Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 27: Luyện Chế Thối Thể Dịch




Muốn luyện xong thối thể dịch cần phải đun tầm bốn tiếng đồng hồ, bếp từ chắc không hỏng chứ? Tống Thư Hàng hơi lo lo.

Nhìn qua cái vung làm bằng thủy tinh cường lực của nồi lẩu, có thể thấy nhân sâm xắt miếng đang trồi lên lặn xuống trong làn nước, trong lòng hắn nổi lên một cảm giác khó tả... đây là luyện đơn đấy à?

Đúng vậy, chính là luyện đơn.

Cơ mà sao cứ thấy nó chẳng khác gì lúc thường ngày mình nấu mì nhỉ?

Chắc là tại bộ dạng nấu thuốc của hắn có gì đó sai sai rồi.

Di động cài đặt chế độ đồng hồ đếm giờ, Tống Thư Hàng vừa nhìn nhân xâm cắt miếng trong nồi, vừa liên tục để ý thời gian.

5 phút sau…

Hắn lập tức mở vung, cho thêm vị thuốc thứ hai - cẩu kỷ tử.

Hai loại dược liệu trôi nổi trong nước sôi, nhuộm nồi nước thành màu vàng óng.

Độ lửa và thời gian đều phải có thời gian tích lũy kinh nghiệm mới nắm được.

Mà kinh nghiệm của bạn Tống nào đó thì làm gì có miếng nào.

Cho nên hắn chỉ có thể canh chuẩn thời gian, vừa đúng năm phút là cho thêm thuốc mới, còn độ lửa ấy à…cứ giao cho bếp điện từ đun đi.

- Quả nhiên vẫn cứ thấy giống nấu mì.

Nếu ba tiếng nữa mình hầm ra một nồi thuốc Bắc bình thường thì sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ?

Tờ đơn thuốc “thối thể dịch bản đơn giản” kia liệu có thể khiến cho thế giới quan mười tám năm nay của hắn sụp đổ hay không? Hay là giấc mộng tu chân mấy ngày nay vừa tiếp xúc sẽ phai nhạt mất?

Nồi lẩu nóng dần, nhiệt độ trong phòng cũng dần dần cao lên.

Lúc này băng châu trên cổ Tống Thư Hàng truyền đến một làn hơi man mát khiến cho hắn sảng khoái cả người. Không chỉ thế, băng châu còn làm cho đầu óc hắn tỉnh táo hơn, không biết từ lúc nào đã tiến vào trạng thái cực kì chú tâm.

Tống Thư Hàng nhẹ nhàng vân vê băng châu trên ngực.

Viên băng châu thần kì này làm cho hắn tin tưởng vào thối thể dịch hơn một chút.

- Đừng làm cho ta thất vọng nhé, nếu có thể thì, cho dù luyện thuốc thất bại, ít ra cũng phải cho ta thấy sự tồn tại chân thật của “tu chân” nha.

Tống Thư Hàng cầm vị thuốc thứ ba, trong lòng nổi lên gợn sóng. Vị thuốc thứ ba này Tống Thư Hàng chưa tìm ra trên mạng, tên là triêu lộ huyền thảo.

Nhìn hình dạng thì nó chẳng khác gì cỏ non bình thường, đều là thực vật sợi dài màu lục. Nhưng mà nhìn kĩ thì trên nhánh triêu lộ huyền thảo này có hơi nước ngưng tụ không tan lúc ẩn lúc hiện, như sương mai trên lá cây buổi sớm vậy.

Con số trên điện thoại di động nhanh chóng nhảy lên, thời gian 5 phút tới!

Tống Thư Hàng mở vung nồi, thả triêu lộ huyền thảo vào rồi nhanh chóng đóng lại.

Trong lòng hắn dấy lên chút mong chờ, bởi vì đây là một loại dược liệu đặc thù, không biết chừng có thể khiến cho thuốc trong nồi xảy ra biến hóa gì đó cũng nên.

Triêu lộ huyền thảo trôi nổi trong nước sôi cũng như hai vị thuốc trước đó.

Ánh mắt Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào nhánh cỏ, băng châu trước ngực truyền tới hơi lạnh man mác khiến cho tinh thần tập trung cực kỳ cảm giác này trước đến nay chưa từng có.

Dần dần, ba loại dược liệu trong nồi phóng đại lên trước mắt hắn!

Giờ phút này trong thế giới của Tống Thư Hàng chỉ có dược liệu, không còn vật gì khác nữa.

Không biết do hắn đang chăm chú tới cực hạn hay do công hiệu đặc thù của băng châu trước ngực, mà dần dần, Tống Thư Hàng có thể cảm nhận được từng chút biến hóa nhỏ nhất của dược liệu trong nồi.

Mỗi một lần dược liệu lăn mình trong nước đều có dược tính vàng nhạt tỏa ra, hòa vào chất dịch. Nhân sâm cắt miếng tỏa ra dược tính, hình thể hơi hơi to ra.

Đây thực sự là một cảm giác kì diệu.

“Hình như độ lửa hơi yếu”, trong lòng Tống Thư Hàng đột nhiên nảy ra cảm giác ấy.

Hắn cảm thấy dược liệu trong nồi cần thêm lửa nữa, đặc biệt là triêu lộ huyền thảo cần nhiệt độ cao hơn.

Vì thế hắn đặt tay lên nút điều khiển nhiệt độ của bếp từ, tăng độ nóng không chút do dự.

Ùng ục ùng ục ~

Nước trong nồi sôi sùng sục, vung nồi cũng bị hơi nước làm cho rung lên.

Ánh mắt Tống Thư Hàng trừng càng lớn... sau khi tăng nhiệt độ thì triêu lộ huyền thảo thực sự xảy ra biến hóa!

Triêu lộ huyền thảo đang chìm nổi trong nước lập tức tan ra!

Tống Thư Hàng không biết muốn nấu nhừ một cây cỏ bình thường thì cần bao nhiêu thời gian và độ lửa thế nào, thế nhưng trong thời gian năm phút, cho dù cái bếp từ này của hắn đun bằng nhiệt độ cao nhất cũng không thể làm tan chảy triêu lộ huyền thảo được.

Đây là thuộc tính đặc biệt của triêu lộ huyền thảo.

Sau khi huyền thảo tan ra, trong nồi bỗng nhuốm một thứ nước thuốc xanh biếc. Nước thuốc xanh biếc ấy như có ý thức, quấn quýt lấy nhân sâm và cẩu kỉ tử.

Sau khi hai loại dược liệu bị quấn lấy thì cũng chậm rãi hòa tan rồi dung hòa vào nước thuốc màu xanh.

Tim Tống Thư Hàng đập nhanh hơn một nhịp.

Biến hóa thần kì quá!

Đồng thời trong lòng hắn mơ hồ đoán ra có lẽ thối thể dịch ban đầu không cần thêm nước, mà phải dùng một cách đặc biệt nào đó để đun nóng nhân sâm và cẩu kỉ tử, rồi cho thêm triêu lộ huyền thảo vào là có thể hòa tan trong nháy mắt.

Chẳng biết cái nồi dược thủy này của hắn có phải đã thất bại rồi hay không.

May mà hắn đã sớm chuẩn bị tốt cho thất bại rồi, lần luyện dược này chủ yếu là để làm quen với quy trình và ghi chép lại những vấn đề khi luyện thôi.

Lại qua 5 phút.

Lần này Tống Thư Hàng bình tĩnh lấy vị thuốc thứ tư cho vào nồi.

Vị thuốc thứ tư cũng bị dược thủy xanh biếc cuốn lấy rồi từ từ hòa tan trong nồi thuốc.

- Với độ lửa thế này thì vị thuốc thứ tư cũng mất chừng năm phút để hoàn toàn hòa tan trong nước thuốc. Đây chắc là nguyên nhân Dược Sư nói “ước chừng năm phút” rồi. Bởi vì hình dạng, kích thước, độ tuổi của dược liệu không giống nhau, độ lửa và chất lượng lò khác biệt đều dẫn đến sai lệch con số 5 phút đó.

Tống Thư Hàng nhìn dược liệu trong nồi không chớp mắt, trong lòng càng thêm hiểu ra.

Hiểu ra cái đơn thuốc của Dược Sư nọ.

Có được tiến bộ ấy đầu tiên phải kể đến công của băng châu trên cổ hắn, băng châu khiến cho lòng hắn bình tĩnh như hồ nước không gợn sống, tinh thần tập trung thì đương nhiên tư duy não bộ sẽ rõ ràng.

Mặt khác, dường như Tống Thư Hàng có trực giác trời sinh đặc biệt nhạy cảm trong việc luyện đơn. Đây là thiên phú từ khi sinh ra, nếu tương lai hắn muốn chuyển chức thành luyện đơn sư thì thiên phú này có thể khiến hắn làm chơi ăn thật.

Sau khi càng ngày càng hiểu rõ đơn thuốc của Dược Sư, Tống Thư Hàng bắt đầu không câu nệ vấn đề “5 phút đồng hồ” nữa.

Hắn bắt đầu dựa vào độ hòa tan của dung dịch trong nồi mà quyết định thời gian cho thêm dược liệu. Đôi khi bốn phút rưỡi, đôi khi hơn năm phút mới bỏ vị thuốc tiếp theo vào.

Thấm thoắt đã qua 46 phút…

Khi cho thêm vị thuốc thứ mười, Tống Thư Hàng đã bắt đầu thử khống chế độ nóng. Ngón tay hắn không ngừng tăng giảm nhiệt độ căn cứ theo mức độ dung hợp của dược thủy trong nồi.

Hắn không còn phải canh chặt thời gian, bỗng chốc cả người đều bận rộn.

Sau khi dung hợp vị dược liệu thứ mười sáu, năng lực hòa tan của triêu lộ huyền thảo trong nồi đã tới cực hạn. Đây cũng là lúc Tống Thư Hàng dựa theo đơn thuốc mà bỏ vào một thứ dược liệu đặc thù tên là “Tam sinh quả hạch”.

Quả nhiên cũng giống triêu lộ huyền thảo, tam sinh quả hạch một lần nữa gánh lấy trọng trách “hòa tan dược liệu”.

Sau ca nước lúc đầu thì Thư Hàng không thêm nước nữa. Nước thuốc trong nồi lẩu qua hơn một tiếng rưỡi đun nấu không những không cạn mà còn hơi nhiều hơn.

Thêm dược liệu, chú ý mức độ hòa tan của nước thuốc, chờ đợi, sau đó tiếp tục cho thêm dược liệu. Một quá trình vô vị nhàm chán cực điểm như thế lại không cho phép có một chút sơ sảy nào.