Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 199: Tuyệt Chiêu Đáng Xấu Hổ




Một kiếm này tới quá nhanh, Tống Thư Hàng chỉ có duy nhất một lựa chọn mà thôi! Nhãn khiếu thiên phú, cao thủ thị giác.

Nháy mắt, hắn đã mở nhãn khiếu thiên phú của mình ra.

Trong chớp mắt, toàn bộ thế giới giống như trở nên chậm chạp hơn, hắn có thể nhìn thấy rõ đường bay của thanh phi kiếm màu đen nhanh như chớp kia!

Chỉ là khí huyết ở trong tâm khiếu và nhãn khiếu của Tống Thư Hàng và tinh thần lực của hăn đang tụt dốc không phanh. Cao thủ thị giác này cần tiêu hao quá nhiều khí huyết và tinh thần lực, với cảnh giới của hắn bây giờ, dù ở trạng thái toàn thịnh thì cũng chỉ có thể duy trì cao thủ thị giác được có mấy giây mà thôi.

Nhân lúc này, Tống Thư Hàng liều mạng thôi động cánh tay của mình, vung tay dùng sức kích hoạt hỏa diễm đao trên chiếc nhẫn đồng cổ.

Ở trong trạng thái cao thủ thị giác, Tống Thư Hàng nhìn thấy cánh tay của mình giơ lên chậm như rùa bò... Cũng may là dựa theo quỹ tích kia thì chắc là đao của mình có thể đánh ra kịp!

Ầm.... Ngọn lửa hừng hực bốc lên trên bảo đao bá toái, chém về phía thanh phi kiếm màu đen kia.

Nhờ ơn của Bạch tiền bối, lúc ở trong thế giới sa mạc do Bạch tiền bối tạo ra kia, Tống Thư Hàng đã được thiếu niên áo xanh kia dạy dỗ rất nhiều, đã nắm giữ được đao pháp căn bản.

Cho nên uy lực của một chiêu hỏa diễm đao này đã được hắn phóng thích ra hoàn toàn.

Đao và kiếm va nhau.

Sau đó, ngọn lửa tản ra. Hỏa diễm đao bị thanh phi kiếm đen kịt kia chém tan.

Tống Thư Hàng cảm giác gang bàn tay run lên, lồng ngực bị đè nặng, thân thể bị đánh bay ngược về sau.

Dù đã thôi động hỏa diễm đao, nhưng nó cũng chỉ là thủ đoạn tấn công nhị phẩm mà thôi.

Còn phi kiếm kia là một kích toàn lực chứa đầy cơn giận của Cảnh Mạch đà chủ, vào hàng một kích toàn lực của tu sĩ tứ phẩm.

Một kích toàn lực của bá đao cũng chỉ cản được thế công của thanh phi kiếm màu đen kia có một chút, sau khi khựng lại thì phi kiếm màu đen vẫn bám sát Tống Thư Hàng dưới sự điều khiển của Cảnh Mạch đà chủ.

Thực ra, nếu như thứ trong tay của Tống Thư Hàng lúc này không phải là bảo đao bá toái thì nói không chừng đã rơi vào cảnh đao gãy người chết rồi.

Sau khi bị phá giải, nhãn khiếu thiên phú cao thủ thị giác của Tống Thư Hàng biến mất, đồng thời khí huyết trong tâm khiếu và nhãn khiếu đã hao hết, tinh thần lực cũng đã khô cạn.

Mắt thấy phi kiếm sắp chém lên người hắn lần nữa, thì trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một tấm chắn màu vàng.

Đây là do linh quỷ trong tâm khiếu của hắn cảm ứng được chủ nhân gặp nạn, nên tập trung toàn bộ khí huyết, ngưng tụ ra năng lực thiên phú của mình, biến thành lá chắn phòng ngự bảo vệ Tống Thư Hàng.

Keng!

Kiếm chạm vào lá chắn.

Ngay sau đó, lá chắn vỡ tan...

Nhưng thanh phi kiếm màu đen kia rốt cuộc cũng bị ngăn lại!

Bất quá, kiếm khí còn sót lại trên phi kiếm ập tới trên người Tống Thư Hàng, lại đẩy hắn bay ra ngoài lần nữa, đâm sầm vào trên vách đá.

Tống Thư Hàng trượt dài xuống từ trên vách đá, ngã phịch xuống đất, thở hồng hộc, không thể cục cựa nổi.

Khí huyết trong người đã cạn sạch, ngay cả chút khí huyết do linh quỷ tích cóp được cũng đã biến thành lá chắn phòng ngự khi nãy. Lại thêm khi nãy vừa bị kiếm khí đả thương, lúc này hắn không nhấc nổi một ngón tay lên...

Trên bầu trời, Cảnh Mạch đà chủ không thèm huy kiếm thêm nữa. Lôi mang trong mắt của hắn dần thu liễm lại, lửa giận đau đớn vì bị mất bạn tốt đã bị hắn dằn xuống.

Hắn đáp xuống đất, nhìn xuống phía Tống Thư Hàng: - Tiểu tử, ta vốn định một kiếm chém chết ngươi. Nhưng ta sẽ cho ngươi một cơ hội sau cùng, mau giao huyết thần toản ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!

Giết chết tên tiểu tử này như thế thì nhẹ nhàng cho hắn quá. Dám giết chết người bạn duy nhất của mình, hắn nhất định phải bắt tên tiểu tử này về mm, cho hắn nếm thử mùi vị sống không bằng chết!

mm rất rành vụ tra tấn thế này.

- Ha ha.- Tống Thư Hàng cười khẩy, cũng không hề sợ hãi.

Bởi vì hắn vẫn còn một tuyệt chiêu sau cùng.

Không ngờ, mình rốt cuộc cũng phải dùng tới chiêu này. Nói thật, nếu như trong cơ thể vẫn còn khí huyết hay tinh thần lực, dù chỉ là một chút thôi cũng được, thì hắn cũng không muốn tới chiêu này làm gì.

Bởi vì nó thật sự mắc cỡ chết người, chỉ nghĩ tới cách dùng tuyệt chiêu này thôi thì hắn đã thấy thẹn vô cùng.

Thế nhưng, trong lúc rơi vào hiểm cảnh thế này... hắn cảm thấy, dù tuyệt chiêu này có đáng xấu hổ cỡ nào đi nữa thì cũng phải dùng.

- Uy lực của lăng kính mặt trăng.... biến thân! - Tống Thư Hàng nghiến răng hô to.

Lúc hắn đọc câu chú văn này lên thì trong đầu đã rủa đậu mẹ đậu con mấy chục lần!

-? - Cảnh Mạch đà chủ lập tức cảm thấy căng thẳng. Thật ra thì chuyện biến thân này, trong giới tu sĩ cũng không hiếm gì.

Rất nhiều tu sĩ thân mang huyết mạch thượng cổ, huyết mạch yêu thú, trong lúc nguy cấp thì có thể kích hoạt huyết mạch của mình, thông qua biến thân để bộc phát sức chiến đấu vượt trội.

Nhưng... Uy lực của lăng kính mặt trăng là loại huyết mạch thượng cổ gì đây? Sao hắn chưa nghe qua bao giờ thế nhỉ?

Trong lúc Cảnh Mạch đà chủ đờ người ra thì chợt thấy trên cổ tay của Tống Thư Hàng có một hình chiếu hồ lô biến 3D bắn ra. Hình chiếu này bao trùm lấy Tống Thư Hàng, sau đó bùm một tiếng, đột nhiên biến thành một chuỗi ánh sáng, bao quanh Tống Thư Hàng phóng thẳng lên trời, nhanh chóng bỏ chạy...

Tuy tả ra thì lâu lắm, nhưng thật ra từ khi Tống Thư Hàng đọc lời thoại tới lúc hắn bỏ chạy thì chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi!

Khốn nạn, biến thân cái quần què, là pháp thuật bỏ chạy thì có!

Tống Thư Hàng được vòng sáng vây quanh chạy trốn, lòng thầm nghĩ: - Đây chính là vạn lý phi độn thuật sao? Tốc độ nhanh quá đi mất.

Lúc này hắn đang bay về phía Đông Nam. Nếu như thuận lợi thì hắn có thể bay tới bên cạnh Bạch tiền bối.

Cảnh Mạch đà chủ đứng ngu người một lúc mới tức giận gầm to: - Đáng chết, muốn chạy thoát khỏi tay ta à? Đừng có mơ!

Hắn nhảy lên phi kiếm, lao theo với tốc độ nhanh nhất.

Trong lúc ngự kiếm phi hành, hắn như biến thành một đạo lôi quang, đuổi theo sát phía sau Tống Thư Hàng.

Cảnh Mạch đà chủ tu luyện công pháp hệ lôi điện, tốc độ phi độn vốn vào hàng đứng đầu trong giới tu sĩ cùng cảnh giới. Lúc này, hắn lại thôi động thêm bí pháp tăng tốc, trong thời gian ngắn, tốc độ ngự kiếm của hắn thậm chí ẩn ẩn đạt tới trình độ của tu sĩ ngũ phẩm!

Hắn nhất định có thể đuổi kịp tên tiểu tử kia.

Khoảng cách mà độn pháp dùng để chạy trốn nhất định chỉ có hạn, nếu như mình có thể tìm thấy hắn lần nữa thì sẽ trực tiếp chém chết hắn ngay tại chỗ. Cùng lắm thì tốn thêm chút công phu, rút hồn phách của hắn ra, tìm ký ức về huyết thần toản trong linh hồn của hắn là được.

Tuy rằng muốn rút ký ức từ linh hồn ra cần tốn một số linh thạch, nhưng nếu như có thể lấy được một mảnh huyết thần toản thì chẳng lỗ lã gì.

Chết tiệt, biết trước thì đã không nói nhảm nhiều như thế làm gì, cứ trực tiếp giết chết tên tiểu tử này là được rồi.

Trong lòng Cảnh Mạch đà chủ hối hận không thôi.

Nghĩ thế, hắn lại càng ra sức bộc phát, thề phải chém đầu của Tống Thư Hàng... đề bù đắp sự hối hận của mình.

...

Cùng lúc đó.

Ở gần khu đại học Giang Nam.

Đậu Đậu nằm úp sấp trong một chiếc xe bảy chỗ ngồi, nó nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, thầm thở dài.

Không ngờ cọng lông mà mình tặng cho Tống Thư Hàng lại bị kích hoạt... Xem ra Thư Hàng đã gặp phải kẻ thù rất mạnh rồi.

Nhưng nó cũng không lo cho tính mạng của Tống Thư Hàng lắm, bởi vì nếu như Tống Thư Hàng thật sự gặp phải nguy hiểm cận kề sống chết thì ấn ký vạn lý phi độn thuật trên tay của hắn sẽ tự động được kích hoạt, đưa Tống Thư Hàng bình an quay về bên cạnh Bạch tiền bối.

Đúng vậy, thứ này ngoại trừ cái màn hét to 'Uy lực của lăng kính mặt trăng, biến thân! ' ra thì còn một chức năng 'cạn máu tự động về thành'. Dù sao thì cũng là thứ Bạch tiền bối dùng để bảo vệ tính mạng của Tống Thư Hàng, hắn đã nghĩ đến đủ mọi tình huống cả rồi.

Ờ mà hình như mình quên nói vụ này cho Tống Thư Hàng biết thì phải?

À thôi kệ đi, nói hay không cũng thế, dù sao hắn không chết là được. Đậu Đậu thầm nghĩ như thế.

Nếu như để Tống Thư Hàng biết Đậu Đậu đã giấu đi chức năng quan trọng như thế của vạn lý phi độn thuật thì hắn nhất định sẽ biến thân thành chó điên, để cho Đậu Đậu nếm mùi 'hàm răng của bị bệnh chó điên'!

- Thôi kệ xác hắn đi, bây giờ ta cứ lo cho bản thân mình thì hơn.- Đậu Đậu quay đầu nhìn xung quanh, khắp nơi đều là lồng sắt nhốt chó, bên trong mỗi chiếc lồng sắt dều nhốt một chú chó nhỏ run lẩy bẩy.

Có chó cưng, có chó hoang, có chó cỏ, cũng có mấy con chó quý hiếm, đủ loại. Những con chó này nằm phịch trong lồng, miệng ư ử, không thể kêu to được, rõ ràng đều bị tẩm thuốc cả rồi.

Bây giờ Đậu Đậu đã bị lũ bắt trộm chó bắt được! Sau đó nhét nó lên xe, chuẩn bị tập trung lại một chỗ, làm thịt bán cho mấy tiệm thịt chó.

Tài xế là một tên béo, hắn vừa lái xe vừa đắc ý cười ha hả: - Chà chà chà, khu Giang Nam này tốt thật, nhiều người nuôi chó, cũng chẳng biết cảnh giác đề phòng gì. Đi có một vòng đã bắt được nhiều chó như thế. Mỗi con hai trăm, một xe thế này phải được tới mấy ngàn ấy chứ.

- Nhưng sau này mình phải đổi qua chỗ khác bắt đi, cảnh sát ở khu này đã bắt đầu hành động rồi đó.- Một gã to cao đen thui ngồi bên cạnh nói vào.

- Sợ gì chứ, có phải mình mới tới khu Giang Nam lần đầu đâu, có khi nào bị vịn lại đâu? - Gã béo kia đắc ý cười nói.

- Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, cứ cẩn thận thì hơn, đỡ có chuyện.- Gã ca to kia trầm giọng nói.

Không thể xem thường cảnh sát ở khu Giang Nam, tuy bọn họ chưa bị bắt bao giờ, nhưng đấy là vì bọn họ nhiều kinh nghiệm, hay đổi kiểu bắt chó. Mấy nhóm bắt trộm khác bị cảnh sát khu Giang Nam tóm một đống.

Trong lúc nói chuyện, gã béo kia lái xe đến bên cạnh một khu nhà xưởng bỏ hoang.

Nơi này lúc trước là một nhà máy thép lớn, sau này không biết tại sao lại đóng cửa. Cuối cùng lại thành trạm trung chuyển của nhóm trộm chó này.

- Được rồi, tới rồi đây.- Gã béo kia dừng xe, mở cửa ra.

Mấy chú chó nhỏ trong lồng cụp đuôi run rẩy, lo lắng nhìn những kẻ xa lạ này.

Gã to cao kia cũng nhảy xuống xe, sau đó nói to: - Thất Tử, Điền Kê, qua đây giúp một tay, chuyển hết lứa chó này vào đi. Hôm nay chúng ta xử lý xong lứa chó này, ngày mai sẽ rời khỏi khu Giang Nam.

Bên trong nhà xưởng bỏ hoang kia có hai gã đàn ông khác chạy vội ra, chuẩn bị xe đẩy muốn chuyển đám chó trong xe ra.

Đúng lúc này, trong xe đột nhiên có một giọng nói vang lên: - Ồ, rốt cuộc cũng tới hang ổ của bọn mày rồi đấy à? Thiệt cái tình, ta ngồi chờ lâu tới mức ê hết cả mông rồi đây!

- Ai đó? - Gã cao to kia bị dọa cho sợ hết hồn, tóc gáy dựng đứng. Dù sao thì bọn họ cũng làm chuyện phạm pháp, nếu như bị người ta phát hiện ra thì chắc phải đi bóc lịch mất, chuyện này không đùa được đâu.

Rầm!

Lúc này, trong xe phát ra tiếng lồng sắt bị đánh bung.

Sau đó, một con chó bắc kinh nhỏ khoan thai đi ra từ bên trong.

Nó đi tới chỗ cửa xe, ưỡn người đứng dậy, dựa lên cửa xe, dùng ánh mắt chế nhạo nhìn đám người ở đây: - Ở ngoài có bốn thằng, trong phòng có bảy thằng, đây là toàn bộ thành viên của nhóm bọn mày đấy à?

Miệng của con chó bắc kinh nhỏ mấp máy, miệng phun ra tiếng người.