Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 132: Ta Họ Tống, Đây Là Chứng Minh Thư Của Ta Này!




Tống Thư Hàng nhìn cuốn sổ bìa da cứng với ánh mắt đầy nghi ngờ, thứ này chẳng phải là cẩm nang diệu kế, liệu có dùng được thật không đây?

- Tìm được rồi, đoạn này: thân là một nhân viên nuôi dưỡng yêu thú chuyên nghiệp, ta giới thiệu cho mọi người một số kinh nghiệm của bản thân cùng với kinh nghiệm được truyền miệng của các vị tiền bối nuôi dưỡng yêu thú khác. Giả thiết bây giờ các ngươi gặp phải yêu thú dạng chó, mèo cỡ lớn thì phải làm sao? - Đệ tử mặt trẻ con hưng phấn đọc.

Chính Hoàng sư huynh thực sự là quá tuyệt vời, đây chính là thứ mà chúng ta cần nhất đấy!

Đọc tiếp xuống dưới.

- Lúc này, ngươi căn bản không được sợ hãi, phải duy trì bình tĩnh. Đầu tiên, hãy chú ý đến ánh mắt của yêu thú cỡ lớn, nếu thấy nó cúi đầu nhìn chằm chằm ngươi không rời mắt thì phải coi chừng. Bởi vì ta có thể khẳng định trăm phần trăm với ngươi, điều này chứng minh nó đã xếp ngươi vào menu của nó rồi đấy!

Đệ tử Tiên Nông Tông lập tức ngẩng đầu lên nhìn khuyển yêu Chó Bắc Kinh, quả nhiên đúng như sổ tay của sư huynh ghi lại, nó đang “lom lom mắt chó” nhìn từng người rồi dần dần đến gần.

Đây là tiết tấu gom cả lũ vào menu chứ còn gì nữa!

- Mau đọc tiếp đi, Chính Hoàng sư huynh có ghi lại cách ứng phó với khuyển yêu cỡ lớn không? - Những người khác kêu lên.

Đệ tử mặt trẻ con đọc tiếp:

- Lúc này, sư đệ ngươi đừng sợ hãi, phải duy trì bình tĩnh. Nhớ không được cúi đầu khom lưng để lộ điểm yếu hại của mình, làm vậy sẽ khiến yêu thú nghĩ rằng ngươi là thức ăn chỉ cần muốn là xực; cũng phải nhớ không được quay người chạy, vì sư đệ chạy nhanh cách mấy cũng không bì được với yêu thú, ngược lại còn gợi ra bản năng săn mồi của nó. Đặc biệt đối với yêu thú họ mèo, chúng nó rất thích trêu đùa con mồi đang trốn chạy, dù không đói cũng thích vờn con mồi đến chết mới thôi.

- Trong trường hợp này, ngươi phải cố gắng đứng thẳng người, ánh mắt phải nghiêm nghị, mặt mũi phải tràn ngập sự giận dữ. Sau đó ngươi dang hai tay ra, hướng về yêu thú, miệng hô to tiếng. Ví dụ: “Khốn khiếp, có giỏi đến đớp bố đi!” “Không đớp thì mày là con chó!” kiểu như vậy, để phát ra khí thế!

Khi đệ tử mặt trẻ con đọc tới đây, lập tức có đệ tử Tiên Nông Tông đứng ra thực hành.

Hắn dang hai tay đứng trước mặt Chó Bắc Kinh, ánh mắt đong đầy nghiêm nghị, dùng giọng điệu phẫn nộ hét lớn:

- Khốn khiếp, có giỏi đến đớp ông đây đi!

- Không đớp thì mày là con chó!

Gầm thét vang vọng, thế tựa cầu vồng!

- … - Tống Thư Hàng hoài nghi không biết làm thế có tác dụng thật không, có khi lại còn chọc giận yêu khuyển Chó Bắc Kinh kia ấy chứ.

Hắn nhớ trong Nhóm Cửu Châu Số 1 có tiền bối từng nhắc khi đang nói chuyện phiếm, rằng yêu thú phẩm chất cao đều có trí tuệ không kém con người, thậm chí còn có thể nói được cả tiếng người.

Ấy thế mà, cái phương pháp làm cho người ta sa mạc lời này lại hữu hiệu!

Yêu khuyển Chó Bắc Kinh trên bầu trời thực sự dừng lại, ngồi xuống giữa hư không, thè lưỡi nhìn đệ tử Tiên Nông Tông nọ.

- Có hiệu quả, có hiệu quả thật đó! Mau lật tiếp xem giờ làm thế nào nữa? Làm sao mới đuổi được con khuyển yêu này đi? - Vị đệ tử ánh mắt nghiêm nghị, mặt đầy nộ khí kia thấy thế thì trong lòng tràn ngập niềm tin.

Đệ tử mặt mũi trẻ con gật đầu, lòng mang chờ mong, mở ra trang kế.

Chỉ thấy trang tiếp theo có vỏn vẹn một câu.

- Làm như vậy, ngươi có thể chết trong tư thế hiên ngang…

- …

Đùa nhau à?!

Đệ tử mặt trẻ con đóng ụp sổ lại.

Chính Hoàng sư huynh, tiên sư bố ông! Sao ông có thể hại sư đệ thế hả?

- Mau nói bước tiếp theo đi, ta đã chấn nhiếp được con yêu khuyển này rồi! Nói mau bước kế phải làm sao? Bằng không cứ thế này chẳng chấn được bao lâu đâu! - đệ tử đang hiến thân kích động nói.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Đệ tử mặt trẻ con nước mắt vòng quanh, muốn khóc quá!

Khuyển yêu Chó Bắc Kinh ngồi giữa không trung, nhìn đệ tử Tiên Nông Tông đang gào thét với ánh mắt mang ý cười trêu tức. Đúng vậy, Tống Thư Hàng dám cam đoan mình tuyệt đối không nhìn nhầm, thần thái trong ánh mắt con khuyển yêu kia sinh động vô cùng.

Nhìn thấy biểu cảm ấy của nó, trong lòng Tống Thư Hàng nhẹ nhàng thở phào mọt tiếng. Ít nhất thì con Chó Bắc Kinh này không có ác ý với đám người mình đây.

Sau khi cười xong, nó đứng dậy rũ lông trên người rồi đạp gió mà đi. Trước khi đi, nó còn liếc mắt nhìn Tống Thư Hàng một cái thâm sâu cực kì.

Sau khi khuyển yêu rời đi, các đệ tử Tiên Nông Tông đều thở phào nhẹ nhõm, bạn trẻ đứng ra gào thét với khuyển yêu Chó Bắc Kinh ngồi bệt mông xuống đất, không nhấc nổi người lên.

- Biện pháp mà Chính Hoàng sư huynh ghi lại đúng là hữu hiệu thật, con đại yêu khuyển đó đi thật kìa! - Đệ tử nọ không biết mình vừa đi dạo Quỷ Môn quan một lần, còn tấm tắc tán thưởng phương pháp lừa người của Chính Hoàng sư huynh: - Lần sau mà gặp miêu yêu khuyển yêu gì đó thì không cần phải sợ nữa rồi!

Đệ tử mặt trẻ con âm thầm cầm chặt quyển sổ, hắn đang suy nghĩ xem có nên mang câu cuối cùng ghi trong sổ ra cho sư huynh kia xem không. Nếu không cho xem, lần sau sư huynh gặp yêu thú cỡ lớn mà lại coi trời bằng vung đứng ra mắng nó, sau đó bị nó ngoạm luôn thì làm sao bây giờ?

Nghỉ ngơi tại chỗ hồi lâu, vết thương của các đệ tử Tiên Nông Tông cuối cùng cũng khôi phục.

Bọn họ tụ tập thành vòng, chờ Chính Năng sư huynh “đáng tin cậy” tới đây.

Tống Thư Hàng dựa lưng vào thân cây ngồi một mình một xó.

Tiếp theo… phải nghĩ cách về đại học Giang Nam mới được. Hắn bị ném ở cái vùng dã ngoại hoang vu này, phải đi bộ tìm xem xung quanh có đường cái hay không.

Mặt khác, tốt nhất là có thể gọi điện liên hệ với Tô thị A Thập Lục, thuận tiện báo bình an cho cô ấy.

Thêm cả…chuyện của Tiên Nông Tông.

Tống Thư Hàng nhìn các đệ tử Tiên Nông Tông ngồi cùng nhau, hắn nợ họ cái hai nhân tình.

Nếu không có họ tấn công An Tri Ma Quân, hắn thậm chí còn không có cơ hội thoát thân.

Sau đó, vị Chính Ngôn sư huynh kia còn cho mình một viên đan dược trị thương nữa.

Nghĩ đến đây, hắn day day huyệt thái dương.

Tiên Nông Tông và Tô thị A Thất còn có ân oán chưa giải quyết đấy, tuy rằng trong ân oán này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng hình như người của Tiên Nông Tông đã nhận định người phạm tội là A Thất rồi.

Tống Thư Hàng còn đang suy tư thì đệ tử Tiên Nông Tông mặt trẻ con đã đi đến trước mặt hắn, cố gắng làm vẻ hung tợn mà hỏi:

- Ngươi có phải là hậu bối của Tô thị không?

Câu hỏi của hắn khơi gợi hứng thú của rất nhiều đồng bạn, bởi vì bọn họ cũng đang hoài nghi thân phận của Tống Thư Hàng.

- Ta không phải hậu bối của Tô thị… hẳn là các ngươi đã nghe ông chú lúc trước gọi rồi đúng không? Ta chỉ là người bị hại vô tội bị An Tri Ma Quân bắt nhầm thôi.- Tống Thư Hàng nghiêm túc trả lời.

- Ngươi có chứng cứ gì? - đệ tử mặt trẻ con hỏi tiếp.

- Chứng cứ? - Tống Thư Hàng không ngờ có một ngày lại phải chứng minh với người khác mình chính là mình.

Sau một hồi suy nghĩ, hắn lấy ví ra:

- Nếu cứ nhất định cần có một thứ thì…cái này được không?

Hắn lấy chứng minh thư ra khỏi ví.

Tên: Tống Thư Hàng.

Ngày, tháng, năm sinh…

Chính Ngôn sư huynh, tu sĩ tam phẩm của Tiên Nông Tông nhẹ nhàng đi qua, nhận lấy chứng minh thư của Tống Thư Hàng, xem xét.

- Ừ, hắn họ Tống, đúng là không phải hậu bối Tô thị.- Chính Ngôn sư huynh thật thà nói, sau đó trả lại chứng minh thư cho Tống Thư Hàng.

Các đệ tử Tiên Nông Tông vừa vui mừng vừa thất vọng cúi đầu xuống.

- Nhỡ hắn theo họ mẹ thì sao? - đệ tử mặt trẻ con dường như không muốn cứ thế bỏ qua cho Tống Thư Hàng, cứ nhất quyết không tha mà hỏi: - Có khi họ nội của hắn là Tô cũng không chừng.

Tống Thư Hàng bất đắc dĩ:

- Ta nói nè, đừng có tùy tiện thay đổi tổ tông của người khác được không?

- Thật ngại quá, vì nhiệm vụ có chút vướng mắc nên các sư đệ của ta hơi nóng ruột.- Chính Ngôn sư huynh trách cứ đệ tử mặt trẻ con, đuổi hắn về bên cạnh đồng đội của mình.

Sau đó, Chính Ngôn ngồi xuống bên người Tống Thư Hàng: