Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 130: Trời Xanh Sơ Thể Nghiệm, Dislike!




Số tu sĩ Tiên Nông Tông mai phục có mười bảy người, khí thế vô cùng mạnh mẽ, ai nấy đều ngùn ngụt ý chí chiến đấu. Tiếc là... họ chỉ có mỗi cái ưu điểm đó. Thực lực của họ quá yếu, mười bảy tu sĩ chi viện, chỉ có hai vị thuộc hàng tam phẩm, còn lại thì đều chỉ là nhị phẩm.

Hơn nữa, trong giới tu sĩ lân cận, Tiên Nông Tông vốn nổi tiếng với việc sức chiến đấu cực yếu, mười bảy người này có thể làm được bao nhiêu trò trống thì còn là một việc cần ngẫm lại.

Bấy giờ... ông chú của Tiên Nông Tông đã bay tới từ sau. Chân hắn đi một chiếc giày xanh, hiển nhiên, đôi giày này là pháp khí. Dựa vào pháp khí này, hắn có thể đuổi sát nút An Tri Ma Quân, thậm chí còn đuổi theo nhanh hơn cả con khuyển yêu kia một chút!

Đương nhiên, ấy cũng là do con khuyển yêu kia không dốc toàn lực để đuổi theo, bậc đại yêu như thế, linh trí chẳng kém nhân loại là sao. Nó nhận ra ông chú Tiên Nông Tông này và An Tri Ma Quân có mâu thuẫn, nên quyết định đi sau trục lợi, mặc cho ông chú này đánh trận đầu.

Chưa thấy hình của ông chú Tiên Nông Tông mà đã nghe tiếng của hắn:

- Xông lên, chính cái luồng khói đen này cướp mất con cháu Tô thị! Đánh hắn đi!

Tiếp sau, ông chú nọ gầm lên một tiếng giận dữ, rồi nhảy vút lên, cơ thể xoáy tròn thành dạng mũi khoan, đâm thẳng về hướng An Tri Ma Quân. Vừa ra tay đã tung ngay đại chiêu rồi.

Mười bảy tu sĩ khác của Tiên Nông Tông cũng dùng mọi thủ đoạn mình có để tấn công theo.

Chỉ tu sĩ tứ phẩm mới có khả năng ngự kiếm, nên ngoại trừ ba vị dùng pháp khí dạng cung, thì đa số những tu sĩ của Tiên Nông Tông đều dựa vào pháp khí để nhảy lên cao như ông chú kia, cùng nhau chiến đấu!

Tính cả ông chú kia thì hiện có mười tám vị tu sĩ Tiên Nông Tông, mỗi người đều nhảy cao tới chừng năm tầng lầu, rồi lao vào tấn công ầm ầm. Khi họ nhấc tay tung quyền, chân khí bắt đầu xáo động, các loại tia sáng màu mè tung ra vùn vụt, còn hoành tráng hơn cả mấy bộ phim võ hiệp.

Sau đó, tổng sát thương họ gây lên An Tri Ma Quân là.... 0.

An Tri Ma Quân đứng giữa không trung, hắn cười lạnh một tiếng, làn khói đang thực thể hóa, tạo thành một quả cầu phòng ngự toàn diện khắp 360 độ.

Choang choang choang! Mọi đòn tấn công của các tu sĩ Tiên Nông Tông đều phí hoài, chúng chỉ bắn được vài tia lửa ở phía ngoài lớp phòng ngự kia.

Sau đó, dưới tác dụng của lực hút của Trái Đất, chúng tu sĩ lại rơi xuống đất.

An Tri Ma Quân chẳng thèm để ý đến đám yếu nhớt đó, ánh mắt của hắn đưa về phía xa, con chó Bắc Kinh kia le lưỡi, lao nhanh về phía hắn.

Chỉ cần mười nhịp thở nữa thôi, con chó ấy sẽ cắn được hắn.

- Trong vòng năm nhịp thở, phải xử lý sạch đám yếu nhớt này! - An Tri Ma Quân nghĩ thầm.

- Gào.- Hắn hô lên một tiếng, lớp phòng ngự hình cầu nổ bung, hóa thành trăm thanh đoản kiếm màu đen.

- Đi! - An Tri Ma Quân lại hô thêm tiếng nữa, trăm cây đoản kiếm kia liền sống động như đàn cá ăn thịt, chúng phân công nhau, tản ra rồi tấn công thẳng về phía mười tám vị tu sĩ của Tiên Nông Tông.

Phập phập phập phập... Tiếng lưỡi kiếm sắc bén găm vào xác thịt vang lên không ngừng, máu tươi phun ra, tiếng la hét rền rĩ không nguôi.

Chỉ trong một nhịp thở...

Ngoại trừ ông chú nọ, và hai vị tu sĩ Tiên Nông Tông tam phẩm, thì những thành viên khác của Tiên Nông Tông đều đã gục xuống đất, trên người ai nấy đều có hơn mười vết đâm.

Vừa đối đầu đã bị giết hơn nửa chỉ trong chớp nhoáng, chỉ có thể nói rằng... không hổ là người của Tiên Nông Tông!

- Tu sĩ hạng tứ phẩm trở nên, đúng là khó đối phó.- Ông chú của Tiên Nông Tông nghiến răng nghiến lợi.

Ngự kiếm pháp môn, tu sĩ tứ phẩm. Ở thời cổ đại, tu sĩ tứ phẩm được xưng là hư đan tu sĩ, chỉ cần một bước nữa thôi là có thể ngưng tụ kim đan, trở thành linh hoàng ngũ phẩm kim đan.

Bên họ có nhiều người như thế, nhưng cũng chẳng thể chống lại đối phương.

Chết tiệt, viện quân cực mạnh của Tiên Nông Tông bọn họ còn đang trên đường tới, còn cần chút thời gian nữa mới tới nơi!

Nhất định phải chống cự được, ít nhất cũng phải chống cự được đến khi Chính Năng sư huynh tới.

Còn đang nghĩ như vậy, thì ông chú nọ bỗng nhiên trợn tròn mắt nhìn về khu vực trong tâm của làn khói:

- Hở?

Làn khói đen hộ thể đã hóa thành đoản kiếm để tấn công, thành thử, màn khói đã tan đi, để lộ gương mặt thật của An Tri Ma Quân. Ấy là một người đàn ông cao lớn, tóc ngắn, khoác trên mình bộ giáp màu đỏ. Gương mặt của hắn bị che một làn sương đen, khiến người ta không nhìn rõ ngũ quan.

Nhưng đấy không phải là điều đáng lưu ý, điều đáng lưu ý chính là kẻ đứng sau lưng An Tri Ma Quân, sau lưu An Tri Ma Quân có một cái đuôi rất lớn, cái đuôi này hóa thành một bàn tay khổng lồ, bàn tay đó đương túm lấy một người.

Theo lý thuyết thì, cái người đang bị túm phải là cô nàng Tô thị A Thập Lục mới đúng.

Nhưng giờ, người ông chú của ttn trợn tròn mắt để nhìn lại là một thanh niên tuấn tú.

- Thằng lừa đảo! - Ông chú nọ chỉ vào Tống Thư Hàng, gào lên giận dữ, - Thằng khốn, sao lại là mày, Tô thị A Thập Lục đâu?

- Hả? - An Tri Ma Quân cũng sửng sốt, hắn quay đầu lại nhìn cái sinh vật hình người ở trên đuôi mình.

- Ha ha... Ọe.- Tống Thư Hàng cười thảm một tiếng.

Hắn từng mơ rất nhiều lần cái cảnh được bay giữa mây xanh.

Trong tưởng tượng của hắn, hắn sẽ là người lái máy bay, như cánh chim ưng giữa trời cao, được tung hoành khắp thiên địa.

Hoặc đợi đến khi học được ngự kiếm phi hành, mình sẽ đứng trên kiếm quang mà đi, ngạo tiếu khắp năm châu bốn bể!

Hình ảnh ấy oai phong và khoáng đạt đến nhường nào chứ?

Nhưng hắn không ngờ rằng, lần mình được bay thật trên không trung đầu tiên, lại là lần mình bị người ta chộp lấy rồi bắt bay lượn trong gió. Hơn nữa, đuôi của An Tri Ma Quân hóa thành bàn tay khổng lồ, túm chặt lấy hắn, trên đường đi nó còn quẫy điên cuồng, thiếu điều khiến nội tạng hắn trào hết ra.

Cái lần bay đầu này, phải bấm cho ba mươi hai cái dislike! Nó đập tan nát cái giấc mơ “làm thằng đàn ông phải chinh phục được bầu trời”!

Lý tưởng thì đẹp đẽ, nhưng hiện thực thì vô cùng tàn khốc.

- Không phải Tô thị A Thập Lục sao? - An Tri Ma Quân nghi hoặc hỏi.

- Ha ha.- Tống Thư Hàng dùng nụ gượng gạo đầy trào phúng để diễn tả cảm xúc của mình hiện giờ.

- Nếu đã không phải là A Thập Lục, thì lúc ta hô “con cháu Tô thị”, ngươi trả lời lại làm gì? - An Tri Ma Quân giận dữ nói.

- Ha ha.- Sau khi yên lặng một hồi, Tống Thư Hàng quyết định đáp lại bằng nụ cười gượng đầy trào phúng khác. Cái con khỉ mốc chứ, lúc đấy ta chỉ hỏi lại “Kẻ nào” thôi mà? Chỉ vì cái câu đó mà ngươi cho rằng ta là Tô thị A Thập Lục rồi túm lấy ta sao?

- Mục tiêu có vấn đề, rút lui! - Ông chú dở hơi của Tiên Nông Tông quyết định vô cùng nhanh chóng, hắn hô lên như vậy.

Về phần cái thằng lừa đảo chết tiệt này sống hay chết thì liên quan gì đến hắn? Hắn chỉ để ý tới Tô thị A Thập Lục!

An Tri Ma Quân ngừng thở hai nhịp...

- Khặc khặc khặc, thú vị thật, thú vị thật! - Bỗng nhiên, Ma Quân cười sang sảng, không ai hiểu hắn nghĩ gì, có gì mà buồn cười chứ?

- Ha ha! Kiếm! - Bấy giờ, Tống Thư Hàng khó khăn lắm mới túm được bảo phù trong túi áo rồi kích hoạt nó.

Ban nãy bị Ma Quân siết chặt, vật vã lắm hắn mới dùng ngón tay để cầm kiếm phù được. Nhân lúc Ma Quân vừa thoáng ngạc nhiên, cuối cùng thì hắn cũng tìm được cơ hội để dùng kiếm phù.

Kiếm phù được kích hoạt, phía sau Tống Thư Hàng hiện lên một bóng dáng mờ ảo, bóng dáng ấy đứng ngại nghễ nhìn về phía An Tri Ma Quân.

Sau đó, bóng dáng nọ rút cây đại kiếm, dựa theo ý nghĩa của Tống Thư Hàng để chém một nhát vào đuôi của An Tri Ma Quân.

Luồng kiếm quang rực rỡ lao ra, ghim chặt An Tri Ma Quân. Trong mắt An Tri Ma Quân, khắp thiên địa chỉ còn lại nhát kiếm này, không tồn tại bất cứ sự vật nào khác.

Đây chính là phù bảo được một vị phù đạo đại sư chế tạo, kiếm quang này chính là một bộ kiếm pháp vô cùng tinh diệu!

Nhưng tu vi của vị phù đạo đại sư kia không cao, ít nhất là khi chế tạo lá bùa này, thì hắn chưa ngưng tụ được kim đan để tấn chức linh hoàng. Vậy nên, uy lực của nhát kiếm này cũng chỉ có uy lực của một tu sĩ tam phẩm.