Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 233: Thiếu Niên Áo Xanh Dắt Ngựa Trăng Lại Đến Nữa Rồi?




Sự phỏng đoán của cảnh sát cũng có lý do cả.

Nếu như anh nói là husky lái xe thì tôi cũng chấp nhận được. Dù sao thì với tính tình lẫn thể hình của Husky thì nói không chừng thật sự có thể lao lên lái xe hơi được. Dù sao thì Husky nhà người ta cũng là chó kéo xe, nhiệm vụ của nó khi sinh ra chính là để kéo xe trượt tuyết, ít nhất cũng có chút liên quan tới việc lái xe.

Nhưng nếu như là chó Bắc Kinh thì…. Trên đời này lấy đâu ra con chó Bắc Kinh lớn như thế? Cho nên, phải là có kẻ nào đó đeo mặt nạ chó Bắc Kinh để đua xe! Bằng không thì căn bản không hợp logic tí nào!



Tống Thư Hàng vất vả lắm mới ngừng ho khan lại được.

Phần tử đua xe mang mặt nạ chó Bắc Kinh con khỉ gì, chỉ cần nghe mấy chữ như chó Bắc Kinh, đua xe, gây tai nạn, thì hắn dùng mông để nghĩ cũng biết là chuyện này chắc chắn có liên quan tới Đậu Đậu.

Hắn dám cá, việc này trăm phần trăm là do Đậu Đậu gây ra.

- Chiếc xe đỗ ở trong biệt thự bị nó đâm phải là Ferrari à? - Tống Thư Hàng thầm lau mồ hôi, sau đó lấy điện thoại ra, lên mạng xem thử giá của một chiếc xe Ferrari.

Vừa mới tra xong thì phát hiện chiếc rẻ nhất cũng phải hơn 3.000.000 tệ, đấy là còn chưa tính luôn các khoản thuế má nữa.

Bên trên còn một loạt xe giá năm triệu, mười triệu, hai mươi triệu, mấy loại nhập khẩu hơn cả trăm triệu cũng có không ít, giá cả thì đắt phát hờn. Không sợ không có siêu xe, chỉ sợ nhà chú mày không có tiền!

Tống Thư Hàng sờ sờ cái túi của mình, hắn vốn còn nghĩ số tiền gần bốn triệu mà mình lấy được của tên đàn chủ hai lần kia đã là một món không nhỏ rồi. Bây giờ xem ra, toàn bộ tiền mặt trong tay hắn gom lại cũng chỉ vừa đủ để mua một chiếc Ferrari bèo nhất mà thôi.

À lạc đề xa quá rồi… vấn đề hiện tại không phải cái này, trước tiên phải nghĩ cách liên hệ với Đậu Đậu để xác nhận lại vụ này mới được.

Nếu như thật sự là do Đậu Đậu làm thì mình phải liên lạc với chủ nhân của căn biệt thự, thương lượng vấn đề bồi thường cái đã. Một chiếc Ferrari đấy chứ đùa đâu, cũng không biết chiếc của người ta là mẫu nào nữa, sợ là bốn triệu của mình không đủ để đền.

Mà ủa! Không đúng, Đậu Đậu gây họa mà, mình cần gì phải đi gánh trách nhiệm chứ!

Không phải Hoàng Sơn Chân Quân có một tiểu đội đặc biệt, chuyên môn chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả cho Đậu Đậu à, nếu như xác nhận chuyện này thật sự do Đậu Đậu gây ra thì cứ thông báo thẳng cho Hoàng Sơn Chân Quân, để Chân Quân ra mặt giải quyết là xong.

Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng thấy yên tâm hẳn.

Sau đó, hắn mở danh bạ điện thoại ra, tìm số của Đậu Đậu. Ngày hôm qua Đậu Đậu đã gọi điện thoại cho hắn, nên Tống Thư Hàng cũng lưu số của nó lại.

Điện thoại vang lên chừng mười tiếng, rốt cuộc cũng gọi thông.

- Gâu, Thư Hàng đấy à, mới sáng sớm đã gọi tới, quấy rầy mộng đẹp của ta làm gì thế! Gâu, coi chừng sau này ta cắn ngươi đấy! - Thanh âm bực bội của Đậu Đậu phát ra từ trong điện thoại, nó nói xong còn ngáp lớn một cái, làm như đang buồn ngủ lắm.

- Đậu Đậu, mau nói thật cho ta biết, có phải ngày hôm qua ngươi đi đua xe không? Còn đâm vào biệt thự nhà người ta, tông nổ một chiếc Ferrari đúng không? - Tống Thư Hàng trầm giọng hỏi nó.

- Gâu, sao ngươi lại biết? Ngươi gắn camera theo dõi trên người ta à? Tống Thư Hàng ngươi hay lắm, ngươi rình mò như thế là xâm phạm đời tư cá nhân của ta đó! - Đậu Đậu tức giận kêu to.

- Rình mò cái con khỉ! Ngươi cho là ai cũng không có tiết tháo như ngươi à? - Tống Thư Hàng tức giận nói: - Chuyện ngươi làm đã lên tivi rồi có được không hả?!

- A, ha ha ha, lên tivi luôn rồi đấy hả? Ngại quá đi mất.- Đậu Đậu cười khan hai tiếng.

- Bây giờ ngươi đang ở đâu? - Tống Thư Hàng nghiến răng nghiến lợi nói.

- Đang ở trong một khách sạn ở Văn Châu, tìm cả buổi trời mới có đó, ở chung với tiểu hòa thượng. Đầu năm nay, muốn tìm được một cái khách sạn không đòi thẻ căn cước chẳng dễ chút nào.- Đậu Đậu càm ràm.

Đang ở cùng với tiểu hòa thượng à?

- Vậy thì được rồi, nhớ cho kỹ này, đừng có mà gây thêm phiền phức gì nữa đấy! Chờ ta qua đó tìm ngươi, nếu như ngươi mà còn gây ra phiền phức gì nữa thì đừng có hòng gặp lại ta! - Tống Thư Hàng tức giận nói.

- … - Hiếm khi Đậu Đậu im thin thít không dám nói gì.

Sau đó, nó lại dè dặt hỏi lại: - Thư Hàng này, cái câu ‘đừng hòng gặp lại ta’ của ngươi khiến ta thấy lo quá… không phải là ngươi đã yêu ta rồi đấy chứ? Lần trước ta đã dặn ngươi rồi, ta là chó Bắc Kinh đực đó, ngươi muốn làm một đoạn tình yêu giữ người và yêu thì cũng đừng tìm ta, ta không phải đối tượng thích hợp đâu. Nếu như ngươi cứ nhất định muốn làm 1 đoạn tình yêu giữa người với yêu thì ta có thể giới thiệu em gái mèo cho ngươi, đáng yêu lắm đấy.

- Phụt - Tống Thư Hàng hộc máu, cúp máy cái rụp.

Sau đó, hắn lại cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho Hoàng Sơn Chân Quân.

Lúc này, dưới lầu lại có tiếng chuông cửa vang lên.



Lúc Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa thì phát hiện… là người quen!

Người đến mặc nguyên bộ đồ đen thui, mặt mày nghiêm túc. Đây chẳng phải Tàng Thiên Câu Chu Lý mà lần trước Hoàng Sơn Chân Quân phái tới để xử lý phiền toái do Đậu Đậu gây ra à?

Lúc này, hình như hắn đang khiêng một người trên vai.

- Tới đúng lúc lắm, vậy thì đỡ phải gọi điện thoại cho Hoàng Sơn Chân Quân.- Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.

Vậy nên hắn nhiệt tình chạy xuống lầu mở cửa.

Vừa mới mở cửa ra, Tống Thư Hàng đã nhiệt tình nhào lên: - Chu sư huynh, huynh tới đúng lúc lắm!

- Hả? - Chu Lý ngu người không hiểu gì.

Bất quá, không hổ là người chuyên giải quyết phiền toái, giác quan của hắn rất nhạy bén.

Nhìn thấy Tống Thư Hàng nhiệt tình khác thường như thế, hắn lập tức nghĩ tới một khả năng, nên Chu Lý cười như mếu, hỏi: - Đậu Đậu lại gây họa gì rồi à?

- Ừ, vừa mới gây ra xong, nhưng vấn đề không nghiêm trọng như lần trước.- Tống Thư Hàng ngượng ngùng nói.

- Thư Hàng huynh đệ! - Chu Lý thở dài, vỗ vai Tống Thư Hàng một cái: - Chu huynh ta lâu lâu cũng muốn được nghỉ xả hơi một lần đấy….

- A ha ha ha.- Tống Thư Hàng cười gượng.

- Cho nên, nếu như có thể, thì xin nhờ ngươi giám sát Đậu Đậu kỹ một chút. Dù chỉ cho ta được nghỉ phép một tuần thôi cũng được, lâu lâu ta cũng muốn ra ngoài hẹn hò một lần.- Chu Lý cảm thán nói, trong giọng nói mang theo vẻ chua xót ngập tràn.

Đang trong giai đoạn hẹn hò tìm hiểu với nữ tiên tử nào à? Chu Lý cũng vất vả thật đấy.

- Ta sẽ cố gắng, sẽ cố gắng! - trong lòng Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy cắn rứt.

- Thư Hàng huynh đệ, cố gắng lên, ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định có thể làm được! - Chu Lý thở dài một hơi, sau đó nói: - Đúng rồi, lần này Đậu Đậu nó lại gây ra chuyện gì nữa thế?

- Khụ, ban nãy Đậu Đậu nó mới gây ra chút chuyện ở thành phố Văn Châu. Nó đua xe, đâm vào trong biệt thự nhà người ta, còn tông hư một chiếc xe Ferrari nữa thì phải? - Tống Thư Hàng ho khan nói.

Chu Lý không nói gì, hồi lâu sau hắn mới tò mò hỏi lại: - Hết rồi à?

- Hết rồi.- Tống Thư Hàng đáp.

Chu Lý lập tức thở phào nhẹ nhỏm: - May quá, chuyện này dễ thôi, có thể dùng tiền giải quyết, xử lý không tốn nhiều thời gian, không thành vấn đề!

Nói xong, hắn thả cái người đang khiêng trên vai xuống, giao cho Tống Thư Hàng: - Đây, Thư Hàng tiểu hữu. Đây là giáo viên Tiểu Lý mà các ngươi để quên trên vũ trụ, ta đã đưa hắn về rồi đấy.

Giáo viên Tiểu Lý?

Tống Thư Hàng vội vàng đỡ lấy hắn, trong lòng lại thấy cắn rứt lương tâm hơn…nếu như không phải lúc trước hắn túm nhầm người, thì giáo viên Tiểu Lý cũng không bị đưa nhầm về Mỹ, về sau cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế.

Hy vọng giáo viên Tiểu Lý không bị tổn thương gì nhiều.

Tống Thư Hàng kiểm tra giáo viên Tiểu Lý một lượt, phát hiện toàn thân hắn rất sạch sẽ, ngoại trừ mặt mày tái nhợt ra thì không có chuyện gì cả, trông cũng không giống đã bị tra tấn gì.

Nhưng Tống Thư Hàng vẫn hỏi: - Ở bên đó giáo viên Tiểu Lý có chịu khổ gì không?

- May mà bọn ta tới kịp, nên không chịu khổ gì nhiều. Nếu như chậm một bước thì khó mà nói, vì tới lúc đó thì cả thể xác lẫn tinh thần đều sẽ bị kích thích nặng.- Chu Lý cười hắc hắc, lại nói thêm: - Ngoài ra, bọn ta cũng đã xử lý mấy vết thương trên người hắn rồi. Cũng cho hắn dùng một vài linh dược, để thân thể của hắn trở nên cường tráng khỏe mạnh hơn trước kia, xem như vì họa được phúc.

Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhỏm: - Vậy thì tốt quá.

- Chỉ là vẫn có một vấn đề nhỏ.- Chu Lý ngượng ngùng nói tiếp.

- Hả? vấn đề gì?

- Trí nhớ ấy mà, chúng ta vốn định xóa bỏ phần trí nhớ của hắn lúc ở bên Mỹ, bởi vì đối với giáo viên Tiểu Lý mà nói, giữ lại đoạn trí nhớ đó chỉ đau khổ hơn thôi. Còn không bằng quên hết đi, vui vẻ sống tiếp.

Nhưng … không biết có phải vì số lần bị xóa trí nhớ của giáo viên Tiểu Lý gần đây bị nhiều quá hay không, đoạn trí nhớ mà bọn họ muốn xóa kia hình như không thể nào xóa bỏ sạch sẽ được.

Nhưng chúng ta lại không dám xóa bừa nữa, nếu không thì dễ khiến hắn biến thành kẻ ngốc lắm. Cho nên, ta trực tiếp đưa hắn đến cho ngươi, vụ trí nhớ kia thì cứ để cho Bạch tiền bối ra tay đi.- Chu Lý cười hắc hắc nói.

- Được, ta hiểu rồi.- Tống Thư Hàng gật đầu: - Tới lúc đó, ta sẽ nhờ Bạch tiền bối xử lý trí nhớ của hắn, đúng rồi, huynh có muốn vào trong ngồi một chút không?

- Không cần, không cần. Ta phải lập tức đến thành phố Văn Châu xử lý chuyện của Đậu Đậu gây ra cái đã. Lần tới mà có rảnh thì ta sẽ ngồi lại một chút. Ta đi trước đây! - Chu Lý cười ha hả, sau đó xoay người vội chạy lấy người.

Chạy xa rồi, hắn mới quay lại truyền âm nhập mật: - Đúng rồi, Thư Hàng này, pháp thuật thôi miên mà ta dùng trên người của giáo viên Tiểu Lý chừng hai mươi phút nữa sẽ khôi phục, tới lúc đó ngươi chú ý một chút nhé.

Nói xong, hắn lại chạy đi như bay tiếp…

- Lạ thật đấy, hắn sợ cái gì không biết? - Tống Thư Hàng gãi gãi đầu, khiêng giáo viên Tiểu Lý đi lên lầu lại.

Đợi Bạch tiền bối tu luyện xong, lại xử lý trí nhớ của giáo viên Tiểu Lý thì có thể đưa hắn về lại trung tâm hàng không rồi.

Hy vọng người thân của giáo viên Tiểu Lý đừng lo lắng quá mức.

….

Tống Thư Hàng đặt giáo viên Tiểu Lý nằm lên ghế, còn chừng hai mươi phút nữa giáo viên Tiểu Lý sẽ tỉnh lại, mong là tới chừng đó Bạch tiền bối đã tu luyện xong rồi.

Sau đó, Tống Thư Hàng thì ngồi vào một chiếc ghế khác, bắt đầu nhắm mắt tu luyện chân ngã minh tưởng kinh, rèn luyện tinh thần lực của mình.

Gần đây hắn cảm giác tị khiếu ấn ấn sắp mở tới nơi, nên không thể để tinh thần lực bị rớt lại mới đúng!

Sau đó…. Ước chừng minh tưởng được bảy tám phút thì Tống Thư Hàng đột nhiên cảm giác xung quanh là lạ, dường như có tiếng người đi đi lại lại ở bên cạnh.

Lẽ nào giáo viên Tiểu Lý tỉnh lại sớm hơn dự kiến?

Tống Thư Hàng mở to mắt ra.

Sau đó, hắn ngu người.

Sa mạc…. sa mạc mênh mông, chỉ có mỗi cát là cát, không có chút sức sống nào.

Hắn vội ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Chỉ thấy trên bầu trời có một lốc xoáy màu đen như cái hắc động, đang từ từ chuyển động.

- Mẹ ơi! - Tống Thư Hàng bật thốt, sao lại chạy đến đây nữa rồi?

Vậy chẳng lẽ tiếng người đi đi lại lại ban nãy là…

Hắn quay phắt lại nhìn về phía vang lên tiếng động kia.

Chỉ thấy ở phía sa, có một người một ngựa đang đi đến chỗ hắn.

Con ngựa kia màu trắng, là một con tuấn mã toàn thân trắng muốt không chút tạp sắc!