó với những tình huống thế này!

Nói xong, cô bắt đầu cởi bỏ bộ tăng y màu trắng xanh trên người.