Nói không chừng tổ chức này căn bản không có bản lĩnh phòng thân gì hết, cho nên mới khiến cho nữ yêu tinh như Thông Nương cùi bắp nhường ấy, yêu lực ba trăm năm mà chẳng xài được tí gì.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang nghĩ linh tinh, thì tổ chức yêu quái kia đột nhiên tới tìm Thông Nương, nói muốn truyền thụ tuyệt học cho cô!
Ái chà! có cả tuyệt học cơ à?
Tống Thư Hàng lập tức hưng phấn, không uổng công ta biến thành cọng hành bấy nhiêu năm, hôm nay cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi!
Thông Nương kia sau ba trăm năm mà vẫn cùi bắp như thế, nói không chừng là vì cô ta không chăm chỉ luyện tuyệt kỹ! Nếu đã thế, thì để Tống Thư Hàng luyện thành toàn bộ tuyệt học này, sau đó, sẽ phát huy quang đại!
Tống Thư Hàng dỏng tai lên, bắt đầu nghe vị trưởng lão truyền công kia truyền thụ ‘tuyệt học bất truyền’ của tổ chức yêu quái!
Truyền công trưởng lão rút ra một quyển thư tịch dày thật dày rồi bắt đầu giới thiệu.
Tuyệt học có tên là: ‘Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải có để có thể ngoan cường sống sót’ Nội dung được viết bằng thứ văn tự kỳ lạ mà Tống Thư Hàng xem không hiểu, nhưng nhìn sơ qua mục lục tuyệt học thì có vẻ như rất dài.
Sao tên của loại tuyệt học này nghe bèo nhèo thế nhỉ? Nghe qua cũng không giống tên của tuyệt thế thần công lắm. Trong lòng Tống Thư Hàng có chút lo lắng.
Có lẽ... chỉ là do cái tên có nghe bèo nhèo thế thôi, còn nội dung nói không chừng lại rất mạnh thì sao? Hắn tự an ủi bản thân như vậy.
Tiếp sau đó truyền công trưởng lão bắt đầu giới thiệu về nội dung tuyệt học.
Nội dung quả thật rất phong phú đa dạng, những kĩ năng chủ động tấn công có 'thuật ăn cắp thần thánh', 'làm sao để có thể thuận lợi lập nhóm trấn lột tu sĩ nhân loại', 'năm trăm cách đầu hành khi đánh không lại tu sĩ nhân loại', 'tuyệt kỹ mị lực sắc dụ của nữ yêu tinh xinh đẹp'.
Kĩ năng phản kích bị động có các loại kỹ năng như: 'Nữ yêu phải làm sao để thành công biến thành bồ nhí của nam chủ nhân, cộng với 13 chiêu cung đấu cùng đạo lữ của nam chủ nhân', 'Nam yêu phải làm kiểu gì để nữ chủ nhân thích, 7… cách thành công đá bay đạo lữ của nữ chủ nhân! '
Tống Thư Hàng nghe xong nhất thời sụp đổ.
Cái đậu xanh rau má!
Đây là mấy cái tuyệt học khỉ gió gì thế này!
Chẳng trách lúc mình gặp phải Thông Nương này, cứ cảm thấy đầu óc cô ta không được bình thường, hành vi thì quái dị đủ kiểu. Đặc biệt là cái tuyệt chiêu 'tuyệt kỹ mị lực sắc dụ của nữ yêu xinh đẹp' kia, đúng thật là đại chiêu độc môn tự mình hại mình, giống như đang nói với người ta 'tới đây thăng hoa đi'.
Hóa ra đều là do cái tổ chức yêu quái này gây nên!
Tống Thư Hàng tuyệt vọng tột cùng.
Tự mình biến thành một cọng hành lâu như thế, chịu hết mọi khổ cực, kết quả chỉ thu hoạch được phần 'tuyệt học yêu quái' vô dụng này thôi sao?
Khốn kiếp, đi chết một vạn lần cho ta! Còn nữa, hãy mau cho ta tỉnh lại, ta không muốn tiếp tục mơ nữa.
Nhưng kiểu quái mộng 'ký ức' này căn bản không phải Tống Thư Hàng muốn tỉnh là tỉnh lại được
Tống Thư Hàng không có lựa chọn nào cả, chỉ có thể đứng từ góc độ của Thông Nương, từ từ trải nghiệm kiếp sống của cô ta.
Trong mơ, Thông Nương ngây thơ trong trắng bắt đầu chăm chỉ học từng chiêu từng thức của cái hai trăm bản lĩnh này.
Cô ta luyện tập cần cù, không kể ngày đêm.
Không biết nếu Xích Tiêu Tử đạo trường nhìn thấy cảnh này... thì không biết có thương tâm mà khóc ròng luôn không đây?
Ông còn mong mỏi cọng hành tinh nho nhỏ này sẽ có 'tương lai vô hạn'. Xem ra bây giờ tương lai của gốc hành tinh nhỏ cũng đã bị chó ăn sạch rồi còn đâu.
Ngoài ra, theo Thông Nương luyện 'tuyệt kỹ' ngày càng thành thục, thì trong lòng Tống Thư Hàng sinh ra một dự cảm không lành.
Bất kể là người hay yêu sau khi tu luyện thành rồi đều sẽ xuống núi đúng không?
Sau khi xuống núi, kiểu gì cũng sẽ kiếm một đối thủ để thử thành quả bao nhiêu năm tu luyện của mình đúng không?
Và nếu như sau khi cọng hành tinh kia xuống núi gặp ngay một vị tu sĩ nhân loại là nam, rồi lại thi triển cái bộ tuyệt học 'tự đào hố chôn mình' kia..... thì liệu có bị người ta 'làm' luôn không?
Không được đâu, bây giờ mình còn đang 'ở ké' trong thân xác của Thông Nương mà, đang dùng thị giác của Thông Nương để thể nghiệm toàn bộ.
Nếu như mà bị 'làm' thật thì mình cũng sẽ bị ảnh hưởng luôn đó.
Không thể được! Kết cục này tàn nhẫn quá!
- Mau kết thúc! Mau kết thúc giấc mơ tàn khốc này đi! Bây giờ tỉnh lại vẫn còn kịp! Mau tỉnh lại đi!
Linh hồn Tống Thư Hàng đang giãy dụa.
Nhưng tất cả chỉ đều uổng công mà thôi.
Thời gian trôi qua cực nhanh, cảnh tượng trong mơ đã qua thêm một năm nữa.
Thòi khắc tuyệt vọng cũng đã đến, trong mộng, Thông Nương tự cho rằng bản thân đã luyện thành thần công, nên chuẩn bị xuống núi.
Sau đó, giống hệt như những gì Tống Thư Hàng đã suy nghĩ, Thông Nương bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của tu sĩ nhân loại.
Tống Thư Hàng thở dài, bắt đầu làm công tác tư tưởng cho chính bản thân, như kiểu ‘nếu mình biến thành một cô gái, lại bị người ta đè ra ấy ấy… thì mình phải điều chỉnh tâm lý bản thân kiểu gì đây nhỉ? ’
Nhưng mà…. Điều chỉnh con khỉ khô, tâm lý kiểu này điều chỉnh thế nào được! Tống Thư Hàng gào lên: - Thả ta ra đi mà, tới lúc kết thúc rồi đấy, bây giờ kết thúc vẫn còn kịp!
Nhưng tất cả những nỗ lực giãy dụa ấy đều phí công.
Lúc này, Thông Nương vẫn tìm kiếm không màn vất vả, rốt cuộc cũng tìm được một hòa thượng!
Tại sao lại chọn hòa thượng ấy à!
Theo như Thông Nương điều tra biết được thì vị hòa thượng này tên là Cửu Đăng, mày rậm mắt to, bộ dạng trông cũng tuấn tú lắm.
Dáng người cao cao, gầy gầy. Bộ tăng bào rộng thùng thinh khoác lên người y càng khiến người ta cảm thấy y cực kỳ gầy. Nhưng tuy rằng dáng người Cửu Đăng hòa thượng hơi gầy một chút, nhưng ngực lại rất phát triển, bộ tăng bào rộng thùng thình cũng không thể che khuất bộ ngực kia được.
Uả? Đợi đã, có phải sai sai ở đâu rồi không nhỉ?
Tống Thư Hàng đang trong lúc suy nghĩ thì Thông Nương đã bắt đầu tấn công Cửu Đăng hòa thượng rồi.
Đầu tiên là dùng ‘thuật ăn cắp thần thánh’ sau đó là ‘làm sao để lập nhóm trấn lột của tu sĩ nhân loại’, tiếp theo là ‘năm trăm cách đầu hàng khi đánh thua tu sĩ nhân loại’.
Đánh xong hết một bộ, quả thự hoàn mỹ tựa như trong sách giáo khoa.
Nhưng mặc kệ kỹ năng cô thi triển ra hoàn mỹ cỡ nào đi nữa, đều hề có hiệu quả gì với Cửu Đăng hòa thượng.
Thông Nương đã bị đánh bại hoàn toàn.
Cuối cùng, Thông Nương cắn răng thi triển ‘Tuyệt kỹ mị lực sắc dụ của nữ yêu xinh đẹp! ’
Không hổ là tuyệt chiêu cuối, hiệu quả thật sự không hề tầm thường.
Cửu Đăng hòa thượng trúng chiêu…
Sau đó, cô ta tiến lên, ‘ấy’ Thông Nương làm một cú cho sướng….
Là cô ta, Tống Thư Hàng không hề hình dung sai.
Cửu Đăng hòa thượng là nữ, cho nên dáng người mới gầy như thế, ngực lại phát triển nhường ấy.
Tống Thư Hàng trơ mắt nhìn tất cả những chuyện xảy ra trước mặt, trong lòng lại cảm thấy may mắn là tuy rằng bách hợp không thể sinh con, nhưng hắn có thể dâng lên lời chúc phúc chân thành tha thiết nhất cho bọn họ.
Nhất thì hắn không cần phải lo lắng về vấn đề ‘điều chỉnh tâm lý bản thân khi xuyên thành con gái bị người ta thịt’.
…
Sau khi cô nàng Cửu Đăng ăn trọn Thông Nương xong thì hai người bọn nó đều đần mặt ra.
Nội dung tiếp theo thì Tống Thư Hàng đã biết rồi, Cửu Đăng đưa Thông Nương quay về chùa, trấn áp cô ta gần ba trăm năm!
- Tiếp theo không phải là để mình cũng bị nhốt ba trăm năm luôn đấy chứ? Mình đã trở thành một cọng hành lâu lắm rồi, chịu đủ lắm rồi.- trong lòng Tống Thư Hàng vô cùng sợ hãi.
Nhưng mà…. Đúng lúc này, hình ảnh trước mặt hắn đột nhiên thay đổi.
Hắn không dùng thị giác của Thông Nương nữa.
Tống Thư Hàng phát hiện thị giác của mình đang ở dạng một linh hồn lơ lửng trên không, lấy góc độ của thượng đế để nhìn xuống Thông Nương và Cửu Đăng ở bên dưới.
- Rốt cuộc giấc mộng này sắp kết thúc rồi à? - Tống Thư Hàng mừng thầm trong bụng.
Giấc mộng này, ngoại trừ cái tuyệt học hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải có để có thể ngoan cường sống sót dở hơi kia ra thì hắn không thua hoạch được gì cả.
À.. có lẽ cũng không phải không có được gì. Ít nhất thì hắn phát hiện sự kiên nhẫn của mình đã tăng lên rất nhiều.
A a a, mặc kệ là ai, biến thành một cọng hành, ở một mình trên núi hứng nắng phơi sướng suốt mấy chục năm thì sự kiên nhẫn cũng sẽ tăng lên mà thôi, chắc chắn luôn!
Dù rằng cái giá của việc này có hơi lớn một chút.
…
Trong lúc Tống Thư Hàng đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên, ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lóa lên xen lẫn đớn đau.
Hắn bất giác nháy mắt một cái.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa thì hắn thấy được cảnh tượng khá kỳ lạ!
Có đủ loại tơ màu xanh, tơ màu vàng, tơ màu hồng, tơ bảy màu, còn có loại tơ màu đỏ như máu, màu đen tuyền… đang giăng khắp nơi.
Tống Thư Hàng vội vàng cúi đầu nhìn về phía bản thân mình.
Hắn phát hiện trên người mình cũng có vài sợi tơ.
Số lượng ít nhất là năm sợi tơ màu đen, kéo vào tận trong hư không, chẳng thấy điểm cuối đâu.
Tiếp theo là sợi tơ màu đỏ thẫm như máu, có sáu sợi. Sợi tơ màu đỏ là tơ đứt ngang, đầu kia của nó còn đang tung bay trong gió.
Số lượng sợi tơ màu trắng là nhiều nhất, chừng mấy ngàn sợi, cũng kéo thẳng vào hư không, chẳng nhìn thấy điểm cuối.
Màu lam cũng có gần một trăm sợi.
Sợi tơ màu vàng thì có hơn hai mươi sợi, những sợi tơ này kéo tới khắp các góc trên thế giới, vì xa quá cho nên Thư Hàng cũng không biết rốt cuộc đầu kia của mấy sợi tơ này là gì.
Trong đó đặc biệt nhất chính là một sợi tơ bảy màu, nối liền linh hồn của mình với Thông Nương ở bên dưới.
Sợi tơ bảy màu này giống như một sợi dây diều, khiến cho Thông Nương có thể kéo theo Thư Hàng mà đi.
Thư Hàng giống như một con diều, bị người ta thả bay trên bầu trời….
- Những sợi tơ này là gì đây? - Tống Thư Hàng cố gắng vươn tay muốn chộp lấy sợi tơ bảy màu kia, nhưng lại bắt hụt. Không thể chạm vào nó được.
Người bình thường căn bản không thể nhìn thấy những sợi tơ này.
Không chỉ là người thường, thậm chí có thể ngay cả tu sĩ cũng không nhìn thấy những sợi tơ này, ngay cả Cửu Đăng hòa thượng ở bên dưới cũng không nhìn thấy.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang cảm thấy nghi hoặc thì hắn đột nhiên nhìn thấy trên người Cửu Đăng có một sợi dây đang vươn ra.
Đó là một sợi dây màu hồng, vươn tới chỗ Thông Nương như xúc tua.
Còn trên người của Thông Nương cũng có một sợi tơ màu hồng vươn ra nối liền với sợi tơ của Cửu Đăng hòa thượng.
Sau đó, hai sợi tơ kia hợp lại làm một sợi tơ màu hồng!
- Cái này… lẽ nào đây chính là tơ nhân duyên trong truyền thuyết? Ngàn dặm se duyên chung một đường? - Tống Thư Hàng kinh ngạc mở to hai mắt.
Không, không đúng.
Nếu như thứ này là tơ hồng thì mớ tơ trên người mình là gì đây?
Nếu như toàn bộ mấy ngàn sợi tơ màu trắng trên người mình cũng là tơ hồng thì chẳng lẽ mình phải mở luôn nguyên cái hậu cung luôn à?
Nếu như không phải tơ hồng thì lẽ nào là nhân quả?
Tống Thư Hàng suy đoán.
Nếu như đây là dây nhân quả thì sao? Nếu thế thì đúng là có khả năng!
Nếu như là dây nhân quả thì mấy màu này đại diện cho cái gì đây?
Mấy sợi màu hồng này chắc là đại diện cho nhân duyên hoặc tương tự như thế, bởi vì sau khi Cửu Đăng ấyThông Nương xong thì mới có sợi tơ này.
Vậy thì cái sợi bảy màu này đại diện cho cái gì? Quan hệ giữa mình và thông nương là gì đây? Lẽ nào là vì mình đã ăn cô ta?
Mà màu đen, trắng, đỏ, vàng này lại đại diện cho cái gì?
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư thì bên dưới lại có biến hóa.
Sợi tơ màu hồng trên người của Cửu Đăng hòa thượng và Thông Nương lại bắt đầu rục rịch.
Sợi tơ màu hồng kia xuyên thấu qua thân thể Thông Nương.
Sau đó, men theo sợi tơ bảy màu của Tống Thư Hàng và Thông Nương bò lên trên. Cuối cùng, cắm rễ luôn trên người Tống Thư Hàng!
Thông Nương giống như biến thành nơi nối tiếp, gắn kết Cửu Đăng hòa thượng và Tống Thư Hàng lại một chút.
- Chuyện gì thế này? - tâm thần của Tống Thư Hàng chấn động, cảm giác không dám tin.
Nếu như nói, sau khi Cửu Đăng ấy Thông Nương xong, hai người bọn họ nảy sinh tình yêu bách hợp, nên mới tạo thành sợi tơ nhân quả màu hồng kia thì cũng hợp lý.
Nhưng sợi tơ nhân quả này cắm rễ vào mình là có ý gì đây?
Chẳng lẽ, lúc mình nhập vào trong cơ thể Thông Nương, Cửu Đăng lại ấy Thông Nương, nên cũng đã vấy bẩn mình luôn?
Có cần phải tới mức này hay không, sợi tơ này hoàn toàn không cần phải nối với ta kia mà! Các người ấy nhau là chuyện các ngươi, ta chỉ là người đứng xem phim 3D thôi mà.
Sau khi sợi to màu hồng kia nối liền với người của Tống Thư Hàng xong thì tâm thần của Tống Thư Hàng lại chấn động thêm lần nữa….
Tỉnh mộng rồi!
….
- Rốt cuộc cũng tỉnh rồi à? Lần này nằm mơ lâu quá.- Tống Thư Hàng mở mắt ra, sau đó hắn phát hiện mình đang nằm bên cạnh Bạch Tôn Giả.
Hắn lại càng hoảng sợ hơn, lập tức bật dậy ngay.
Hắn quay đầu nhìn ra bên ngoài, phát hiện sắc trời đã tối, xem ra lần này hắn ngủ khá lâu ấy nhỉ?
Có lẽ người nhà thấy mình ngồi trên đất ngủ gục nên mới đỡ mình lên nằm ngủ cạnh Bạch Tôn Giả chăng?
Lúc này, Tống Thư Hàng cúi đầu nhìn xuống…. sau đó, hắn phát hiện trên ngực mình và trên người của Bạch Tôn Giả được gắn kết bởi một sợi tơ màu vàng.
Đồng thời, những sợi tơ màu xanh, màu trắng, màu đen, màu vàng kia tản ra khắp bốn phương tám hướng khác nhau. Không hề ‘kéo thẳng vào hư không’ như trong mơ.
- Tơ màu vàng đại diện cho quan hệ giữa ta và Bạch Tôn Giả? Vậy thì hơn hai mươi sợi tơ màu vàng trên người mình là đại diện cho những vị tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số 1 đã từng tiếp xúc với mình à? - Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Sau đó, những sợi tơ màu xanh khác thì kéo dài ra, chỉ về phía các căn phòng khác trong nhà.
- Tơ màu xanh là đại diện cho quan hệ của người nhà sao? - Tống Thư Hàng đoán.
Như vậy, mớ tơ màu trắng kia đại diện cho cái gì đây?
Cuối cùng, ánh mắt của hắn nhìn về phía sợi tơ màu hồng kia.
Một đầu của sợi tơ màu hồng kia nối liền với Thông Nương ở trong túi áo hắn, sau đó lại kéo dài ra, vươn lên cao thật cao trên bầu trời.
Thư Hàng bất giác vươn tay, muốn chạm vào sợi tơ này thử.
- A, quên mất là mình không thể chạm được vào những sợi tơ này.- Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng đúng lúc hắn đang nghĩ thế thì hắn lại cảm giác tay của mình… đã chạm vào sợi tơ màu hồng kia!
Pặc!
Lúc đụng vào sợi tơ màu hồng kia, mắt hắn lại đau đớn. Dường như có một cổ lực lượng nào đó thoát ra khỏi mắt của hắn…. thứ này vốn không phải lực lượng của bản thân hắn, chẳng qua là vì vài lý do nào đó nên mới tạm thời ở trên người hắn mà thôi.
Sau khi lực lượng kia thoát ra, vô số tơ giăng đầy trời trước mắt hắn đã biến mất tăm.
Mà trong lúc số tơ này biến mất, trong đầu Tống Thư Hàng đột nhiên xuất hiện một hình ảnh men theo sợi tơ màu hồng kia, nơi đó có một hòn đảo khổng lồ, vô cùng hoa lệ.