Tô thị A Thập Lục còn đang bị thương nên không đuổi kịp được quả bóng khói, và con chó, và cái ông chú kia. Cô cắn chặt răng, dùng điện thoại của Tống Thư Hàng để gọi cho A Thất một lần nữa, mau bắt máy đi nào, A Thất!
Trên bầu trời, An Tri Ma Quân, nay đang biến thành quả cầu khói, bị con khuyển yêu Bắc Kinh đuổi riết. Không biết con khuyển yêu này có lai lịch thế nào mà thực lực vô cùng cao cường.
An Tri Ma Quân bực lắm, mình không trêu nó, vậy mà con khuyển yêu Bắc Kinh này vừa nhìn thấy liền xông lên tấn công mình.
An Tri Ma Quân từng đấu với nó, nhưng đôi bên chẳng phân cao thấp.
Hắn ước chừng, dù mình có trổ mọi thủ đoạn, thì cũng phải trải qua một trận chiến dài suốt mấy ngày mấy đêm mới có thể xử lý được con khuyển yêu này. Hơn nữa, hắn còn chưa biết nó có thủ đoạn nào che giấu không.
Giờ hắn đang có nhiệm vụ quan trọng, làm gì có thời gian quấn quyết với nó?
Không chọc được, chẳng nhẽ ta không trốn được à? Vậy nên, An Tri Ma Quân đẩy nhanh tốc độ bay để trốn đi, hòng bỏ xa con khuyển yêu.
Tống Thư Hàng bị bàn tay khổng lồ mà vô hình túm chặt, trong lúc diều gặp gió, hắn cảm thấy nội tạng của mình sắp bị nôn ra đến nơi đúng là tai bay vạ gió!
Xui chết mất!
Ở đằng sau, ông chú dở người cũng liều mạng truy kích.
Lúc trước, hắn nấp mình trong tối, rồi tiếp tục theo dõi Tô thị A Thập Lục, định đợi chi viện của Tiên Nông Tông đến để có thể bắt sống Tô thị A Thập Lục một lần nữa. Không ngờ, An Tri Ma Quân đột nhiên giáng xuống, rồi dùng khói đen để bọc lấy A Thập Lục và Tống Thư Hàng. Sau đó, hắn túm một bóng người bay lên.
Ông chú của Tiên Nông Tông nghe loáng thoáng được mấy tiếng “con cháu Tô thị” rồi “đi cùng ta”.
Tô thị A Thập Lục bị bắt đi rồi? Không được! Nếu không có Tô thị A Thập Lục, Tiên Nông Tông bọn họ sao có thể đối phó Tô thị A Thất?
Vậy nên, ông chú của Tiên Nông Tông chẳng thèm do dự liền đuổi theo quả cầu khói và con khuyển yêu Bắc Kinh kia. Ông chú này là người ít nghĩ. Thậm chí còn chưa nhìn kĩ kẻ bị bắt là ai mà đã phi thân đuổi theo An Tri Ma Quân rồi.
Trong lúc truy đuổi, hắn lấy một bảo phù có khả năng thiên lý truyền âm ra để liên hệ với phía chi viện của Tiên Nông Tông, khiến chi viện dàn trận mai phục đằng trước.
- Phục kích luồng khói đen này, nhất định phải cướp Tô thị A Thập Lục về tay.- Ông chú Tiên Nông Tông nghiến răng nghiến lợi nói.
Lần này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại! Bắt Tô thị A Thập Lục!
Bấy giờ, ở một khu nhà cách đại học Giang Nam không xa, nơi này ngập tràn quỷ khí, quỷ khí lạnh lẽo hình thành một không gian kín tạm thời.
Trong không gian kín đó, Tô thị A Thất đứng khoanh tay, cây pháp đao tùy thân huyễn hóa ra một biển đao chi chít như thiên hà.
Bên cạnh hắn, là tầng tầng lớp lớp những mảnh vỡ của oán quỷ, ngàn vạn oán quỷ ấy đều đã chết dưới lưỡi đao của A Thất.
- Vạn quỷ phệ thân đại trận, đúng là đầu tư thật.- A Thất trầm giọng nói.
Cái đại trận nổi tiếng trong giới tu chân ở khoản “lấy số lượng để đè chết người” này, bám chân hắn những ba tiếng!
Kẻ này đã có chuẩn bị từ trước, mục đích là níu chân hắn, mục tiêu của chúng là A Thập Lục sao? Nghĩ đến đây, A Thất càng giận dữ.
Đứng phía đối diện A Thất, người bày tra Vạn quỷ phệ thân đại trận, chính là một cô gái mặc đồ trắng.
Người cô quấn băng vải kín mít từ đầu đến chân, nom y như xác ướp Ai Cập, chỉ để lộ đôi mắt đỏ quạch. Không chỉ thế, từ người cô còn tỏa ra mùi thi thể mục rữa.
Đây là thứ thể chất đặc biệt, từ khi sinh ra đã có thể thu hút quỷ vật tới chiếm lấy cơ thể mình.
Vào thời xa xưa, thứ thể chất này là hạt giống mà đám tà đạo quỷ tu thích nhất. Nếu có được thể chất ấy, chẳng cần khổ sở đi tìm oán quỷ nữa, chúng quỷ vật sẽ tự mình tới gõ cửa. Thực lực của quỷ tu cứ thế mà tăng vùn vụt, chẳng khác nào ngồi tên lửa.
Cũng chính vì lẽ ấy, mà cô gái này không cần dùng Vạn quỷ phiên để giúp sức, chỉ cần dựa vào chính bản thân mình để thả ra hơn vạn con oán quỷ, tạo thành Vạn quỷ phệ thân đại trận.
- Tiếc rằng, đối với những người có sức mạnh như ngài, Vạn quỷ phệ thân đại trận cũng chỉ có thể bám chân được một chốc mà thôi.- Giọng của cô nàng lạnh lẽo, và chẳng có chút cảm xúc.
- Hừ.- Tô thị A Thất hừ lạnh, pháp đao tùy thân chém một nhát, đao khí lao ra, tựa như có một lá chắn vô hình bị đao khí đánh nát.
Không còn được vạn quỷ chống trụ, vạn quỷ phệ thân đại trận hoàn toàn tan vỡ. Quỷ khí lạnh lẽo cũng tan mất, mảnh cơ thể của chúng oán quỷ cũng biến thành đốm rồi tan biến trong đất trời.
Cô nàng kêu lên một tiếng đau đớn, cô cùng cơ thể thay cho vạn quỷ phiên để thi triển đại trận, nay trận bị phá, đương nhiên cô sẽ phải hứng chịu phản phệ.
Ngay giây phút đại trận bị phá, Tô thị A Thất liền biến mất khỏi nơi vừa đứng, rồi xuất hiện ngay sau cô gái nọ.
Cây pháp đao trong tay đặt lên cổ cô.
A Thất không giết cô ta, bởi hắn muốn moi tin từ người này.
Cô nàng biết mình không thể chạy trốn, nên cũng không tỏ ý muốn rời đi.
Hơn nữa, chưa đợi Tô thị A Thất mở miệng hỏi, cô đã bình tĩnh nói rằng:
- Trưởng lão bảo, nếu ngươi muốn tìm A Thập Lục thì hãy đến Nguyệt Đao Tông tìm hắn. Nhiệm vụ của ta là bám chân ngài. Sau đó, trong khoảng thời gian này, A Thập Lục sẽ bị người của trưởng lão bắt mất.
Tô thị A Thất giận dữ vô cùng, Nguyệt Đao Tông là cái thứ quỷ gì? Sao lại kiếm chuyện với hắn? Cái thứ tông phải nhỏ bé ấy, đến tên hắn cũng chưa từng nghe qua:
- Nguyệt Đao Tông ở đâu?
Cô nàng xác ướp lắc đầu:
- Ta không biết, ta chưa từng tới Nguyệt Đao Tông. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, muốn giết muốn chém gì, tùy ngài.
- Điên à! - A Thất chẳng chút do dự, chém thẳng một đao vào đầu cô nàng, máu tươi vẩy ra.
Cô nàng ngã gục xuống đất, hiển nhiên là mất mạng.
Đến Nguyệt Đao Tông ở chỗ nào cũng không biết, thế mà còn bảo hắn qua đó, thế chẳng phải điên thì là gì?
Nhưng chúng đã bắt Tô thị A Thập Lục...
A Thất dậm mạnh một bước xuống đất, mặt đất liền sụp xuống một cái hố.
Bấy giờ, tiếng nhạc êm ái vang lên... Không phải tiếng A Thất thăng cấp sau khi nhận được điểm kinh nghiệm từ việc giết quái, mà là tiếng điện thoại di động của hắn vang lên.
A Thất lấy điện thoại ra mới thấy số lạ gọi tới.
Là cái tên ở Nguyệt Đao Tông ấy hả?
Hắn nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói dễ nghe của A Thập Lục:
- A lô? A Thất, cuối cùng cũng gọi được cho ngươi rồi!
Trong phút chốc, vẻ sa sầm trên mặt A Thất liền tan biến, cảm xúc từ âm u chuyển sang trời quang mây tạnh:
- A Thập Lục? Ngươi không sao chứ? Ta vừa bị người bám chân, giờ ngươi ở đâu? Có bị tấn công không?
- Đại học Giang Nam, cửa đông. Đúng là có bị tấn công.- Tô thị A Thập Lục ngừng một chút, rồi nói tiếp, - Nhưng chúng bắt nhầm người, bắt phải Thư Hàng rồi. Tóm lại, ngươi mau qua đây đi.
Đám người của Nguyệt Đao Tông, bị điên thật à?
- Ta tới ngay đây, ngươi nhớ chú ý an toàn. Lần này cam đoan là sẽ tới nơi trong vòng năm phút.- Tô thị A Thất nghiến răng nghiến lợi, pháp đao ngự không hóa thành một luồng sáng, nâng A Thất bay vào thiên không, rồi phóng đi nhanh như chớp.
Chưa đến năm phút đồng hồ, Tô thị A Thất đã đến được cửa đông của đại học Giang Nam.
Hắn tản luồng sáng đi, gỡ thuật ẩn hình từ người mình, rồi rơi xuống ở một khoảng không người, rồi mới nhanh chóng chạy tới bên A Thập Lục.