Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 157: Thật Ra, Toàn Bộ Nhóm Này Đều Là Nick Nhỏ Của Ta




Ở trong Nhóm Cửu Châu Số 1, sau khi Tuyết Lang Động Chủ nói xong thì các tiền bối còn lại không ai nói gì cả. Theo như tính cách của mấy vị tiền bối trong nhóm thì mỗi khi có người gợi chuyện thì sẽ luôn có mấy tiền bối ngoi lên tám với nhau. Qủa nhiên đây là vì thiếu Bắc Hà Tán Nhân tiền bối và người luôn tự tìm đường chết là Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối à?

Sau khi mất đi mấy vị tiền bối buôn dưa chuyên nghiệp này, trong nhóm thật sự trở nên im lặng hơn hẳn.

Không khí ảm đạm thế này khiến Tống Thư Hàng cảm thấy không quen lắm, hắn nhìn danh sách thành viên online ở bên phải, chỉ có mỗi mình chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân là giữ trạng thái online, những người còn lại phần lớn đều hiện trạng thái offline hoặc ẩn thân gì đó.

Tống Thư Hàng chán quá nên gửi một câu: - Hoàng Sơn tiền bối, gần đây ngài đang bận chuyện gì thế?

Còn nhớ lúc trước Hoàng Sơn Chân Quân đã nói bận việc gì đó, phải hai tháng nữa mới có thể tới đón Đậu Đậu về. Cho nên giờ không có chuyện gì để nói nên Tống Thư Hàng thuận miệng hỏi luôn.

- Ha ha, đang đợi một kẻ thú vị phá phong ấn thoát ra.- Hoàng Sơn Chân Quân cười nói.

Nói xong, hắn lại gửi một bức ảnh lên.

Đó là ảnh cap màn hình một chủ đề, tài khoản cap màn hình lại cũng không phải Hoàng Sơn Chân Quân mà là một tài khoản tên ‘Màu của quả cam nhỏ’.

Người nói chuyện hôm ấy là ‘Vân Vụ đạo trưởng’

Tiêu đề: Oa ha ha, Hoàng Sơn ngươi là tên ngu đần, trấn áp lão phu suốt hai trăm năm!

Nội dung: Thế nhưng, lão phu rốt cuộc cũng phá giải dược nguyên lý phong ấn chi pháp của ngươi, bây giờ đã bắt đầu tính toán cách phá phong rồi! Lão phu sẽ phá vỡ được cái phong ấn cùi bắp của ngươi ngay thôi, sau đó lại tiêu dao khắp thế gian lần nữa! Để xem tới lúc đó lão phu trả thù ngươi thế nào! Ha ha ha, lần này lão phu tuyệt đối sẽ không nương tay nữa!

Trong cái chủ đề này được một đống người ấn like.

Comment 1: Đạo trưởng rốt cuộc cũng sắp phá phong ra rồi, hai trăm năm thật lợi hại. Chờ mong sau khi đạo trưởng phá phong thì có thể kể thêm về sự tích uy mãnh của ngươi năm đó cho chúng ta nghe.

Comment 2: Đạo trưởng lại lên cơn ảo tưởng à?

Comment 3: Mấy chuyện mà đạo trưởng kể là hay nhất luôn đó, ta thật muốn viết nó thành tiểu thuyết post lên mạng quá đi à.

Comment 4: Đạo trưởng ơi, đừng có ngưng uống thuốc mà!

Comment 5: Thuốc cũng không thể uống bậy nhé. Nhưng nếu như là uống thuốc của đạo trưởng thì nhất định sẽ không sao hết, sau khi uống xong lại đáng eo hơn. (chửi đểu, manh manh đát là đáng yêu, cũng là bệnh nặng cần uống thuốc)

Comment 6: Đạo trưởng, mấy chuyện riêng tư như phá giải phong ấn này ngươi đăng lên quang minh chính đại như thế có sao không?

Comment 7: Nơi này xứng đáng cho chúng ta vỗ tay….

Phía dưới còn hơn trăm người Comment.

….

Tống Thư Hàng xem nội dung thì hình như cái người tên Vân Vụ đạo trưởng này đã bị Hoàng Sơn Chân Quân phong ấn gần hai trăm năm, bây giờ rốt cuộc sắp phá được phong ấn, vậy nên mới lên mạng huênh hoang khoe khoang? Nhưng xui thay lại bị Hoàng Sơn Chân Quân phát hiện?

- Nhưng đã phong ấn suốt hai trăm năm rồi, vẫn còn ở trạng thái phong ấn thì hắn lên mạng kiểu gì? - Tống Thư Hàng dò hỏi.

Chẳng lẽ Hoàng Sơn Chân Quân đề cao ưu đãi cho tù binh, nên tự mình giúp tù binh lên mạng?

- Ha ha, để ta giải thích cho ngươi hiểu.- Hoàng Sơn Chân Quân cười to rồi nói.

- Tên Vân Vụ đạo trưởng là trưởng lão của Không Không đạo môn đời trước, rất buồn cười. Hai ttăm năm trước hắn đã có cảnh giới tiên thiên tứ phẩm rồi, trấn áp đến bây giờ chắc trình độ cũng tăng lên kha khá rồi đấy.

Hai trăm năm trước, hắn tiến vào trong một động phủ của ta, trộm sạch sẽ bảo vật bên trong còn chưa đủ, Không Không đạo môn vốn chuyên làm nghề này mà, cùng lắm thì sau khi ta bắt được sẽ tẩn cho hắn một trận nên thân là cùng.

Nhưng nào ngờ, sau khi hắn trộm đồ của ta xong còn đắc ý rêu rao khắp nơi, nói phong ấn thuật và trận pháp của ta cùi bắp muốn chết, nói là phá mở động phủ của ta giỡn như bỡn ấy. Lại còn bốc phét, nói với trình độ của ta thì hắn chỉ cần tốn vài phút là đủ để phá vỡ phong ấn thuật mà ta dốc toàn lực tạo nên.

Sau đó…. Ta cũng đáp ứng nguyện vọng của hắn. Dốc hết sức bắt được hắn, lại lấy một khối thiên ngoại bảo thạch khổng lồ làm ấn, dùng ngũ chỉ sơn phong ấn pháp để phong ấn đè hắn lại mà thôi. Trấn áp cũng hơn hai trăm năm rồi, bây giờ hắn vẫn chưa ra được.

Tống Thư Hàng: - ….

Hóa ra bốc phét không dùng não lại có hậu quả nghiêm trọng như thế.

Hoàng Sơn Chân Quân lại nói tiếp: - Một tháng trước, ta tính toán thời gian, cảm thấy cũng nên thả hắn ra rồi, nên mới lặng lẽ đến chỗ phong ấn thăm hắn. Nhưng lúc ta lén qua đó lại phát hiện hắn đang phá giải ngũ chỉ sơn phong ấn pháp của ta, khá là thú vị. Ta rất muốn biết phải tốn bao lâu hắn mới có thể phá giải được phong ấn do ta lập nên. Cho nên ta không nhúng tay vào, chỉ muốn im lặng chờ xem thôi.

- Thật đáng tiếc, ta không thể xác định được hắn phải mất bao lâu mới có thể phá giải được phong ấn, mà ta thì lại không thể cứ ở im đó theo dõi hắn được. Thứ nhất là vì ta không rảnh như thế, thú hai là nếu như ta cứ theo dõi hắn chằm chằm thì hắn nhất định sẽ cảm ứng được. Cho nên ta nhờ một người bình thường giả bộ như tình cờ đi lạc vào nơi phong ấn đó.

- Vân Vụ đạo trưởng bị giam hai trăm năm cũng nghẹn sắp bùng nổ rồi, sau khi nhìn thấy có người thì hớn hở lắm, hắn dùng pháp thuật mê hoặc người kia, khiến cho người kia mỗi ngày đều chạy đến nơi phong ấn đó, thông qua người này để tìm hiểu về sự thay đổi ở thế giới bên ngoài.

- Ta thấy hắn cảm thấy hứng thú với thế giới bên ngoài như thế, nên ngày hôm sau mới để cho người kia mang theo một cái máy tính bảng có gắn thẻ điện thoại lên mạng được qua cho Vân Vụ đạo trưởng. Đương nhiên, trên cái máy tính bản đó ta đã nhờ người ta động tay động chân rồi, không có chức năng tải phần mềm, không có trang web. Bên trong chỉ có mấy trò chơi giải sầu, thứ duy nhất có thể nối mạng chỉ có một phần mềm ‘phần mềm chat’ riêng mà ta đã sai người ta nghiên cứu ra, ta vốn định chờ phần mềm này được hoàn thiện xong lại chuyển Nhóm Cửu Châu Số 1 của chúng ta qua đó. Không ngờ lúc này lại phát huy được công dụng sớm như thế.

- Phần mềm kia cũng hao hao như cái chúng ta đang xài bây giờ, nhưng máy chủ nằm trong tay ta. Cho nên, Vân Vụ đạo trưởng là người duy nhất đang dùng phần mềm này của ta.

- Sau đó ta lập hơn 300 nick nhỏ, lần lượt thêm bạn với Vân Vụ đạo trưởng. Lại tạo thêm một nhóm chat, thêm Vân Vụ đạo trưởng vào, mỗi ngày ta lại ‘phân thân’ buôn chuyện với Vân Vụ đạo trưởng. Còn người thường kia thì mỗi ngày phụ trách vào nơi phong ấn, kể mấy chuyện linh tinh cho Vân Vụ đạo trưởng nghe. Thuận tiện mang theo cục sạc dự phòng, để nạp điện cho máy tính bảng.

Xem tới đây, Tống Thư Hàng không khỏi phì cười.

- Sau đó chừng một tháng, Vân Vụ đạo trưởng bắt đầu học được cách buôn dưa. Bởi vì trên cái máy tính bảng kia chí có mỗi phần mềm chat của ta là có thể nối mạng, cho nên sau khi hắn chơi game chán xong sẽ bắt đầu lên nhóm bốc phét ra vẻ làm màu, kể lại mấy sự tích vinh quang của mình.

- Ta để đám phân thân phối hợp với Vân Vụ đạo trưởng, có tài khoản thì mỉa mai hắn ảo tưởng, có tài khoản lại khen ngợi hắn, có tài khoản lại khen hắn kể hay quá, để cho hắn không thấy chán. Đồng thời khiến cho Vân Vụ đạo trưởng cho rằng mấy ‘người bạn’ buôn chuyện với hắn mỗi ngày chỉ là người bình thường mà thôi.

- Sau đó… cũng mới hôm nay thôi, Vân Vụ đạo trưởng viết bài này ở mục viết bài của phần mềm chat. Ta vừa dùng hơn 100 nick nhỏ khác nhau đi like, khen ngợi đủ kiểu hơn 100 cái comment.

- ….- Tống Thư Hàng câm nín, Hoàng Sơn Chân Quân đây là phải ở không đến mức nào mới làm được như thế?

Đồng thời, hắn không khỏi nhớ đến một câu chuyện cười cũ, anh cho rằng trong nhóm này thật sự đông vui như thế à? Thật ra tất cả mọi người trong nhóm đều là nick nhỏ của tôi cả đấy, không tin thì để tôi đổi nick khác post lại mấy câu này nhé?

Vân Vụ đạo trưởng hiện tại chính là minh họa sống động nhất cho câu chuyện cười này.

Hơn 300 người bạn, tất cả đều là nick nhỏ của Hoàng Sơn Chân Quân, chân quân đùa nhây quá!

Lúc này, Tuyết Lang Động Chủ lại nói: - Hoàng Sơn tiền bối, lỡ như tên Vân Vụ đạo trưởng kia không ngu ngốc như thế, mà đã sớm đoán được chân tướng sự việc, sau đó cả tháng nay hắn chỉ đang trêu chọc ngươi mua vui thì sao?

Dù sao thì những người có thể tu luyện được đến cảnh giới linh hoàng ngũ phẩm như thế, trừ phi thật sự quá ngây thơ, không thì có mấy ai lại ngu ngốc như thế đâu?

Nói không chừng mỗi ngày Vân Vụ đạo trưởng đều dùng phần mềm chat này để đá đểu cười nhạo Hoàng Sơn Chân Quân ngu ngốc thì sao?

- Không sao cả, chẳng phải ta cũng đang đùa hắn như thế à? Dù sao thì cả quá trình ta đều chơi rất vui.- Hoàng Sơn Chân Quân cười ha hả: - Dù sao thì ta cũng định thả hắn ra ngoài trước khi hắn chạy thoát, chơi cùng ta lâu như thế không phải cũng thú vị lắm à?

Tuyết Lang Động Chủ gửi một icon quỳ lạy: - Cảnh giới của Hoàng Sơn tiền bối đúng là rất cao, tại hạ bội phục!

Tống Thư Hàng cũng gửi một cái icon quỳ lạy, nghe Đậu Đậu nói, Hoàng Sơn Chân Quân đang chuẩn bị đột phá cảnh giới tôn giả thất phẩm, lại còn rảnh rỗi đi trêu chọc Vân Vụ đạo trưởng như thế thật sự không thành vấn đề đấy chứ?

Đúng lúc này, Thư Sơn Áp Lực Đại trong Nhóm Cửu Châu Số 1 đột nhiên lên tiếng: - Ha ha, Tiểu Tuyết Lang ngươi vẫn còn sống à?

Ô kìa cái tên này không phải của mình à? Nhưng mình có nói gì đâu?

Tống Thư Hàng lập tức quay đầu nhìn lại chỗ máy tính.

Sau đó, hắn lập tức nhìn thấy Bạch Chân Quân đang mỉm cười với hắn, dùng tài khoản mà hắn đã login vào để tải tài liệu xong nhưng chưa logout. Tin nhắn ban nãy là do Bạch Chân Quân gửi!

Không phải chứ, Tống Thư Hàng há hốc mồm. Từ khi Bạch Chân Quân tiếp xúc với máy tính tới giờ mới được bao lâu đâu? Thậm chí đã biết dùng máy tính lẫn gõ chữ luôn rồi á?

Còn nữa, không phải 150 năm trước còn dùng chữ phồn thể à? Sao tiền bối có thể học được cách xài chữ giản thể nhanh như thế?

Bạch tiền bối, hiệu suất học tập của ngài thần tốc như thế, khiến cho đám thổ dân đang vẫn còn bị Phủ chủ Thất Sinh Phù treo lên đánh đập ép học chữ Hán phải sống làm sao đặng?

- Bạch tiền bối, chào ngài.- Tuyết Lang Động Chủ lập tức hiểu ra là Bạch Chân Quân đang nói chuyện, vội vàng trả lời.

Thư Sơn Áp Lực Đại: - Chờ ta rảnh rỗi sẽ đến thăm ngươi, phu nhân của ngươi chắc là đã sinh sói con ra rồi đúng không?

- Hoan nghênh tiền bối quang lâm bất kỳ lúc nào, đã sinh được một ổ sói con rồi.- Tuyết Lang Động Chủ trả lời, về phần là thật lòng hay khách sáo thì chỉ có hắn mới biết.

Bạch Chân Quân kéo một loạt tên trong Nhóm Cửu Châu Số 1, lại hỏi: - Sao ta không thấy Lục Nhĩ Kiếm Quân đâu thế?

Hoàng Sơn Chân Quân gửi một cái icon cười khổ: - Ba mươi năm trước Lục Nhĩ Kiếm Quân trùng kích cảnh giới tôn giả thất phẩm, bị tâm ma quấn thân, nên đã tan thành tro bụi trong kiếp hỏa rồi.

- Ngay cả Lục Nhĩ Kiếm Quân cũng không thể vượt qua được kiếp nạn này.- Bạch Chân Quân thở dài, hắn hơi chống cằm, hai mắt đờ đẫn, bất tri bất giác lại thất thần, lâm vào trong trầm tư.

Tống Thư Hàng vẫn luôn giữ vững cảnh giác lập tức trở nên cảnh giác cao độ trăm phần trăm!

Cam đoan bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào tới ‘đỡ lấy’ nếu như Bạch Chân Quân thi triển một chia ngã động đất kia, không thì cả tòa nhà này sẽ sập luôn mất!

….

Bên trong nhà tù u ám của của Giang Nam.

Tên đệ tử Nguyệt Đao Tông bị chặt đứt hai chân tên Triệu Bất Luật bị tống vào trong nhà tù này.