Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 171: Xem Anh 1 Mình Xử 6 Thằng Đây!




Tiết học buổi sáng, Tống Thư Hàng vẫn luôn chăm chú nghe giảng.

Đậu Đậu thì biến thành hình thái yêu thú mà người thường không thể nhìn thấy, phần lớn thời gian đều trốn trong ngăn bàn của hắn nghịch điện thoại.

Tống Thư Hàng cúi đầu xuống nhìn, đúng lúc nhìn thấy Đậu Đậu đang gửi nhận xét trên một trang bán hàng online, lại còn là complain: Chủ shop làm ăn gian dối, dislike! Không phải đã bảo là vị thịt gà à? Bố mày ăn hơn nửa túi rồi mà có thấy vị thịt gà đâu! Lừa đảo! Lương tâm cho heo ăn rồi à?

Tống Thư Hàng lập tức đổ mồ hôi lạnh ào ào.

Ngươi nói lát nữa mà chủ shop đọc được cái bình luận này thì liệu có vuột miệng bật thốt khốn nạn hay không? Hay là lại chửi thêm tiếng nữa?

Chắc tâm trạng của chủ shop sẽ là thế này đây: Tên điên này lại đi đớp thức ăn cho chó à! Thế chả nhẽ mày lại là chó hả.

Nói đi phải nói lại, chẳng trách mấy hôm nay Đậu Đậu không sai hắn mua đồ nữa, hóa ra là vì nó đã học được cách mua hàng online rồi à?

Thế người đi nhận hàng là ai thế? Đừng có nói là Đậu Đậu tự mình xuống nhận đấy nhé?

...

Nói thật thì Tống Thư Hàng cảm giác Đậu Đậu không phiền toái như các vị tiền bối trong nhóm vẫn hay nói. Ngoại trừ nó hơi quậy một chút ra thì chỉ cần thứ gì khiến nó hứng thú thì nó có thể tự ôm lấy mà chơi rất lâu.

À đúng rồi... Ngoại trừ việc mỗi ngày nó đều online mắng Hoàng Sơn Chân Quân ra thì những lúc còn lại nó vẫn đáng yêu lắm.

Lại nói, kể từ sau khi Đậu Đậu tới nhà nó đến nay, hình tượng chủ nhóm cao lớn uy vũ của Hoàng Sơn Chân Quân trong đầu hắn đã tựa như một dòng sông lớn, nước trôi đi mãi chẳng thấy ngày về.

Suốt ngày nghe Đậu Đậu luôn mồm mắng 'tên Hoàng Sơn ngu ngốc', dần dà, Tống Thư Hàng đã sắp nhớ lộn tên của Hoàng Sơn Chân Quân thành Hoàng Sơn ngu ngốc mất rồi.

Hơn 10 giờ sáng, hai tiết học sáng cứ trôi qua êm đềm như thế.

Buổi chiều không có lớp, Lâm Thổ Ba chán chường hỏi: - Bọn mày có định về ký túc xá ôn tập không, ngày mai là thi rồi đấy.

Đã sắp đến kì thi cuối kì rồi, vì để không phải học lại, cậu cũng phải cố gắng lên mới được. Lâm trận mài gươm, không sáng thì cũng chói mà lị.

Bình thường trước mỗi kỳ thi đều được nghỉ một hai ngày, để học sinh ôn bài lại cho tốt. Nhưng năm nay bởi vì thông báo thi ra sớm quá, nên chương trình học có chút gấp.

- Tao hẹn đi ôn bài chung với Nha Y rồi, không đi cùng với bọn mày được.- Cao Mỗ Mỗ đẩy kính, vô tình bỏ rơi đám chiến hữu ế chổng mông cùng phòng.

Lâm Thổ Ba rưng rưng nhìn về phía Lý Dương Đức.

- Mày đừng có nhìn tao như thế, trông tởm lắm. Cùng lắm thì hôm nay đến chỗ tao đi, chỗ nào không hiểu thì tao giảng cho.- Lý Dương Đức nói với vẻ mặt buồn nôn, cũng có phải con gái quái đâu, trưng mắt cún con ra cho ai xem?

- Thư Hàng thì sao? Có đi chung không? - Lâm Thổ Ba cười ha hả, hỏi tiếp.

- Để tao xem đã, nếu như buổi tối mà rảnh thì tao sẽ qua chỗ Dương Đức.- Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp.

Hắn nghĩ, trước khi đi thì ít nhất cũng phải sắp xếp thỏa đáng cho Bạch Tiền Bối với Đậu Đậu cái đã. Không thì chờ tới chừng hắn về nhà lại thì chắc phải đi mua mấy món đồ điện mới về thay mất.

Cô nàng Lục Phi ngồi kế bên thầm siết tay, cô còn định mời Tống Thư Hàng đến ký túc xá của cô học, bởi vì điều hòa ở ký túc xá bị hỏng rồi, không biết khi nào mới có người đến sửa.

Lâm Thổ Ba hỏi xong một câu, cô cũng xấu hổ không tiện mở miệng.

Tuy rằng Tống Thư Hàng đã khế ước với linh quỷ rồi, nhưng hắn vẫn luôn đeo phong hồn băng châu theo bên người, nên hiệu quả làm lạnh vẫn còn nguyên. Đừng nói là con linh quỷ ở bên trong, thậm chí bản thân phong hồn băng châu này đã là một món bảo bối rồi. Nghĩ kỹ lại mới thấy cô nàng Vũ Nhu Tử kia ra tay đúng là hào phóng quá chừng.

- Cùng về ký túc xá không? - Tống Thư Hàng quay sang hỏi cô nàng Lục Phỉ kia, hắn phải về ký túc xá cầm sách vở sang biệt thự mới được, sắp thi đến nơi rồi, kiểu gì cũng phải ôn tập lại một chút mới được.

- Ừ! - Lục Phỉ vui vẻ trả lời.

....

Một bên khác.

Qùy Hoa tu sĩ mặt mày lo lắng: - Thư Sơn Áp Lực Đại đã tan học rồi, các vị đã chuẩn bị xong cả chưa?

Đứng bên cạnh hắn là sáu kẻ có vẻ mặt hầm hầm, trên người tỏa ra sát khí nồng nặc. Những kẻ này đều là thuộc hạ của tên đàn chủ ở khu La Tín ở thành phố bên cạnh, bị Qùy Hoa tu sĩ dùng đủ cách lôi kéo dụ dỗ tới đây.

- Được rồi, vậy thì chuẩn bị hành động! - Qùy Hoa tu sĩ trầm giọng nói: - Thông báo cho thành viên cho thành viên bên hành chính, bảo cô ta lúc đến làm giấy tạm trú cho vị tu sĩ họ Bạch kia thì cố gắng kéo dài thời gian nhé.

ở trong xã hội hiện đại hóa thế này, có rất nhiều cách để lôi kéo người khác.

- Chúng ta đi mai phục cái tên Thư Sơn Áp Lực Đại kia, nhớ kỹ, phải làm nhanh gọn vào. Bằng không chờ vị ‘Bạch’ tu sĩ kia đuổi đến thì cũng ta sẽ toi đời đấy.

- Cơ hội chỉ có một thôi, lên!

….

Tống Thư Hàng tiễn Lục Phỉ về ký túc xá, lại về ký túc xá của mình lấy sách vở ôn tập, sau đó chuẩn bị đi qua nhà của Dược Sư.

Đậu Đậu nằm trên vai của hắn, đang chơi game trên điện thoại.

Lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ, Tống Thư Hàng đột nhiên dừng bước.

Tuy là con đường này khá nhỏ, nhưng bình thường cũng có khá đông người qua lại.

Nhưng lúc này lại chẳng có lấy một bóng người nào….

- Cảnh giác khá lắm.- Đậu Đậu lên tiếng ngợi khen.

- Đối phương có bao nhiêu người? - Tống Thư Hàng hỏi lại, hắn biết nhất định là có người muốn ra tay với hắn.

- Tổng cộng có bảy người, trong đó có năm người có thực lực tương đương với ngươi, đều là nhất phẩm, một hai khiếu gì đó, một người là nhất phẩm ba khiếu, cuối cùng là cái tên mặt mày thanh tú nhưng lưng hùm vai gấu hôm trước theo dõi ngươi, cảnh giời chừng nhất phẩm năm khiếu, đã sắp đến cảnh giới dược long môn rồi. Chỉ là tên kia thậm thò thậm thụt nấp ở đằng sau, còn tưởng là ta không nhìn thấy hắn, gâu gâu.- Đậu Đậu biết rõ mồn một, kể vanh vách thực lực lẫn vị trí của mấy kẻ mai phục kia cho Tống Thư Hàng nghe.

Mặc dù những kẻ đang mai phục này đều đã che giấu khí tức cả rồi, nhưng trong mắt Đậu Đậu thì chúng vẫn cứ rõ mồn một như ánh trăng trên trời cao.

Tống Thư Hàng sờ sờ mấy thứ mình mang theo trên người.

Một viên ác xú hoàn.

Một lá kiếm phù.

Ba lá giáp phù.

Ba lá phá tà phù.

Cuối cùng là một chiếc nhẫn đồng cổ không rõ công dụng.

- Đậu Đậu, ngươi có giúp ta không? - Tống Thư Hàng hỏi.

Đậu Đậu nói với vẻ hào sảng: - Đương nhiên rồi, khi nào ngươi bị nện sắp chết thì ta sẽ tha ngươi chạy. Cứ yên tâm đi!

- Được rồi, cũng đúng ý ta lắm.- Tống Thư Hàng cười ha hả, hắn ném balo của mình qua một bên, chủ động tiến vào vòng mai phục của tên Qùy Hoa tu sĩ kia.

Đậu Đậu nhảy qua một bên tránh.

- Bước ra đi.- Tống Thư Hàng lắc lắc tay chân: - Tổng cộng có sáu tên, ta đã thấy rồi. Không cần trốn nữa đâu.

Hắn cố ý nói sót một người, là để cho Qùy Hoa tu sĩ tưởng là hắn chưa phát hiện ra.

Tống Thư Hàng vừa mới nói xong thì từ bốn phương tám hướng lập tức có sáu bóng người nhảy ra. Bọn họ đều cầm một cây đao không chuôi được đặc chế, lao tới chém Tống Thư Hàng với góc độ rất hiểm hóc.

Đao không chuôi? Là thuộc hạ của đàn chủ à? Tống Thư Hàng nhủ thầm trong lòng?

Lúc này, nếu như hắn có đủ tinh thần lực để kích hoạt nhãn khiếu thiên phú là ‘cao thủ thị giác’ thì nhất định sẽ rất sướng! Đáng tiếc, nếu mà dùng tới cái đó thì khí huyết và tinh thần lực của hắn sẽ cạn sạch không còn tí nào. Ít nhất cũng phải chờ hắn mở thêm được hai khiếu nữa thì cái nhãn khiếu thiên phú này mới có thể phát huy tác dụng được.

Cho nên, Tống Thư Hàng chọn cách dùng một lá giáp phù.

Lá bùa này có thể ngăn cản được tất cả các đòn tấn công của tu sĩ tam phẩm đổ xuống, ngảy cả đàn chủ cũng không thể nào phá vỡ được. Đám tu sĩ chỉ mới có từ một đến ba khiếu này, dù có dốc hết sức lực thì cũng không làm gì được Tống Thư Hàng.

‘Keng keng keng keng keng keng’ sáu cây đao không chuôi chém lên người Tống Thư Hàng, tia lửa bắn ra khắp nơi.

Đám thuộc hạ của đàn chủ đều lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, bọn họ liên tục cầm cây đao sắc lẻm của mình đâm, chém, cưa, chặt đủ kiểu, nhưng vẫn không thể phá vỡ được phòng ngự của Tống Thư Hàng.

- Tốc độ cũng chậm quá.- Tống Thư Hàng thầm nhủ, sau khi mở được nhãn khiếu xong thì hắn chỉ cần tập trung tinh thần là có thể nhìn rõ ràng tất cả động tác của đám thuộc hạ một hai khiếu của đàn chủ kia.

Đây chính là do phẩm cấp cao thấp của công pháp cơ bản gây nên.

Bản thân đàn chủ chỉ là một tên tán tu của quỷ môn, tất cả công pháp cơ bản mà hắn có thể tìm được cho bọn thuộc hạ của mình đều là loại hàng dạt của hàng dạt trong giới tu sĩ.

Còn kim cương căn bản quyền pháp và chân ngã minh tưởng kinh của Tống Thư Hàng, ở trong mắt của mấy vị tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số 1 cũng là công pháp cơ bản khá tốt rồi.

So sánh một cái là đủ hiểu.

- Quyền pháp căn bản hai! - Trong lòng Tống Thư Hàng nhẩm thầm khẩu quyết quyền pháp, khí huyết chi lực trong tâm khiếu và nhãn khiếu sục sôi, có thêm linh lực đất trời giúp đỡ.

Quyền đánh ra ào ạt như sao băng!

Chỉ chớp mắt, đã đánh ra gần bốn mươi quyền, mỗi tên thuộc hạ của đàn chủ đều bị trúng mấy quyền.

Trên người của bọn họ cũng không có bảo vật gì hộ thân, cho nên sau khi ăn đủ mấy quyền của Tống Thư Hàng thì sáu tên thuộc hạ văng ra, đập lên vách tường, hộc cả máu mồm.

Ngoại trừ một tên nhất phẩm ba khiếu trong lúc nguy cấp nhanh chân tránh được chỗ yếu hại ra thì năm tên thủ hạ khác đã nằm ngay đơ, sống chết không rõ.

Tống Thư Hàng siết chặt nắm đấm, hắn phát hiện mình rất thích cảm giác người khác dùng nắm đấm với vũ khí chém cỡ nào cũng không phá nổi phòng ngự của hắn, còn hắn chỉ cần nện một quyền là có thể lấy được nửa cái mạng của đối phương!

Hay là sau này hắn cứ giữ nguyên phong cách chiến đấu này đi nhỉ?

Suy nghĩ này cũng chỉ lóe lên trong đầu Tống Thư Hàng một cái mà thôi, hắn dẫm mạnh hai chân, lao về phía tên tu sĩ ba khiếu kia, nhân lúc hắn đang lơ là thì phải đánh phủ đầu!

- Quyền pháp căn bản một! - Quyền như trọng pháo, đây là quyền mạnh nhất của Tống Thư Hàng.

Vị tu sĩ nhất phẩm ba khiếu kia có kinh nghiệm chiến đấu khá phong phú, lúc trước chỉ là phòng ngự của Tống Thư Hàng đáng sợ quá thể, nên hắn mới bị dọa cho ngu người ra, sau đó trúng một quyền của Tống Thư Hàng.

Chỉ thấy thân thể của hắn vặn vẹo kỳ lạ, tránh được một quyền của Tống Thư Hàng. Đồng thời trong mười kẽ ngón tay của hắn đột nhiên xuất hiện tám lưỡi dao sắc bén, ném về phía Tống Thư Hàng.

Keng keng keng keng! một loạt tiếng vang giòn giã, mấy lưỡi dao sắc bén kia bắn trúng người Tống Thư Hàng, phát ra vô số tia lửa, đều bị sức mạnh của giáp phù bắn bay ra.

Mà lúc này, Tống Thư Hàng cười gian, quyền đầu tựa như trọng pháo kia tự nhiên lại chuyển hướng rất quỷ dị, tựa như một con linh xà, đánh trúng lồng ngực của tên tu sĩ nhất phẩm ba khiếu kia.

Tên tu sĩ nhất phẩm nọ phun máu, một khối hộ tâm kính ở trước ngực bị Tống Thư Hàng đánh vỡ. Nhưng lực lượng nặng nề trên đầu quyền của Tống Thư Hàng vẫn ập lên người tên kia, khiến hắn bay ra.

Mặc dù kinh nghiệm chiến đấu của ta còn ít, nhưng từ nhỏ tới lớn ít nhiều gì cũng xem biết bao nhiêu bộ phim chưởng đấy nhé. Tống Thư Hàng đắc ý nghĩ thầm.

Thật ra thì… đây hoàn toàn không phải vì mấy bộ phim chưởng mà Tống Thư Hàng xem hay ho cỡ nào.

Mà bởi vì đối phương ‘tình báo thiếu sót’ cộng thêm ‘khinh địch’ mà thôi.

Trong tin tức mà bọn họ thu được, Tống Thư Hàng chỉ là một thằng nhãi con ăn may gặp được cao nhân, nên nhận được đan dược và công pháp, vừa mới mở được tâm khiếu không bao lâu. Lại là tay gà mờ không có kinh nghiệm chiến đấu, khác nào vật trong tay bọn họ đâu?