1. Làm đồ ăn một lần, tận mắt nhìn hắn ăn hết từng miếng. (gạch chéo)
2. Cùng hắn đi mạo hiểm một lần vừa vừa (gạch chéo)
3. Cứu hắn một lần (mới gạch xong
4. Cùng nhau xem rất nhiều sách.
5: ….
1,2, 3 ba lựa chọn trên đều gạch ngang cho một đường, nội dung chi chít đầy trên trang này, hình như đều là chuyện mà Cửu Đăng cô nương này muốn làm thì phải?
Sau khi thu quyển vở nho nhỏ kia lại, cô bước nhanh về phía trước, đưa tay nhẹ nhàng đón lấy Tống Thư Hàng chỉ lớn chừng nửa bàn tay.
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm: - Tạ ơn cô nhé Cửu Đăng.
- Không cần khách sáo, ngoài ra, bộ dạng lúc ngươi kêu cứu rất tuyệt, ta rất thích.- Cửu Đăng giơ ngón tay cái lên cười nói.
Tống Thư Hàng: -...
Cô nương, sở thích của cô kỳ lạ quá, khiến cho ta phải ngại ngùng đây!
Cửu Đăng một tay nâng Tống Thư Hàng lên, tay kia ngoắc một cái. Viên phật châu màu vàng bay trở lại từ trên cây đại thụ, phía trên phật châu còn dính da của con nhất thốn chỉ xà.
Có một tầng linh lực không ngừng vận chuyển trên phật châu màu vàng, khiến cho nó không bị da của nhất thốn chỉ xà thu nhỏ lại.
Lúc Tống Thư Hàng nhìn bên dưới lớp da rắn này, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ... Da của nhất thốn chỉ xà đấy, đây chính là nguyên liệu chế tạo ra ‘không gian đại’ bản dỏm đấy.
- Muốn nó không? - Lúc này, Cửu Đăng cô nương kia cầm phật châu, nhẹ nhàng lắc lắc da rắn ở trước mặt Tống Thư Hàng.
- Muốn! - Tống thư hàng thành thực nói, lúc ấy, sau khi hắn nhìn thấy ‘túi thu nhỏ’ kia của cô nàng Vũ Nhu Tử xong thì thật sự vô cùng hâm mộ.
- Hắc hắc, có điều đây là đồ của ta, sẽ không tặng không công cho ngươi, đừng có mà hòng.- Cửu Đăng cô nương này ác cười xấu xa, thu hồi mảnh da rắn khiến Tống Thư Hàng thèm nhỏ dãi này.
Tống Thư Hàng: -...
Sau một lúc lâu, hắn cười khổ hỏi: - Cửu Đăng cô nương này, hai vị khách đi cùng Gia Cát Trung Dương bọn họ, bây giờ như thế nào rồi?
Nếu như đã đến đây rồi, thì tiện đường đưa hai người đó về cùng luôn.
- Khí tức của bọn họ đã trộn lẫn cùng với khí tức của tám người kia rồi. Đoán chừng là hai nhóm người gặp nhau rồi. Mục tiêu của đám tu sĩ Cửu Ưu giới chỉ có hai người bạn của ngươi, không có người đuổi bắt hai hành khách kia, bọn họ cũng không có bị tổn thương gì.- Cửu đăng đáp.
Nghe thấy thế, trong lòng Tống Thư Hàng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
…..
Sau lưng. Gia Cát Trung Dương ngơ ngác nhìn cô nàng đầu trọc đột nhiên xuất hiện trước mắt - cô nàng này là đột nhiên xuất hiện từ đâu ra thế này?
Sau khi Cửu Đăng hiện thân đón lấy Tống Thư Hàng thì Gia Cát Nguyệt và Gia Cát Trung Dương mới có thể nhìn thấy thân hình của cô.
Đồng thời, Gia Cát Trung Dương còn có chút nghi hoặc: Sao Tống Thư Hàng đột nhiên lại biến thành nhỏ như vậy? Không chỉ có Tống Thư Hàng, mà ngay cả Gia Cát Nguyệt ở bên cạnh hắn cũng bị biến thành nhỏ xíu.
Hiện tại thân hình Gia Cát Nguyệt vừa khôi phục được một chút. Bây giờ ước chừng dài hơn 80cm, giống như một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu.
Còn có tên quái nhân biết tàng hình ban nãy nữa - lại thêm lúc nãy Tống Thư Hàng một hơi nhảy vọt lên trên cành cây đại thụ cao hơn 10m.
Rốt cuộc thế giới này bị làm sao thế này?
Đầu óc Gia Cát Trung Dương loạn thành một đống - hắn phát hiện dù mình có cố gắng cỡ nào đi nữa cũng không thể hiểu được chút gì hết.
- Đến đây, chào hỏi bạn bè của ngươi đi.- Cửu Đăng nâng Tống Thư Hàng trong bàn tay lên, đưa hắn đưa tới trước mặt của Gia Cát Trung Dương.
- Mẹ ơi! - Tống Thư Hàng bị khuôn mặt phóng đại của Gia Cát Trung Dương dọa sợ hết hồn.
Thử nghĩ mà xem, khi khuôn mặt một người bị phóng đại gấp mấy chục lần chính thì sẽ thế nào, qủa thực có có khác gì trong phim kinh dị không??
- Cửu Đăng cô nương này, đừng đưa tới gần như thế! - Tống Thư Hàng hét lớn.
Cửu Đăng ác liệt đặt Tống Thư Hàng lắc mấy lần ở trước mặt Gia Cát Trung Dương, rồi mới chịu kéo hắn trở về.
Tống Thư Hàng dụi dụi mắt. Sau đó quay đầu mắt nhìn khuôn mặt Cửu Đăng... May quá, khuôn mặt sau khi phóng đại gấp mấy chục lần của tu sĩ, vẫn trơn bóng sáng long lanh, trắng nõn nà, không có đổi thành phim kịnh dị.
- Thư hàng, rốt cuộc là có chuyện gì thế này? - Gia Cát Trung Dương thận trọng hỏi.
- Loại chuyện này, trong một lúc không thể giải thích rõ ràng được. Cậu ôm Gia Cát Nguyệt đi theo tôi nhé. Chúng ta đi về cổ thành trước, phải đưa các cậu rời xa chỗ này đã, rồi tôi lại giải thích rõ ràng với các cậu sau.- Tống Thư Hàng thở dài nói.
Dù sao thì khi rời khỏi Thiên Giới Đảo, ký ức nhất định sẽ bị xóa đi. Cho nên, hiện tại giải thích cũng lãng phí nước bọt. Trước tiên cứ đưa bọn họ rời khỏi Thiên Giới Đảo rồi nói sau.
- Hai người các ngươi đi theo ta.- Cửu Đăng cười ha ha nói, dẫn đường ở phía trước.
Gia Cát Trung Dương yên lặng cõng Gia Cát nguyệt, đi theo Cửu Đăng.
Trên đường đi. Gia Cát Trung Dương lo lắng hỏi: - Đúng rồi, Thư Hàng. Cậu có gặp bọn Cao Mỗ Mỗ không? Bây giờ bọn nó thế nào rồi?
Lần này đều là vì hắn, cứ nhất định đòi đến hòn đảo trên Đông Hải chơi, kết quả làm hại mọi người gặp nạn. Nếu như đám người Cao Mỗ Mỗ có sơ xuất gì, cả đời này hắn cũng đừng hòng an lòng.
- Yên tâm đi, Cao Mỗ Mỗ, Thổ Ba và Lục Phỉ và chị gái của cô ấy. Đều đã bình an rời khỏi đây rồi. Tôi chủ yếu là ra ngoài tìm các cậu, mang các cậu cùng rời khỏi đây.- Tống Thư Hàng cười nói.
Sau khi nghe Tống Thư Hàng nói xong thì Gia Cát Trung Dương lập tức an tâm hẳn.
Sau đó, trong lòng hai người mang theo vô số nghi hoặc, đi theo Tống Thư Hàng tới tòa cổ thành kia.
Lần này, có Cửu Đăng dẫn đường, bốn người thuận lợi đi thẳng một đường vào phía dưới.tòa tháp cao
- Tiến vào tòa tháp cao này đi, sau đó dựa theo lời nhắc nhở bên trong, hoàn thành một lần giao dịch. Sau đó, là có thể rời khỏi đây rồi.- Tống Thư Hàng giải thích.
- Thư Hàng còn cậu thì sao? Không trở về cùng bọn tôi à? - Gia Cát Nguyệt nghi hoặc hỏi, lúc này hình thể cô trên cơ bản đã khôi phục về hình dáng ban đầu.
- Tôi còn muốn chờ thêm thêm một lát, cậu nhìn hình dáng của tôi đi, ít nhất phải chờ tôi khôi phục lại rồi tính tiếp.- Tống Thư Hàng cười khổ nói, hắn vẫn ngồi ở trong lòng bàn tay Cửu Đăng, toàn thân không được tự nhiên: - Yên tâm đi, các cậu cứ đi trước, sau khi tôi khôi phục hình thể thì sẽ lập tức đuổi theo. Sau khi rời khỏi đây lập tức tụ hợp lại với mấy người Cao Mỗ Mỗ, đừng có để đi lạc mất nữa đấy.
Gia Cát Nguyệt và Gia Cát Trung Dương nhẹ gật đầu, quay người tiến vào trong tòa tháp cao này.
Cái nơi kỳ quái này, quả thật giống như cơn ác mộng, thật không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa.
….
Đưa mắt nhìn theo Gia Cát Nguyệt và Gia Cát Trung Dương rời đi, Tống Thư Hàng nhẹ nhàng thở ra.
- Như vậy, Cửu Đăng cô nương này, ta nghĩ cũng đến lúc ta nên cáo từ rồi. Nếu như ta muốn rời đi..., có phải cũng phải tự phong ấn ký ức hay không? - Tống Thư Hàng dò hỏi.
- Ngươi biết rất nhiều về Thiên Giới đảo này à? - Cửu Đăng giơ Tống Thư Hàng lên, duỗi ngón tay ra chọc chọc Tống Thư Hàng nho nhỏ.
- Đừng có nghịch, chọt thế đau lắm đấy/ - Tống Thư Hàng đẩy ngón tay cô đâm tới ra, đáp - Ta có quen biết với một số tiền bối. Lúc bọn họ rời khỏi Thiên giới đảo đều tự phong ký ức cả. Tuy rằng không biết tại sao bọn họ lại cam tâm tình nguyện tự phong ký ức rồi mới rời đi… Nhưng cũng có thể thấy được, tu sĩ muốn rời khỏi Thiên Giới đảo thì chắc là phải tự mình phong ấn ký ức lại đúng không?
- Hừm, ngươi đoán đúng lắm.- Cửu Đăng hì hì cười nói: - Tu sĩ muốn rời khỏi Thiên Giới Đảo này đúng là khác với người bình thường, ta cần mang ngươi đến nơi thần bí nhất của Thiên Giới Đảo, hạ lời thề. Sau đó truyền phương pháp tự phong ký ức cho ngươi, chờ ngươi phong ký ức xong, thì mới có thể rời khỏi Thiên Giới Đảo.
- Vậy kính xin Cửu Đăng cô nương mang ta đến nơi lập lời thề kia.- Tống Thư Hàng ôm quyền nói.
- Không vội.- Cửu Đăng nheo mắt lại cười một tiếng, rồi móc miếng da rắn dính phật châu đó ra: - Có muốn không?
Ánh mắt của Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào tấm da của nhất thốn chỉ xà: - Muốn!
- Nếu muốn, thì giao dịch với ta đi.- Cửu Đăng cô nương này nói với bộ dạng gợi đòn.
Giao dịch? Ngươi muốn đổi cái gì? - Tống Thư Hàng hỏi - trên người hắn có không ít đồ vật của tu sĩ.
Dây chuyền Thanh Phong, nhẫn đồng cổ, bảo đao Bá Toái, Ngộ Đạo Thạch và Thông Nương sinh trưởng trên đó, kết tinh của thông yêu, còn có hung châm biến ảo hình tượng hắn mượn của Vũ Nhu Tử. Cùng với bảo phù, đan dược, và mấy đồ vụn vặt khác.
Trong số những thứ đồ đó, thứ có giá trị nhất đương nhiên chỉ có Ngộ Đạo Thạch, những vật khác mặc dù trân quý nhưng so sánh với da của nhất thốn chỉ xà, thì vẫn còn kém xa, căn bản không thể trao đổi ngang giá được.
Nhưng nếu muốn hắn dùng Ngộ Đạo Thạch đổi lấy da rắn… thì đương nhiên là hắn không thể đáp ứng được. Ngộ Đạo Thạch cực kỳ trân quý đối với hắn, quan trọng hơn cả da rắn nhiều. Hơn nữa, Thông Nương còn mọc ở trên nó nữa.
- Đồ vật trên người ngươi cũng không phải ít, có điều những món đồ đó không vừa mắt ta - Cửu Đăng cô nương cười nói.
Vậy ngươii muốn đổi cái gì? - Tống Thư Hàng nghe đến đó, lặng lẽ rụt rụt thân thể lại - hắn không bán thân!
- Ta muốn ngươi... cùng đọc sách với ta một lúc.- Cửu Đăng cô nương kia duỗi ngón tay ra, dùng sức chọc chọc Tống Thư Hàng, cười ha ha nói.
Chỉ xem sách một lát thôi á? - Tống Thư Hàng hiếu kỳ hỏi.
Ừ, chỉ xem sách một lát thôi.- Cửu Đăng cười ha ha nói.
- Được thôi! - Tống Thư Hàng sảng khoái đáp.
…..
Núi xanh, nước chảy, ngôi chùa nho nhỏ.
Thanh đăng, cổ phật, kinh phật chồng chất như một ngọn núi nhỏ.
Chỗ này chính là nơi ở của Cửu Đăng tại Thiên Giới Đảo.
- Tuy là ta muốn tìm một số sách về đạo môn hoặc nho gia lại ngươi, nhưng thật đáng tiếc, ta là đệ tử Phật môn. Ngoại trừ một số kinh phật này, ta không có thu thập những thứ khác.- Cửu Đăng ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, lười biếng nói.
- kinh phật này có nội dung gì? - Tống Thư Hàng hiếu kỳ hỏi.- Là công pháp tu sĩ à?
- Ngươi nghĩ nhiều rồi.- Cửu Đăng cô nương này liếc mắt nhìn - Cho dù là ta, cũng không thể tùy tiện truyền thụ công pháp tu hành cho người khác, đây là quy định của tu sĩ.
- Vậy những thứ này, chính là kinh phật bình thường à? - khóe miệng Tống Thư Hàng co quắp - hắn cảm giác ‘Chân ngã’ của bản thân càng ngày càng không đúng. Nếu đọc kinh phật xong không biết ‘chân ngã’ của mình có biến thành đầu trọc hay không nữa?
- Đừng để ý nhiều như vậy, coi như là giao dịch đi, cứ xem sách với ta một lát, sau đó ta sẽ đưa da của nhất thốn chỉ xà cho ngươi. Đúng rồi, cho ta mượn Thông Nương, ba trăm năm rồi không gặp, ta cũng hơi nhớ cô ấy một chút.- Cửu Đăng cô nương đột nhiên nói.
- Đừng làm tổn thương cô ấy nhé, cô ấy cũng bị ngươi nhốt ba trăm năm rồi.- Tống Thư Hàng đưa tay vào trong túi.
- Hí! - Nào ngờ lại bị Thông Nương hung hăng cắn một phát.
Có điều, Tống Thư Hàng vẫn là móc ra Thạch Ngộ Đạo và Thông Nương, đưa về phía Cửu Đăng.
- Ồ, mầm hành đâu rồi, làm sao lại còn lại có mỗi một củ hành thế này? - Sau khi Cửu Đăng cô nương nhận lấy Ngộ Đạo Thạch và Hành tinh thì lộ ra vẻ mặt tò mò hỏi.
- Ha ha, có một chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn ấy mà.- Tống Thư Hàng ngượng ngùng nói.
Cửu Đăng cô nương nhìn Thư Hàng không muốn nói, cũng không hỏi thêm nữa. Sau đó, cô cầm lấy Thạch Ngộ Đạo, ngón tay hướng về phía Thông Nương - chọt chọt chọt!
Đây chính là một vết nhơ trong cuộc đời của cô.