Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 30: Triều Vấn Đạo, Tịch Tử? Khả Hỉ!




Lúc này, ở tòa nhà B6 kí túc xá nữ sinh.

Từ vị trí này vừa hay có thể thấy sân vận động của trường đại học.

- Ha ha ha, chị em qua mà xem, thời tiết thế này mà có thằng hâm tập chạy dưới sân kìa.- Một cô nàng tóc ngắn ngang vai cười ầm lên mà nói.

- Lại là thằng nào làm bộ chơi trội để câu đám con gái ngốc nghếch à? - Một cô nàng khác dáng người quyến rũ nằm sấp trên giường, quạt chiếc quạt nhỏ muốn xua đi cái nóng. Cô nàng thực sự quá nóng, trong đầu không khỏi nhớ tới bóng dáng một người.

Nữ sinh tóc ngang vai cười ha hả:

- Nếu muốn chơi trội thì thằng chả thất bại thảm hại luôn. Trên đời làm gì có đứa con gái nào thấy kiểu con trai ngốc đó ngầu. Nói chứ Lục Phỉ nè, bà qua mà xem, hình như nhìn thằng chả quen quen, phải lớp mình không nhỉ?

- Để tôi xem thử - Cô nàng dáng người quyến rũ bò đến bên cửa sổ, nhìn xuống sân vận động.

Sau đó, cô bắt gặp đúng khoảnh khắc thanh niên kia dừng lại, cởi áo vắt trên tay, lưng rộng eo thon, cơ bắp rõ ràng, ngập tràn sức mạnh đang chờ bộc phát.

Cô nàng tóc ngang vai cười hì hì:

- Ồ, không cởi áo thì không nhìn ra anh chàng này có dáng người đẹp thật. Chỉ với thân thể cơ bắp rắn chắc kia, không biết có thể hấp dẫn bao nhiêu em gái ngây thơ.

- Lớp mình đấy - Nữ sinh quyến rũ mở to hai mắt nhìn mãi, cô nàng còn vừa nhớ nhung người ta cơ mà.

Dáng người đẹp quá đi, đàn ông quá đi.

Hơn nữa trên người cậu ấy còn có cảm giác mát lạnh, hay là thừa dịp những đứa con gái khác còn chưa biết được điểm tốt của cậu ấy, mình ra tay luôn nhỉ?!

Tống Thư Hàng nhìn áo mình thì phát hiện ra trên đó không chỉ có mồ hôi mà còn có rất nhiều tạp chất màu đen, đây là tạp chất thối thể bị bài tiết ra cùng với mồ hôi.

Tống Thư Hàng cúi đầu nhìn thân thể mình, quả nhiên trên người cũng dính một chút tạp chất đen sì hoặc tạp chất ở dạng hạt nhỏ li ti.

Thối thể, thối thể, không chỉ tăng cường sức mạnh của cơ thể, quan trọng hơn chính là rèn luyện thân thể và loại trừ tạp chất.

Sau đó, hắn duỗi tay sờ bụng mình.

Không ngờ lại thấy cơ bụng đã lâu không gặp.

Đã chừng một năm rưỡi nay hắn không thấy chúng nó rồi, bởi vì hồi cấp ba ôn thi đại học thiếu rèn luyện nên cơ bụng của hắn biến mất tiêu, thay vào đó là một chút mỡ thừa.

Ấy thế mà bây giờ chỉ chạy có vài vòng, cơ bụng lại mọc ra một lần nữa.

Trừ điểm đó, những bệnh vặt trên cơ thể hắn đều khỏi hẳn, tỉ như bả vai ngâm ngẩm đau vì sử dụng máy tính thường xuyên, tỷ như xương cổ thành bệnh vì ngồi quá nhiều, tất cả đều bay biến sạch sẽ.

Chưa hết, Thư Hàng thấy trước mắt mình rõ nét hẳn lên. Vốn mắt hắn bị cận nhẹ, nguyên nhân cũng là vì mỏi mắt quá độ khi ôn thi đại học, thế mà lúc này bệnh mắt đã không chữa mà tự khỏi rồi. Thậm chí thị lực của hắn còn tăng lên rất nhiều.

Chỉ cần tập trung tinh thần lực, hắn có thể thấy được… cái chân trên thi thể con ruồi ở hàng rào sân vận động cách đó những mười mét!

- Bình tĩnh, bình tĩnh. Xem thử các phương diện khác đã. Cường độ thân thể và sức chịu đựng đều tăng lên rõ rệt, để xem sức lực thế nào.- Tống Thư Hàng cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.

Trên thực tế thì trong lòng hắn đã sớm không thể bình tĩnh được nữa. Trạng thái của hắn lúc này như thể đang say rượu vậy, não bộ thì liều chết có gắng trấn tĩnh nhưng thân thể lại rất thành thật thể hiện sự phấn khích của mình.

Hắn nắm chặt tay, chỉ cảm thấy trên hai tay có luồng sức mạnh vô cùng không có chỗ phát tiết, khiến cho lòng hắn dấy lên xúc động muốn xé xác cả hùm beo.

Hắn liếc mắt về khu tập tạ, nơi đó đặt hai loại tạ khác nhau.

Tạ dùng trong trường học, loại dành cho nam nặng 5 kg, cho nữ là 4 Kg.

Tống Thư Hàng tiến đến nhặt quả tạ to lên, ước lượng trên tay, muốn thử xem lực cánh tay của mình hiện tại thế nào.

Thế nhưng ngay khi nhặt quả tạ lên thì hắn đã sửng sốt…đây chắc chắn là tạ chứ không phải bóng rổ hay bóng đá đó chứ?

Sức mạnh tăng lên, vô cùng rõ ràng.

Lúc này Tống Thư Hàng thực sự muốn ném quả tạ này đi xem mình ném được bao xa, thế nhưng hắn kìm nén cái ham muốn ấy lại. Trời biết mình ném được bao xa, lỡ may gây họa thì chết bỏ.

- Vì một ngụm thuốc, thậm chí không chừng còn là bán thành phẩm hoặc sản phẩm thất bại mà thân thể đã được cường hóa đến mức này. Nếu mà uống hết thối thể dịch hoàn chỉnh, có khi nào biến thành đại lực sĩ có thể cho ngựa chạy trên tay, dùng răng kéo máy bay luôn không nhỉ?

Mở cửa kí túc xá, hắn đi đến phòng bếp, nhìn thứ nước thuốc trong nồi nấu lẩu.

- Thối thể dịch, thuốc đúng như tên, thực sự là thối thể dịch mà!

Ngày hôm ấy, người đàn ông tên Tống Thư Hàng, thật sự quỳ rạp!

Sau khi vào Nhóm Cửu Châu Số 1, thiên kiếp, linh quỷ, băng châu, sức mạnh kì lạ của Vũ Nhu Tử và dược liệu thần kì mà cô gửi tới, hết thảy đánh ầm ầm vào thế giới quan của Tống Thư Hàng.

Mà thối thể dịch bản đơn giản hóa trong tay đã tung cho thế giới quan của hắn một đòn trí mạng.

Ngày 4 tháng 6 năm 2019.

Hôm ấy, thế giới quan mà Tống Thư Hàng dùng khoảng 18 năm để xây dựng nên ầm ầm sụp đổ, đổ tan tành sạch bách, không để lại cho hắn tí mảnh vụn nào.

Thế giới quan của một con người thành lập nên thật không dễ dàng, vậy mà phá nát lại đơn giản như thế đó.

- Mà thôi, cái thứ như thế giới quan này nát thì cứ nát đi. Nát rồi nhìn thế giới mới càng thêm chân thực.- Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói.

Lúc này đây, thần kinh thép của hắn phát huy tác dụng.

Đầu tiên, hắn thu dọn sạch sẽ “thối thể dịch” còn sót lại trong nồi, không lưu lại chút dấu vết nào. Tạm thời… hắn không dám uống thứ này nữa.

Sau đó, Tống Thư Hàng đi tắm một cái. Lúc tắm hắn còn phát hiện … mình trắng ra kha khá? Làn da này trắng hồng rạng rỡ, mịn màng khỏe mạnh, còn mướt hơn cả da dẻ con gái!

Má ơi, tí nữa đám bạn cùng phòng đi chơi về thấy mình trắng bóc ra chỉ trong có một buổi chiều, phải giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ nói mình bôi kem dưỡng da tắm trắng loại mới à?

Được rồi, vụ này không quan trọng lắm.

Quan trọng là… đám người trong Nhóm Cửu Châu Số 1 đều là nhà tu chân chân chính a a a a a!

Quả nhiên, mình không tài nào bình tĩnh cho nổi!

Làm sao mà hắn bình tĩnh được? Cho dù là ai gặp tình huống này cũng không hơn gì hắn đâu đúng không!

Một nhóm chat bị mình coi là trại tâm thần tập trung đám trẻ trâu dở hơi nghiện tiên hiệp, đột nhiên vèo một cái, cả nhóm biến thành nhà tu chân thật đến không thể thật hơn, cao xa vời vợi.

Vụ này còn kích thích hơn trúng số năm triệu ấy chứ!

So với “tu chân”, năm triệu còn không bằng một cái lông chân!

Hai rương dược liệu Vũ Nhu Tử cho hắn còn đắt xa so với cái giá đó.

Tiếp theo phải làm thế nào giờ?

Biết rằng trên thế giới thật sự có “tu chân”, có các loại dược liệu thần kì, có linh đan diệu dược, còn biết Nhóm Cửu Châu Số 1 tồn tại!

Tống Thư Hàng tự hỏi, giờ mình phải làm gì đây?

Hắn đến trước máy tính, đăng nhập tài khoản chat.

Hít sâu một hơi, con trỏ lướt qua Nhóm Cửu Châu Số 1 trong cửa sổ chat. Con người không biết sợ hãi, chỉ khi biết nhiều hiểu nhiều mới sinh lòng e sợ. Con trỏ dừng lại trên icon Nhóm Cửu Châu Số 1… lần này click vào đây đã khác hẳn so với lần trước rồi.

Giờ phút này, cánh cửa thoát ly khỏi thế giới con người phàm tục đang ở ngay dưới ngón tay hắn, ngay trên màn hình máy tính này đây!

Hắn có hai lựa chọn.

Làm một người bình thường sống một cuộc đời bình thường?

Hay là dung nhập và tiếp xúc với các tu sĩ trong Nhóm Cửu Châu Số 1, hòa nhập thế giới của họ, trở thành một tu sĩ, bước lên con đường tu chân nguy hiểm ngập tràn?

Tu chân có nguy hiểm. Chưa nói tới cái khác, ít nhất là có ‘thiên kiếp” rồi kia. Lôi kiếp giáng xuống Tô Thị A Thập Lục ở thành phố H khủng khiếp như thế, mà chỉ là lôi kiếp hậu thiên tam phẩm thôi đấy.

Tô Thị A Thập Lục có tiền bối A Thất bảo vệ bên cạnh mà vẫn độ kiếp thất bại, bị thương nặng. Nếu không có tiền bối Tô Thị A Thất ở đó thì không biết sống chết thế nào.

Mà bản thân Tống Thư Hàng không có tiền bối lợi hại như thế, giả như hắn gặp lôi kiếp kinh dị như vậy thì nói không chừng còn bị đánh cho xương cốt cũng thành tro?

Tống Thư Hàng do dự…một giây!

Sau đó hắn ra sức nhấn vào icon của Nhóm Cửu Châu Số 1.

***