Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 205: Nhóm Người Của Bắc Hà Tán Nhân Mất Trí Nhớ?




Hiện giờ, Tống Thư Hàng ngã rạp trên thanh phi kiếm, chẳng có chút gì là đẹp đẽ cả.

Tưởng tượng thì tuyệt diệu lắm, nhưng sự thực tàn khốc cứ dạy dỗ Tống Thư Hàng hết lần này đến lần khác, không ngừng đập tan giấc mộng ngự kiếm phi hành của hắn.

Nếu thanh phi kiếm không có lực hút vô cùng lớn, khiến Tống Thư Hàng gắn chặt lấy nó, thì lúc này, hắn sớm đã rơi xuống do độn quang lao đi với tốc độ quá nhanh.

- Bạch tiền bối, dù dùng cái cách phi kiếm truyền thư, thì ngài cũng nên trùm thêm cho ta cái trận pháp chống gió chứ. Ta là người chứ có phải hàng hóa đâu.- Tống Thư Hàng khóc ròng.

Bởi phi kiếm lao đi với tốc độ nhanh vượt sức tưởng tượng, nên hắn chỉ đàn dùng cơ thể của mình để chống lại luồng áp lực dữ dội trong không khí.

Nếu không phải hắn đã là tu sĩ nhất phẩm nhị khiếu, thì dưới sức ép của cái tốc độ bay này, riêng chuyện ngạt thở cũng đủ khiến hắn thảm thiết lắm rồi.

Ngoài cái ưu điểm “nhanh” ra, thì Tống Thư Hàng chẳng tìm nổi một ưu điểm nào khác của cái cách vận chuyển này của Bạch tiền bối.

Hơn nữa.... Tống Thư Hàng cảm thấy, ngoài cái chứng sợ độ cao ra, khéo mình sẽ có thêm chứng sợ tốc độ ấy chứ?

Không biết thời gian đã qua bao lâu, chỉ biết là rất nhanh, Tống Thư Hàng đã tới nơi.

Bấy giờ, tóc hắn đã rối bù hết lên, may rằng tóc hắn không dài như Dược Sư, nếu không thì thể nào cũng biến sang cái kiểu chổng ngược như của tiền bối ấy.

Tốc độ của phi kiếm từ từ chậm lại rồi chuẩn bị rơi xuống.

May mà lần rơi này không theo kiểu bungee, nếu không, chắc chân của Tống Thư Hàng sẽ mềm oặt.

Trong nhà ông ngoại của Thổ Ba.

Thổ Ba cầm di động của mình, lôi game ra chơi với vẻ nhàm chán:

- Cái thằng Thư Hàng đó rốt cục đi đâu rồi chứ? Chẳng nhẽ bị người ta bắt đi thật?

Bởi cái tên Tống Thư Hàng kia làm gì có hút thuốc đâu, đang đêm hôm lại ra ngoài, còn nói là đi mua thuốc, nghĩ thế nào cũng thấy quái quái.

Đợi thêm mười phút, nếu Thư Hàng không xuất hiện, chắc phải báo công an thôi?

Thổ Ba nghĩ miên man như vậy.

Trong sân nhà ông ngoại Thổ Ba.

Bên cạnh cái xe “dành cho nữ” của Tống Thư Hàng, có hai tên trộm vặt đang dần tiếp cận. Chúng dùng đèn pin chiếu vào trong xe, rồi lại mau chóng tắt đi.

- Có hai thùng lớn, một ba lô lớn. Xe này là xe cho nữ, không chừng trong đó có nhiều thứ có giá.- Tên trộm A nói thì thầm.

Tỷ lệ đặt đồ quý giá trong xe của nữ giới cao hơn nam giới.

Tên trộm B nhẹ nhàng vẫy tay, rồi giơ viên gạch trong tay:

- Tao đập vỡ cửa kính, rồi mày nhanh chóng lôi ba lô và thùng ra.

- Được, tao lên mạng để xem tin về cái dòng xe cho nữ này rồi, hệ thống báo động hơi lạc hậu, đôi khi cửa kính bị đập mà còi cũng không vang.- Tên trộm A cười gian trá.

Sau đó, tên trộm B giơ gạch lên, chuẩn bị ném về phía cửa kính! Đúng lúc này, từ trên trời bỗng nhiên có thứ rơi xuống, đập về phía hắn.

Sau đó.... tên trộm B bị đánh bay ra ngoài.

Cơ thể gầy yếu của hắn bay ra chừng năm mét, đập vào tường nhà của ông ngoại Thổ Ba.

Tên trộm A đứng sau ngây ra như phỗng, hắn há hốc miệng, mãi chẳng nói được gì.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

- A, rốt cục cũng an toàn đáp đất rồi sao? - Giọng nói của Tống Thư Hàng vang lên, mũi chân hắn thoáng đẩy một cái, đẩy thanh phi kiếm dã dùng hết năng lượng lên rồi dùng tay đón lấy.

- A a a! - Bấy giờ, tiếng kêu thảm thiết của tên trộm B mới vang lên.

Hắn cảm thấy cơ thể mình như bị bò điên đâm phải, xương cốt rời thành từng mảnh.

Tống Thư Hàng đưa mắt nhìn chúng một cái:

- Ồ, trộm à?

Tên trộm A trợn trừng mắt, sau đó bày ra vẻ mặt dữ tợn, rồi lấy một cây đao nhỏ từ trong túi áo:

- Nếu không muốn chết thì cút...

Chưa nói hết câu, hắn đã thấy tầm mắt của mình tối sầm.

Một cú đấm mạnh mẽ nện thẳng vào hốc mắt hắn, hẳn tru lên thảm thiết rồi đập vào tường nhà ông ngoại của Thổ Ba, bước lên con đường y hệt thằng bạn mình.

Hai tên trộm nằm chồng lên nhau mầ rên la thảm thiết.

- Chúng mày tới đúng lúc lắm! - Tống Thư Hàng thoáng gật đầu, có hai tên trộm ở đây, đợi lát nữa Thổ Ba hỏi mình đêm hôm khuya khoắt chạy đi đâu, mình có thể lấy cớ rằng nhìn thấy hai kẻ lén lút này nên mới lẻn ra ngoài để phòng trừ!

Tuyệt nhỉ?

- Có chuyện gì thế? - Từ căn phòng trên lầu, Thổ Ba ló đầu ra, hỏi.

- Thổ Ba, tao đây. Tao gặp phải hai thằng trộm.- Tống Thư Hàng mỉm cười, vẫy vẫy tay.

- Sao cơ? Trộm á? A ha ha ha, phố La Tín nhà chúng ta lâu lắm rồi không gặp trộm.- Giọng nói của La Tín ngập tràn vẻ hưng phấn, sau đó hắn hô lớn, - Ông ơi, ra bắt trộm.

- Cái gì? Trộm? To gan lớn mật thật, bắt trộm!! - Chưa thấy người mà đã thấy tiếng rống như sư tử gầm của ông ngoại Thổ Ba.

Chẳng mấy chốc, ông ngoại, bà ngoại, Lý Dương Đức, và cả mấy hộ hàng xóm chung quanh hùng hổ chạy lại.

- Trộm đâu, ở đâu? - Ông ngoại của Thổ Ba hỏi lớn.

Khu La Tín này, nhà nào cũng có chút quan hệ thân thích với nhau, anh em tình thương mến thương, ra trận sát cánh bên nhau. Mỗi khi có trộm, chỉ cần hò lên một tiếng là cả thôn đều xông ra.

Rất ít tên trộm nào bị phát hiện rồi mà còn có thể chạy thoát.

Vậy nên, đã lâu lắm rồi không có tên trộm nào dám tơi đây, không chỉ chẳng trộm được mấy đồng, mà bị tóm rồi thì sẽ cực kỳ thê thảm.

Mấy tên trộm từng bị bắt trước đây, lúc thấy chú cảnh sát còn khóc trong sung sướng.

- Ở kia kìa, dưới góc tường.- Tống Thư Hàng cười ha hả.

Sau đó... hàng xóm láng giềng liền xông lên thượng cẳng chân hạ cẳng tay.

Tiếp, liền có người hô lên:

- Ai có dây thừng không, trói lại đã rồi giao cho đồn công an!

- Tôi, tôi có dây thừng.- Một người đàn ông nhanh chóng chạy tới, rồi lôi ra một sợi dây thừng rất thô.

Hắn nhanh nhẹn trói gô tay của hai tên trộm lại với vẻ vô cùng điêu luyện. Sao đó, kéo dây thừng, tiện tay trói luôn chân của chúng, rồi nghĩ nghĩ thế nào mà lại trói thêm vài vòng quanh người chúng.

Sao cứ thấy như người đàn ông này không phải đang trói người, mà là đang luộc cua mới đúng?

- Không cần trói chân đâu, lát còn dẫn chúng nó lên đồn cơ mà. Người cũng đừng buộc nhiều thế chứ, ông tưởng mấy thằng này là con cua mà ông bán đó hả? - Người bên cạnh nói.

Đúng là nghề bán cua thật à?

-...- Người đàn ông trói dây cười khan, - Khốn thật, quen tay!

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, ông ngoại Thổ Ba và những hàng xóm khác kéo hai tên trộm mặt mũi bầm dập lên đồn.

Nhờ có hai tên trộm này, mà việc Tống Thư Hàng rời nhà lúc nửa đêm không bị ngó ngàng tới nữa.

Sau khi chơi ở nhà ông ngoại Thổ Ba hai ngày.

Tống Thư Hàng và Dương Đức chào tạ biệt ông bà, rồi bước lên hành trình về đại học Giang Nam, Thổ Ba thì ở lại chơi thêm và bữa nữa.

Chiếc ô tô dòng cho nữ từ từ lăn bánh, sau cốp là hai thùng dương mai đầy ú, xem như là chiến lợi phẩm của Tống Thư Hàng trong hai ngày này.

Ông ngoại của Thổ Ba vẫy tay chào rất nhiệt tình, hắn đứng nhìn theo bóng Tống Thư Hàng và Dương Đức rời đi.

Từ sau khi Tống Thư Hàng qua đây, những chuyện quái lạ trong thôn không còn xảy ra, ngay cả những cụ già đương suy yếu cũng từ từ hồi phục.

Thật đáng mừng.

Đại học Giang Nam, sau khi Tống Thư Hàng đưa Dương Đức trở về, hắn lái về phía căn nhà của Dược Sư.

- Bạch tiền bối, Đậu Đậu, ta đã về rồi.- Tống Thư Hàng lôi ra hai cái thùng, vác theo một chiếc ba lô lớn rồi đi lên lầu.

Vừa vào nhà, hắn không khỏi ngây ngẩn.

Nhìn căn phòng vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, hắn lặng lẽ lùi ra phía người cửa để nhìn, đúng là căn này không sai, hắn không nhìn lầm, đây đúng là căn nhà năm tầng mà Dược Sư mua.

Nhưng trang hoàng bên trong... đều đã thay mới.

Từ vách tường, trần nhà, đèn điện, tới các loại đồ dùng gia dụng, sản phẩm điện tử, đều được đổi hết.

Khóe miệng Tống Thư Hàng run rẩy, mình mới ra ngoài có hai ngày đúng không nhỉ?

Bấy giờ, bóng dáng của Bạch tiền bối liền xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng.

- Ha ha ha, Tống Thư Hàng, ngươi cảm thấy cách trang hoàng mới này như thế nào? - Ánh mắt của Bạch tiền bối mang theo vẻ áy náy và có chút lấy lòng.

Tống Thư Hàng chớp chớp mắt, mãi lâu sau mới gật đầu, rặn ra một chữ:

- Tốt!

Đúng vậy, nếu chỉ nhìn ở góc độ trang trí …giả thiết rằng, căn nhà ban đầu Dược Sư mua, có bày trí chỉ tầm vài triệu, giờ thì những bày trí đó trị giá tới tận vài chục triệu, vô cùng xa hoa…

Vậy nên, Tống Thư Hàng chỉ biết rặn ra một chữ “tốt”.

Còn lý do vì sao Bạch tiền bối lại trang hoàng lại... Tống Thư Hàng cảm thấy mình không cần hỏi, từ cái vẻ mặt áy náy và lấy lòng kia là đoán được đáp án rồi.

Bạch tiền bối thở phào nhẹ nhõm.

Tống Thư Hàng hé miệng thở dài, định nhắc Bạch tiền bối rằng căn nhà này thuộc về Dược Sư tiền bối, hắn vừa lòng thì cũng chẳng ích gì. Nhưng nhìn cái vẻ thở phào nhẹ nhõ của Bạch tiền bối, Tống Thư Hàng cảm thấy có chút không đành lòng khi nhắc tới cái sự thật đó.

- Đúng rồi, tiền bối. Ta đi chơi nhà bạn về, có mang quà về đấy, ngươi nếm thử chút nhé? - Tống Thư Hàng ở thùng dương mai ra, lộ ra những quả dương mai căng mọng, nhìn vô cùng ngon miệng.

Bạch tiền bối nếm một quả rồi nheo nheo mắt:

- Ừm, không tệ.

- Đúng thế, bọn ta tự tay hái đó, rất thú vị. Lần sau nếu có rảnh, ta sẽ dẫn tiền bối đi chơi một chút. Nhân dịp còn nghỉ hè, ta có thể dẫn tiền bối đi ngao du ở khắp mọi miền tổ quốc, nếu chỉ ở rịt trong khu Giang Nam thì không thể trải nghiệm những địa điểm thú vị của thời đại này.- Tống Thư Hàng cười nói.

- Được! - Hai mắt của Bạch tiền bối sáng rực lên, - Còn vụ máy bay nữa, mấy ngày nữa chúng ta đi học đi!

- Không thành vấn đề! - Tống Thư Hàng cười sang sảng, nhưng thực chất thì trong lòng đang thầm nghĩ, trước khi học lái máy bay, mình có nên mượn Hoàng Sơn tiền bối bộ đồ du hành vũ trụ không?

Hắn sợ Bạch tiền bối lái máy bay rồi lại nổi hứng, dùng phi cơ lao ra ngoài vũ trụ, bay thẳng về mặt trăng!

Vậy nên cứ phải đề phòng trước.

Trong lúc hai người nói chuyện, Đậu Đậu Bắc Kinh bay vọt từ trong phòng ra, lao về phía Tống Thư Hàng rồi kêu lên:

- Thư Hàng, nghe nói hôm trước ngươi gặp lão Hoàng Sơn ngốc đó hả?

Tống Thư Hàng đón lấy Đậu Đậu đang lao tới, đáp:

- Đúng thế, ta có gặp Hoàng Sơn Chân Quân.

- Tên Hoàng Sơn đại ngốc có nói rằng khi nào sẽ tới đón ta không? - Đậu Đậu hỏi với giọng chờ mong.

Những lần trốn nhà trước, Hoàng Sơn Chân Quân sẽ luôn vội vàng đi tìm nó. Nhưng lần này, đã hơn một tháng rồi mà Hoàng Sơn chưa qua đón, nó cảm thấy có chút lạ lẫm..

- Khụ, chân quân nói rằng đợi thêm mấy ngày nữa, đợi khi hắn bắt được Vân Vụ Đạo Trưởng của Không Không Đạo Môn để phong ấn rồi sẽ qua đón ngươi.- Tống Thư Hàng trả lời cặn kẽ.

- Lại bắt cái lão Vân Vụ dở người đó hả? - Đậu Đậu nhe răng, - Được lắm Hoàng Sơn đại ngốc, dám không để ý tới ta à?

Tống Thư Hàng cười gượng.

- Được rồi, đừng nhắc tới chuyện của Hoàng Sơn đại ngốc nữa. Hôm qua ngươi có online không? Trong nhóm chat có chút chuyện.- Đậu Đậu nhảy khỏi người Tống Thư Hàng, dò hỏi.

- Hôm qua điện thoại trùng hợp thế nào lại hết pin, lần này ra ngoài ta không cầm sạc.- Tống Thư Hàng đáp, - Các tiền bối không tìm ra chứ?

Nhắc tới lại thấy ngại, có vị tiền bối trong nhóm từng nạp cả ngàn vạn tiền điện thoại cho hắn, để đề phòng chuyện không liên lạc được với Tống Thư Hàng. Nhưng không ngờ lần này hắn lại quên sạc.

- Đúng là, đợi mấy bữa nữa Dược Sư về, ngươi học ngay cái “Nạp điện thuật” từ hắn. Đến chưởng tâm lôi mà cũng học được, chắc nạp điện thuật chẳng thành vấn đề đâu.- Đậu Đậu nhảy khỏi người Tống Thư Hàng rồi nói.

Nạp điện thuật? Có loại pháp thuật thần kỳ thế cơ à?

Xem chừng, để phòng ngừa việc ra ngoài mà di động, máy tính lại đột nhiên hết pin, các tiền bối trong nhóm cũng cố gắng thật.

Một người một chó vừa đi vừa nói chuyện, Bạch tiền bối một tay xách thùng, miệng thì nhấm nháp dương mai, vui vẻ đi sau hai kẻ đó.

Tống Thư Hàng đi vào phòng khách trên tầng, đầu tiên là để dược liệu, ba trăm vạn nhân dân tệ và những chiến lợi phẩm lấy được từ Cảnh Mạch Đà Chủ sang một bên.

Sau đó, hắn mới lấy máy tính, đăng nhập vào nhóm Cửu Châu số 1, rồi đọc lịch sử ghi chép.

Cái tin được lưu trữ đầu tiên xuất hiện ở chiều qua.

Đầu tiên là tin nhắn của Vũ Nhu Tử, lúc ấy chừng mười bốn giờ.

Vũ Nhu Tử của Linh Điệp Đảo:

- @ Thư Sơn Áp Lực Đại, Tống tiền bối! Có nhà không, cuối cùng thì ta cũng hoàn thành việc kết hợp với linh quỷ rồi. Bên ngươi đã nghỉ chưa? Chúng ta hẹn bữa nào đi đảo thần bí chơi đi!

Cô nương này tiếp tục bế quan chừng hơn nữa tháng, cuối cùng cũng hoàn thành việc “đồng bộ ý thức, dùng chung năng lượng” với linh quỷ của mình.

Từ đó về sau, tool hack linh quỷ được khởi động, từng giây từng phút, linh quỷ sẽ chiết xuất chân khí trong cơ thể cho nàng, tốc độ tu luyện tăng lên gấp bội, còn khiến lượng chân khí lưu trữ tăng lên hai lần.

Hơn nữa, cuối cùng cô cũng hoàn thành cái giao ước với phụ thân, từ giờ có thể ra khỏi đảo để đi chơi. Vậy nên, điều đầu tiên cô nhớ đến là đảo thần bí, và Tống Thư Hàng.

Tiếc rằng, lúc ấy điện thoại của Tống Thư Hàng hết pin.

Nhưng... trong nhóm có một ID nhanh chóng đáp lại Vũ Nhu Tử.

Bắc Hà Tán Nhân:

- Ồ, Vũ Nhu Tử giỏi lắm, không gặp từ đợt có được linh quỷ, mới thế mà đã hoàn thành kế ước với nó rồi?

Chính là Bắc Hà tiền bối lâu rồi không xuất hiện, cuối cùng thì hắn cũng trở về từ đảo thần bí rồi sao?

Vị này chính là đấu sĩ suốt ngày online của nhóm Cửu Châu số 1, luôn giành suất đầu tiên trong việc trả lời mọi vấn đề của các thanh viên trong nhóm. Nếu đổi thành cái hình thức diễn đàn như ngày trước, thì hắn chính là nhân viên chiếm sô fa chuyên nghiệp.

Thấy tiền bối còn có thể trò chuyện vui vẻ trong nhóm, xem ra họ không gặp phải chuyện gì ở đảo thần bí, không biết chiến lợi phẩm thế nào? Tống Thư Hàng nghĩ bụng.

Hắn kéo xuống, lịch sử nói chuyện trong nhóm chuyển sang trang khác.

Đoạn dưới ấy, vẫn là câu nhắn của Bắc Hà Tán Nhân:

- Vũ Nhu Tử cũng muốn đi đảo thần bí sao? Ta, Tam Lãng và Cổ Hà hẹn nhau rồi, đang định cùng đi khám phá hòn đảo thần bí ấy, ngươi có muốn đi cùng không?

Tay Tống Thư Hàng cứng đờ. Không phải như thế đâu! Tiền bối, chẳng phải ngươi và hai người kia đã lên đảo thần bí từ chín ngày trước sao?

Sao giờ lại thành hẹn nhau chuẩn bị đi đảo thần bí?