Tống Thư Hàng bị đánh bay, lá chắn nhỏ màu vàng bị vỡ nát, thân thể ngã xuống ngay chỗ của Bạch tiền bối.
Trúc giản trận trên đỉnh đầu của Bạch Tôn Giả đang xoay tròn từ từ.
Trận pháp phòng ngự đặc biệt này là trận pháp phòng ngự ngược - dùng để phòng trong chứ không phải phòng bên ngoài, do Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử tự tay cải tạo! Chính vì thế, cho nên, lúc trước khi Vũ Nhu Tử và Tống Thư Hàng mới có thể thoải mái thử đổi đủ kiểu tóc cho Bạch tiền bối khi đã kích hoạt trúc giản trận.
Bất quá, lúc này phù ăn bên trên thẻ trúc đều đang ‘chuyển động’ đó là trạng thái trận pháp chi lực bị kích hoạt hoàn toàn - nói cách khác, Bạch tiền bối ở trong trận đã xuất đại chiêu rồi, nên mới khởi động trúc giản trận.
Sau khi Tống Thư Hàng ngã lên giường…. nhưng không đụng vào Bạch tiền bối.
Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm giác thân thể của mình tựa như xuyên qua một ‘thế giới’ - hắn đã quá quen với cảm giác này, hơn nữa lại còn có kinh nghiệm khá phong phú, nên sẽ không nghĩ là mình bị xuyên không nữa.
Loại cảm giác này không sai vào đâu được, là sa mạc nóng bỏng trong thực tại ảo của Bạch tiền bối đã mở ra rồi!
Tống Thư Hàng vội quay đầu lại nhìn về phía sau lưng…. Sau đó, hắn trông thấy kẻ bịt mặt kia đuổi theo sát nút không buông, cũng đâm đầu vào bên trong phạm vi của trúc giản trận, lọt vào trong thế giới của thực tại ảo.
Tống Thư Hàng lập tức an tâm hẳn.
Hắn chỉ sợ kẻ bịt mặt này không vào, thế thì sẽ tạo thành uy hiếp đối với người nhà. Nếu như đã vào được rồi thì cứ ở đó mà chơi đùa với thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng cho sướng đi, chơi tới khi nào Bạch tiền bối chấm dứt bế quan mới thôi!
Tới lúc đó…. Bạch tiền bối đã bế quan xong, kẻ bịt mặt này chỉ như con khỉ trong tay phật tổ, chẳng còn đường nào trốn thoát!
….
Tống Thư Hàng rồi, thì ngồi chờ sa mạc nóng bỏng xuất hiện, đợi gặp lại thiếu niên áo xanh cưỡi ngựa trắng kia lần nữa.
Nhưng đợi hoài đợi mãi, mà thiếu niên áo xanh kia lại chẳng xuất hiện.
Lạ thật, lẽ nào thế giới này lại biến hóa rồi?
Tống Thư Hàng có thể khẳng định, bây giờ mình đang ở bên trong thực tại ảo của Bạch tiền bối, không chỉ vì bản thân đã xuyên qua ‘thế giới’ nào đó, mà còn vì kẻ bịt mặt đuổi theo hắn vào đây cũng đã biến mất tăm mất tích, không thấy bóng dáng đâu.
Nhưng sa mạc không xuất hiện, hơn nữa tình hình của hắn lúc này cũng là lạ.
- Có khi nào mình vẫn ở trong thực tại ảo, nhưng thế giới xuất hiện lần này lại là ‘thế giới trong suốt’ không nhỉ? - Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Thế giới mà hắn đang đứng bây giờ không có thực thế, tựa như một thế giới trong suốt, bao phủ toàn bộ thế giới thật vậy.
Trong mắt hắn, mình vẫn đứng ở trong phòng của mình, cách bài trí trong phòng cũng hệt như cũ.
Nhưng bên trong gian phòng lại cho hắn cảm giác ‘khổng lồ vô biên’. Hơn nữa, trên giường lại trống rỗng, không có bóng dáng của Bạch tiền bối đâu!
Không phải ‘sa mạc nóng bỏng’ kia nữa, mà biến thành một thế giới mới hoàn toàn sao?
Hoặc là nói…. Trong lòng Bạch tiền bối vẫn còn một thế giới vẫn chưa thành hình. Cho nên thế giới này mới ‘trong suốt’, không thể thực chất hóa thứ gì?
Đầu óc Tống Thư Hàng xoay chuyển cực nhanh, loáng thoáng đoán được khả năng hiện tại.
Nếu như nó là một thế giới hoàn toàn mới thì nhân vật xuất hiện trong thế giới này sẽ là ai đây?
Trong sa mạc thì có thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng, vậy trong thế giới vẫn chưa thành hình này sẽ xuất hiện ai?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì có một đạo thân ảnh đột nhiên ngồi xuống giường…. nhưng rõ ràng khi nãy trên giường vẫn chưa có ai, thân ảnh này cứ đột nhiên xuất hiện như thế.
Đương khi thấy rõ thân ảnh trước mặt thì vẻ mặt của Tống Thư Hàng trở nên rất cổ quái.
…….
Kẻ bịt mặt kia cũng xuyên tới cái thế giới trong suốt kỳ lạ này, nhưng hắn cũng không biết về thực tại ảo, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc nhìn quanh căn phòng này.
Đây là bẫy rập gì sao? Kẻ bịt mặt nghĩ thầm trong lòng, đồng thời cũng giữ vững cảnh giác.
Đúng lúc này, đột nhiên, có một đạo thân ảnh ngồi phịch xuống giường.
Đồng tử của kẻ bịt mặt co rụt lại, bởi vì một giây trước, hắn nhớ rõ trên giường vẫn không có một bóng người nào!
Nhưng ngay sau đó, hắn lại mừng rỡ.
- Ha ha ha ha! - kẻ bịt mặt cười rú lên, dưới chân chợt động, nháy mắt đã vọt tói bên cạnh thân ảnh ngồi trên giường.
Không đợi thân ảnh trên giường nói gì, kẻ bịt mặt kia đã tấn công liên tục như vũ bão.
Quyền, chưởng, chỉ, trảo!
Hây ya ya ya ya ya!
- A a a a! - thân ảnh trên giường kêu la thảm thiết, máu phun ra liên hồi….
Kẻ bịt mặt vẫn đánh không ngừng.
Đạo thân ảnh nằm trên giường mở to hai mắt, yết hầu của hắn bị kiếm khí đâm rách, ngực bị một quyền đánh lõm vào, trên bụng có mấy lỗ máu, trên đầu có mấy lỗ giống như dính cửu dương bạch cốt trảo.
Thi thể của người trên giường ngã vật ra đất, chết không nhắm mắt.
Đạo thân ảnh này có mái tóc ngắn màu đen, tuổi chừng mười mấy, cao 1m75. Dù đang trừng to hai mắt, nhưng vẫn có thể thấy được đó là một chàng trai có vẻ mặt hiền lành tốt bụng.
Người đó chính là - Tống Thư Hàng?!
- Ha ha, tiểu tử ngươi cho rằng dựa vào pháp thuật ẩn thân thì có thể che dấu được thân hình à? Ngươi ngây thơ quá đấy! Từ khi gặp được ta thì vận mệnh của ngươi đã được định sẵn - ấy chính là chết rồi! - kẻ bịt mặt cười âm hiểm, dùng giọng khàn khàn nói.
Sau đó hắn bước lên, xách đầu Tống Thư Hàng lên, tay phải biến thành kiếm, chém xuống một kiếm chưởng.
Máu tươi vấy ra, đầu của Tống Thư Hàng bị chặt xuống….
- Dễ như ăn cháo.- trong mắt của kẻ bịt mặt lộ ra vẻ vui mừng, sau đó, hắn xoay người, định rời đi qua cửa sổ.
…..
Bên khác.
Tống Thư Hàng ngu người nhìn đạo thân ảnh trên giường, đúng vậy, đạo thân ảnh này - chính là bản thân Tống Thư Hàng!
Không ngờ hắn lại thành nhân vật mới xuất hiện trong thực tại ảo của Bạch tiền bối.
Nhìn một ‘bản thân’ khác của mình thế này đúng là có cảm giác hơi lạ. Tống Thư Hàng nhìn vào bản thân mình ở đối diện, thôi được rồi, tạm thời cứ gọi hắn là 'quân tử vạn lý hành' số hai đi nhé?
Sau khi Tống Thư Hàng số hai ngồi dậy xong thì bắt đầu diễn phần thuộc về hắn.
Chỉ thấy trên mặt Tống Thư Hàng số hai lộ ra nụ cười khổ: - Bạch Chân Quân tiền bối, chào ngài, ta đang ở bên cạnh ngài đây!
Vẻ mặt này…. chẳng lẽ là khi hắn đi đón Bạch tiền bối lúc ngài ấy vừa mới xuất quan? Khi đó hắn vất vả lắm mới cướp được pho tượng của Bạch tiền bối về, đợi Bạch tiền bối phá vỡ pho tượng đi ra.
- Xin chào, Bạch Chân Quân tiền bối.- Một lát sau, Tống Thư Hàng số hai lại mỉm cười, lặp lại như một cái máy ghi âm.
Tống Thư Hàng số hai rõ ràng không được chân thật và linh hoạt như thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng trong sa mạc nóng bỏng kia.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng thôi, thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng kia đã là phiên bản thực tại ảo hoàn thành rồi.
Còn Tống Thư Hàng số hai ở trước mắt vẫn chỉ là phiên bản thực tại ảo dang dở mà thôi.
Sau khi nói hết hai câu thoại, Tống Thư Hàng số hai đột nhiên lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: - Phanh lại! Mau phanh lại! ….. đừng nhảy mà tiền bối, phía trước là vách núi đấy!
Cảnh tượng này là lần đầu tiền Bạch tiền bối đua xe, rồi lao xuống vách núi à?
Tống Thư Hàng nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Tống Thư Hàng số hai ở trước mặt, cảm thấy con tim mình đau nhói.
Ngay sau đó, biểu cảm của Tống Thư Hàng số hai lại thay đổi ngay lập tức, biến thành mặt ngu ngơ: - Ví như - Tiểu Bạch, đợi tóc ngươi dài đến eo rồi thì gả cho ta nhé?
- Phụt! - Tống Thư Hàng hộc máu.
Khi hình ảnh tiến tới đây…. Thì Tống Thư Hàng số hai lại dừng lại như đứng máy.
Giống như Bạch tiền bối vẫn còn đang tiếp tục dệt nên thế giới trong suốt mới này.
………
Bên khác.
Khi kẻ bịt mặt kia xách đầu của ‘Tống Thư Hàng’ đi được vài bước thì đột nhiên lại nghe thấy sau lưng có tiếng động vang lên.
Khi hắn quay đầu lại thì cũng đần mặt ra ngu người.
Chỉ thấy ở trên giường, lại có thêm một Tống Thư Hàng bò dậy - mà cái xác không đầu, máu tươi đầm đìa của một Tống Thư Hàng khác thì vẫn còn đang nằm ở dưới chân giường.
- Đáng chết, tại sao lại thế này! - kẻ bịt mặt nhìn ‘đầu của Tống Thư Hàng’ trên tay mình. Lại nhìn Tống Thư Hàng ở trên giường: - Cái thằng chết giẫm kia, mày là ai!
Sau khi Tống Thư Hàng số hai ngồi xuống thì lại nhìn về phía kẻ bịt mặt, cười khổ nói: - Bạch Chân Quân tiền bối, xin chào, ta đang ở bên cạnh ngài đây!
- Ở bên cạnh ta? - kẻ bịt mặt nhìn ‘đầu của Tống Thư Hàng’ trong tay mình, trong mắt lóe lên hàn ý.
- Chơi ông mày à? Thế thì ông đây sẽ giết luôn cả mày! - hắn buông ‘đầu của Tống Thư Hàng’ trong tay ra, phi thân bay về phía trước, phát động tấn công Tống Thư Hàng số hai toàn lực.
Lại tấn công dồn dập như vũ bão.
Tống Thư Hàng số hai bị đánh không có sức đánh trả, nháy mắt đã nối gót Tống Thư Hàng thứ nhất, ngã ra đất. Cũng chết theo kiểu đầu bị chọc thủng, yết hầu bị đâm rách, ngực bị đánh lõm vào, bụng cũng có thêm vài lỗ máu.
Tống Thư Hàng số hai ngã ra đất rồi vẫn còn há to miệng, trước khi chết còn liều mạng đọc lời kịch thứ hai lên: - Xin chào… Bạch…. Chân … Quân… tiền bối…
Kẻ bịt mặt hừ lạnh một tiếng, nhưng Bạch Chân Quân tiền bối là gì nhỉ…. Chẳng lẽ là chỉ vị chân quân lục phẩm nào đó?
Hắn lại nhìn Tống Thư Hàng số hai nằm chết ngắc trên sàn, giơ tay chém bay đầu.
Mặc kệ kẻ nào mới là thật, cứ đưa đầu của hắn về là đủ rồi.
Vậy nên, kẻ bịt mặt kia mang theo ‘đầu của Tống Thư Hàng’ thứ hai, xoay người đi về phía cửa sổ.
….
Khi hắn đi được năm sáu bước thì sau lưng lại truyền tới tiếng xoạt xoạt.
Sau đó, lại là giọng nói quen thuộc kia: - Bạch Chân Quân tiền bối, xin chào, ta đang ở bên cạnh ngài đây!
Kẻ bịt mặt quay phắt lại, lập tức phát hiện có thêm một Tống Thư Hàng khác xuất hiện trên chiếc giường kia, mặt cười khổ. Ở bên cạnh hắn vẫn còn hai cái xác không đầu của Tống Thư Hàng.
- ….- kẻ bịt mặt đã cảm giác được chuyện này rất không ổn.
- Ảo thuật, đúng rồi! Có lẽ là mình đã trúng ảo thuật rồi! - kẻ bịt mặt nghĩ thế thì giơ tay ra đâm mạnh vào đùi của mình. Máu tươi phún ra ào ào, cơn đau đớn dữ dội kích thích thần kinh của hắn.
Không phải ảo thuật?
Vậy đây là gì thế này? Có hai tên xuất hiện liên tục thì còn có thể cho rằng đây là chân thân và thế thân, hoặc là anh em sinh đôi gì đó. Nhưng ba tên xuất hiện liên tục là sao đây?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì Tống Thư Hàng thứ ba dã mở miệng nói: - Xin chào, Bạch Chân Quân tiền bối.
Kẻ bịt mặt: - …..
Hắn buông hai cái ‘đầu của Tống Thư Hàng’ ở trong tay ra, sau đó nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng thứ ba, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: - Xin chào?
Đúng lúc này, Tống Thư Hàng đột nhiên lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: - Phanh lại! Mau phanh lại đi! ….. đừng nhảy, tiền bối, phía trước chính là vách núi đấy!
Kẻ bịt mặt: - ….
Đây là cái quỷ gì thế này, chơi hắn à? Cái thằng thần kinh!
Kẻ bịt mặt tức giận, nhào tới, tấn công Tống Thư Hàng thứ ba vô cùng tàn nhẫn.