Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 260: Ngạc Nhiên Chưa, Tống Tiền Bối! Í Chết?




Chỉ có thể nói, không hổ là cô nàng thổ hào, ra tay xa xỉ quá đi mất. Nhưng nhân tình lớn cỡ này, tương lai không biết mình có trả lại nổi hay không, Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.

Nói thật, từ khi bước vào tu chân giới tới nay, có thể liên tục gặp được Vũ Nhu Tử, A Thập Lục, Bạch tiền bối …. ờ, còn cả Đậu Đậu nữa, đúng là chuyện vô cùng may mắn.

Tống Thư Hàng nói với Tư Mã Giang: - Tiểu Giang anh chờ ở đây một lát nhé, tôi đang ở bên ngoài. Tôi sẽ nhờ mẹ tôi xuống mở cửa cho các anh.

- Không thành vấn đề.- Tư Mã Giang mỉm cười trả lời.

Sau khi cúp máy, Tống Thư Hàng lại gọi điện thoại cho mẹ Tống: - Mẹ ơi, dưới lầu có người gửi hàng chuyển phát nhanh tới đấy! Mẹ ra ngoài ký nhận hộ con với!

- Chuyển phát nhanh à? Được rồi, mẹ biết rồi.- Sau đó, mẹ Tống kêu to: - Lão Tống, Thư Hàng có chuyển phát nhanh kìa, ông xuống lầu xem thử đi!

- Biết rồi.- ba Tống trả lời.

Xem ra ba Tống và Triệu Nhã Nhã đã quay về từ bệnh viện rồi?

Lúc này, mẹ Tống lại thuận miệng hỏi Tống Thư Hàng một câu: - Chuyển phát nhanh gì thế con? Sao mới sáng đã đưa tới thế?

- Chắc là lá trà mà bạn con tặng đấy, đúng rồi, chị Nhã Nhã còn ở nhà chúng ta không ạ? - Tống Thư Hàng hỏi ngược lại.

Mẹ Tống đáp: - Vẫn còn ở đây, mẹ giữ con bé lại ăn cơm. Mấy ngày nay con bé cũng đang nghỉ.

- Mẹ, lát nữa nhận chuyển phát nhanh xong thì mẹ mở ra xem giúp con. Nếu như trong thùng đó đều là lá trà thì mẹ giúp con đong một hũ lá trà đưa cho chị Nhã Nhã nhé. Nói cho chị ấy biết, đây là loại mà hôm qua con cho chị ấy uống đấy.- Tống Thư Hàng nói tiếp, ngày hôm qua hắn đã muốn đưa thêm một phần lá trà cho Triệu Nhã Nhã rồi, nhưng nào ngờ về sau mình lại hôn mê, nên không kịp đưa.

- Được, mẹ biết rồi.- mẹ Tống nói: - Con cũng về sớm để ăn cơm nhé, đừng có chơi lâu quá đấy.

- Không thành vấn đề, con sẽ về nhanh thôi.- Tống Thư Hàng nói.

Sau khi gọi điện thoại xong, hắn lại nuốt thêm một viên khí huyết đan, tiếp tục tu luyện, đã đi ra ngoài một chuyến rồi thì phải hoàn thành buổi tu luyện hôm nay cái đã.



Lúc này, ba Tống đã xuống lầu. Nhìn thấy Tư Mã Giang cao to lực lưỡng đứng ngay cửa dưới lầu, sau lưng còn có bốn người đàn ông cao to khác đang trông coi một cái thùng gỗ.

- Là chuyển phát nhanh của Thư Hàng à? - ba Tống nghi hoặc hỏi thử, ông dùng tiếng địa phương của thành phố Văn Châu. Lại nói, có ai chuyển phát nhanh mà thế này đâu? Có những bốn người áo đen chuyển hàng luôn cơ á?

- Ha ha, bác chính là ba của bạn học Tống Thư Hàng đúng không, bác và cậu ấy giống nhau thật đấy! - Tư Mã Giang cười ha hả, cũng dùng giọng địa phương chuẩn của thành phố Văn Châu, sau đó, anh ta bước tới đưa một tờ danh thiếp cho ba Tống: - Cháu là Tư Mã Giang của công ty chuyển phát nhanh Phong Thu. Món hàng lần này hơi lớn, người của bọn cháu đưa lên lầu giúp bác nhé?

Thân là một tinh anh trong ngành chuyển phát nhanh, Tư Mã Giang biết được rất nhiều loại ngôn ngữ trên thế giới, cùng với hơn mười loại giọng địa phương của Hoa Hạ, hoàn toàn không mắc phải vấn đề ‘nghe không hiểu khách hàng đang nói gì’.

- Được chứ, cảm ơn mọi người nhé.- ba Tống nhận lấy danh thiếp, sau đó gật đầu.

Cái thùng này đúng là rất to, một mình ông thì đúng là không thể khiêng lên nổi. Ngoài ra, kỳ thật bề ngoài của Tống Thư Hàng chỉ giống ba Tống có một phần mà thôi, lời chém gió của Tư Mã Giang lập tức nịnh nọt được ông.

- Thái độ phục vụ của công ty chuyển phát nhanh Phong Thu các cậu lúc nào cũng tốt như thế à? - ba Tống thuận miệng hỏi.

- Đương nhiên rồi. Vẫn luôn tốt như thế đấy ạ! Chỉ cần bác muốn chuyển phát nhanh thì cứ gọi điện thoại cho cháu, cháu sẽ tới bất kỳ lúc nào! - Tư Mã Giang mặt dày quảng cáo cho công ty của mình. Đồng thời còn đưa phiếu ký tên lên: - Làm phiền bác Tống ký một chữ vào đây ạ.

Ba Tống mỉm cười gật đầu, ký tên của mình vào.

Nhưng trong lòng thì thầm nghĩ - Xem ra Thư Hàng nhà mình là khách vip của công ty chuyển phát nhanh này nhỉ? Thái độ phục vụ tốt thế này cơ mà?

Ba Tống cũng không phải người mới ra đời, ông lăn lộn trong xã hội biết bao năm nay, có một số việc, chỉ cần liếc mắt nhìn là đoán được sơ sơ rồi.

Lẽ nào bên trong cái thùng này có thứ gì đó rất quý giá à?

Bốn người áo đen kia cẩn thận khiêng cái thùng gỗ lên, đưa vào trong nhà Tống Thư Hàng, đặt ở đại sảnh.

Sau đó, Tư Mã Giang lại tạm biệt người nhà của Tống Thư Hàng: - Chào Tống tiên sinh, bọn cháu không quấy rầy nữa.

Sau khi tạm biệt xong, anh ta dẫn theo bốn người mặc áo đen kia rời khỏi nhà Tống Thư Hàng.



- Khi nãy là nhân viên chuyển phát nhanh đấy à? - mẹ Tống đi ra từ trong nhà bếp, bộ dạng thế kia trông có chỗ nào giống chuyển phát nhanh? Đặc biệt là bốn người mặc áo đen kia, trông hệt như bảo tiêu áo đen trong phim ấy.

- Thằng nhóc Thư Hàng này đi học một năm ở trường làm cái gì thế nhỉ? - ba Tống lẩm bẩm, ông nhớ tới chiếc máy kéo 150km kia.

Lại thêm Tống Thư Hàng học về kỹ thuật thiết kế và chế tạo cơ khí, lẽ nào thằng nhóc này có thiên phú xuất chúng, đang chế tạo máy móc cơ giới gì lớn với người ta à?

Sau đó, lại nhìn về phía cái thùng gỗ to tướng này, ba Tống tò mò hỏi: - Mà hàng chuyển phát nhanh lần này là gì thế?

- Thư Hàng nói có thể là lá trà đấy… nhưng lá trà cần phải bỏ vào thùng lớn cỡ này sao? - Khóe miệng của mẹ Tống co giật.

Cái thùng to thế này thì phải chứa bao nhiêu lá trà đây?

Liệu có uống hết nổi không? Có khi phải uống cả đời ấy nhỉ?

Trong lúc bà đang nghĩ ngợi thì trong thùng đột nhiên có tiếng động vang lên.

- Có tiếng gì thế? - ba Tống cảnh giác.

Rắc rắc, rắc rắc…. tiếng động ngày càng rõ rệt, quả thật có thứ gì đang cục cựa ở bên trong.

Ngay sau đó, mẹ Tống và ba Tống nhìn thấy cái nắp thùng gỗ kia từ từ bị đẩy lên.

Tiếng động này khiến cho người ta sợ hãi.

Mẹ Tống nháy mắt ra dấu cho ba Tống. Ba Tống tiện tay vớ lấy cây chổi quét nhà ở bên cạnh, tay phải dùng sức siết mạnh, gồng cả cơ bắp lên.

Rầm!

Lúc này, cái nắp thùng gỗ bị hất bay ra.

- Ha ha ha ha, leng keng! Tống tiền bối, ta ra sân vô cùng hoành tráng đây, hết hồn chưa? - Một cô nàng cao gầy đứng phắt dậy từ trong thùng gỗ, hai tay giơ lên cao, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý vì đã hoàn thành trò đùa của mình.

Cô có một mái tóc dài đen nhánh, rũ dài xuống sau lưng tựa như thác nước. Cô mặc một chiếc áo phông đơn giản màu trắng và chiếc quần jean lửng, vô cùng trẻ trung. Thứ khiến người ta ấn tượng nhất chính là đôi chân dài tăm tắp của cô, vô cùng bắt mắt!

Mẹ Tống lập tức há hốc mồm, cả buổi cũng không khép lại được.

Ba Tống giơ cây chổi, vẻ mặt có phần lúng túng.

- Í? - cô gái chân dài nhìn quanh, chỉ thấy được mỗi mẹ Tống đang kinh ngạc và ba Tống đang giơ chổi quét nhà. Lại quay đầu ngó quanh một vòng, không thấy bóng dáng Tống Thư Hàng đâu hết.

- Gì thế này, Tống tiền bối không có ở đây à? - Nụ cười đắc ý trên mặt của cô nàng chân dài kia biến thành nụ cười ngượng ngùng.

- Tống tiền bối? - mẹ Tống lộ ra vẻ nghi hoặc.

Nhìn thấy bộ dạng khó hiểu của mẹ Tống, cô nàng chân dà kia lập tức mở to hai mắt: - Tiêu rồi, lẽ nào gửi đến sai chỗ rồi sao?

Sau đó…. Trong ánh mắt kinh ngạc của mẹ Tống và ba Tống, cô leo ra khỏi cái thùng gỗ, nhặt cái nắp thùng bị cô hất ra ban nãy.

Tiếp theo, cô lại bước vào trong thùng, ngồi xổm vào trong thùng lại.

Rồi lại đậy cái nắp kia lên.

Thật khó cho cô, một cô nàng cao ơi là cao mà phải ngồi co ro trong cái thùng thế này, đúng là chẳng dễ dàng gì.

Trước khi đậy nắp lại, cô nàng chân dài kia còn ngượng ngùng quay sang nói với ba Tống và mẹ Tống: - Ngại quá, xin lỗi chú và dì ạ. Có thể là chuyển phát nhanh đưa nhầm địa chỉ, ha ha ha. Cháu gọi điện thoại hỏi cho rõ đã, mọi người đừng vội.

Sau đó, chợt nghe thấy tiếng cô móc điện thoại ra.

Điện thoại nhanh chóng nối máy.

- Alo… là Tống tiền bối sao? - Cô gái nhỏ kia nóng ruột hỏi.

- Ha ha, Vũ Nhu Tử đấy à, có phải cô muốn nói bưu kiện linh mạch bích trà với ta không? Ban nãy linh mạch bích trà đã được đưa tới nhà của ta rồi.- Tống Thư Hàng cười nói.

- Đưa đến nhà của ngươi rồi? - Vũ Nhu Tử cứng người: - Không đúng, ta đâu có nhìn thấy Tống tiền bối đâu!

- Không thấy ta? - Tống Thư Hàng cũng ngu người.

Hắn dùng sức vuốt mi tâm, trong lòng lập tức nhớ tới món hàng chuyển phát nhanh lần trước do Tô Thị A Thập Lục gửi tới, bưu phẩm kèm theo là một hộp linh mạch bích trà, một lọ ích cốc đan. Ngoài ra, còn tặng kèm một cô nàng A Thập Lục đáng yêu….

- Vũ Nhu Tử, cô tự gửi chính mình tới đấy à? - Tống Thư Hàng dè dặt hỏi lại.

Vũ Nhu Tử cười ha hả: - A, tiền bối ngươi đoán ra rồi à? Ha ha ha ha.

- Cô đợi một lúc, ta lập tức về nhà… khi nãy ta đang tu luyện ở bên ngoài. Người nhận hàng là ba và mẹ của ta.- Tống Thư Hàng cười khổ nói.

- Ồ? Ra thế! Chẳng trách không thấy tiền bối đâu cả.- Vũ Nhu Tử gật đầu: - …. Vậy ta có cần ngồi luôn trong thùng chờ ngươi về không?

- …. Không cần đâu, cô cứ ra trước đi, ta gọi điện thoại giải thích cho ba mẹ.- Tống Thư Hàng nói, vội dập tắt ngọn lửa khống hỏa quyết trên người trước.

Sau đó, hắn vận chuyển thân pháp 'quân tử vạn lý hành', dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về nhà.

Hắn có dự cảm…sau khi mẹ Tống nhìn thấy Vũ Nhu Tử thì sẽ sinh ra phản ứng hóa học ngay!

….

Ở bên kia.

Trong ánh mắt chằm chằm của ba Tống và mẹ Tống, Vũ Nhu Tử lại đẩy cái nắp thùng ra lần nữa.

Sau đó, cô ngượng ngùng đứng dậy, vẫy tay với mẹ Tống và ba Tống: - Hi, chào chú, chào cô ạ. Cháu là bạn của Tống Thư Hàng tiền bối, tên Vũ Nhu Tử!

Thật ra thì sau khi Vũ Nhu Tử chui vào trong thùng, mẹ Tống đã ẩn ẩn đoán được khả năng này rồi.

Sau này bà cứng đờ người không nói gì… là bởi vì bà đang kích động.

Cái thằng nhóc đầu gỗ Thư Hàng này hóa ra cũng có lúc nghĩ thông suốt. Vốn mẹ Tống nhìn thấy nghỉ hè nó đưa một cậu trai về nhà thì đã tuyệt vọng với thằng con nhà mình, nào ngờ thằng nhóc này là chân nhân bất lộ tướng, lại còn âm thầm gửi một cô gái xinh đẹp thế này về nhà.

- Con gái à, mau ra đây đi, đừng ở trong thùng nữa.- mẹ Tống nháy mắt ra dấu với ba Tống, bảo ông mau cất cái chổi đi.

Sau đó bà vội bước tới, đỡ Vũ Nhu Tử ra khỏi thùng.

- A ha ha.- Vũ Nhu Tử xấu hổ cười khan một tiếng, sau đó lại xoay người lấy ra một cái hộp quà nhỏ hơn, đưa lên: - Đây là chút lòng thành của cháu, mong cô chú nhận cho!

- Cháu đến là quý hóa lắm rồi, đừng khách khí như thế, cứ xem đây như nhà của cháu đi, đừng có ngượng nhé! - mẹ Tống cười tươi như hoa nở.

Lúc này, Triệu Nhã Nhã ở trong phòng cũng đi ra.

Cô vừa ra đã nhìn thấy Vũ Nhu Tử, cùng với đôi chân dài tăm tắp của cô ấy.

- Cô nàng chân dài à, chắc là cô ấy nhỉ? - Triệu Nhã Nhã nhớ tới lúc mình đến trường học của Tống Thư Hàng vào lúc diễn ra đại hội thể dục thể thao, bạn học của Tống Thư Hàng vô tình để lộ ra chuyện Tống Thư Hàng từng đi chung với một cô gái chân dài vô cùng xinh đẹp.