Trong tay Tống Thư Hàng đang có hai viên ác xú hoàn, vốn định dùng khi đối phó với đàn chủ, thế nhưng khi giết đàn chủ thì ác xú hoàn lại không có đất dụng võ.
Hi vọng cảnh giới của ông chú này chưa lên tới tam phẩm, bằng không ác xú hoàn sẽ chẳng có tác dụng gì.
Đồng thời, một tay hắn lặng lẽ cầm một lá “Giáp phù”.
Sau đó bấm tay, dùng lực bắn ra!
Ác xú hoàn vừa nện lên mặt đất thì vỏ ngoài lập tức vỡ ra, trong phút chốc, một luồng sương khói đen sì bao phủ toàn bộ căn phòng, theo sát sau đó là mùi hôi thối như thể tập trung tất cả các thứ mùi khó ngửi trên đời ập tới.
Người thường hít một hơi thôi đã nhộn nhạo cả dạ dày, mà tu sĩ khai mở tị khứu có cái mũi nhạy gấp mấy chục, thậm chí mấy trăm lần người thường, chỉ cần ngửi một cái thì mùi vị kia quả thực không cách nào tả xiết.
- Ôi, thứ gì…ọe! - ông chú trúng chiêu đơn giản dứt khoát. Hắn đè chặt yết hầu như một con vịt cạn sảy chân rơi xuống nước, chỉ hận không thể lọc hết mùi tanh hôi từ mũi xộc vào khí quản ra ngoài.
Lợi dụng cơ hội này, Tống Thư Hàng xông lên, nhảy vọt tới bên giường như gắn lò xo dưới lòng bàn chân, sau đó ôm cả “Tô thị A Thập Lục” và chăn đệm lên.
Trải qua quá trình thối thể và tu luyện Cơ Bản, trọng lượng của một người bình thường trong tay Tống Thư Hàng chẳng hơn gì một cây gậy gỗ, không hề làm ảnh hưởng tới hành động của hắn chút nào.
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng phóng thẳng ra cửa không quay đầu lại. Hắn vốn định chạy trốn từ đường cửa sổ, làm vậy sẽ không phải chạy qua trước mặt ông chú nọ
Song đây là tầng 5. Tống Thư Hàng lượng rõ sức mình, hắn mà nhảy từ tầng 5 xuống thì game over luôn khỏi bàn cãi nữa. Cho nên hắn chỉ có thể kiên trì vòng qua trước mặt ông chú kia mà thoát thân từ cửa chính mà thôi.
- Ọe… ọe… thằng lừa đảo! - Ông chú ngốc cũng không phải ngốc thật, hắn chỉ thiếu thốn chút thường thức xã hội.
Khi nhìn xuyên qua màn sương mờ mịt thấy Tống Thư Hàng ôm con cháu Tô thị chạy trốn thì hắn đã hiểu rõ mục tiêu của Tống Thư Hàng. Thằng lừa đảo này luôn miệng nói mình không phải lừa đảo, thế mà mình còn tin nó, đáng giận!
Ông chú nổi trận lôi đình!
Khi Tống Thư Hàng ôm con cháu Tô thị chạy qua trước mặt hắn, hắn đã vung trảo chộp về hướng thanh niên:
- Đứng lại cho ta!
Cánh tay này có thể in năm dấu ngón tay rõ ràng trên bức tường dày dặn của bệnh viện, nếu nó chộp trúng người Tống Thư Hàng thì kiểu gì cũng phải để lại cho hắn năm cái lỗ làm kỉ niệm.
- Giáp! - Trong lúc sống còn, Tống Thư Hàng không chút do dự kích lên lực lượng của Giáp phù. Linh lực trong phù tràn ra thành một tầng giáp phòng hộ quanh người Tống Thư Hàng. Tầng giáp ánh sáng mỏng manh ấy có thể ngăn cản một đòn tấn công toàn lực của tu sĩ từ tam phẩm trở xuống!
- Keng! Móng tay có thể đục đá phá núi của ông chú toàn lực vồ vào tầng phòng ngự của giáp phù, lại chỉ làm tóe ra một quầng hoa lửa.
Ngược lại, phản lực từ tầng phòng ngự của Giáp phù quăng cả người hắn ra xa, nện ầm ầm lên tường phòng bệnh.
Tống Thư Hàng mượn uy lực một trảo của ông chú nọ, cả người lao ra khỏi phòng như một mũi tên rời cung. Khi vào phòng hắn đã cố tình không đóng cửa để tiện cho mình chạy trốn.
Ông chú lắc đầu, sau một lúc lâu mới đỡ tường bò dậy. Phản lực bất thình lình kia không chỉ chấn cho cánh tay hắn run lên mà còn làm cho hắn bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để chặn đứng Tống Thư Hàng.
Khi hắn đứng lên được thì Tống Thư Hàng đã chạy xa rồi.
- Đáng giận! - Ông chú phẫn nộ gầm nhẹ, thân hình vọt lên, nhanh chóng đuổi theo tung tích của Tống Thư Hàng.
Lần này tuyệt đối không thể để cho hậu bối Tô thị chạy thoát! Bởi vì đây rất có thể là cơ hội cuối cùng của hắn, Tô thị sẽ không mặc cho hậu bối này của họ ở bên ngoài lâu như vậy!
- Nè, tôi đã nói rồi mà, không được chạy trong hành lang bệnh viện! - Y tá lững thững đến muộn, hét về phía bóng lưng của ông chú xa dần.
Lần này ông chú kia không còn thời gian mà để ý đến y tá nữa, tăng tốc một cái đã biến mất trong tầm mắt cô.
…
Tống Thư Hàng vừa liều mạng phóng xuống tầng, vừa suy nghĩ thật nhanh: “Phải chạy đến nơi nào mới được đây?”
Địa điểm đầu tiên hắn nhớ tới là chỗ của Dược Sư tiền bối, đó là chỗ lánh nạn tốt nhất không thể nghi ngờ. Đáng tiếc… Dược Sư tiền bối đi xa rồi, còn đóng gói mang theo cả Giang Tử Yên.
Ngoại trừ tìm Dược Sư cứu mạng thì trong tay Tống Thư Hàng vẫn còn hai lá kiếm phù, một khi thi triển ra có thể đối phó với tu sĩ nhị phẩm. Song ông chú ngốc kia không phải là đàn chủ, Tống Thư Hàng không muốn giết ông ta.
Hay là… tìm một gian phòng bệnh nào đó trốn tạm trước đã?
Không được, vạn nhất ông chú kia chặn cửa dưới lầu thì sao, hắn không thể cứ ở bệnh viện mãi được! Hơn nữa không biết ông chú đó có đồng bọn hay khoong, trốn trong phòng bệnh rất dễ bị người ta tóm như ba ba trong rọ.
“Thôi, cứ ra khỏi bệnh viện trước rồi tìm chỗ nào trốn đã. Nếu có thể thì phải mau chóng tìm cách liên hệ với Tô thị A Thất tiền bối, chắc hắn đang ở gần khu Giang Nam thôi.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này, cô gái có thể là “Tô thị A Thập Lục” trong lòng hắn bỗng lên tiếng:
- Không ngờ trên đời lại thật sự có loại người tốt ngu ngốc thích xen vào việc của người khác như ngươi.
Lúc trước cách một bức tường nghe không rõ lắm, bây giờ người ta ở ngay trong lòng, giọng nói…sao mà quen tai thế?
Tống Thư Hàng cúi đầu nhìn người con gái trong tay mình, tóc ngắn, không trang điểm mà vẫn xinh xắn, vì dáng người nhỏ bé mà nhìn qua như còn nhỏ tuổi; đó là một cô gái xinh đẹp đáng yêu!
- Ơ ơ ơ? - Tống Thư Hàng vừa chạy vừa không nhịn được phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Cô gái này chính là cái cô gặp hắn hai lần thì hai lần đều bị côn đồ ép tường, sau đó bùng nổ giá trị vũ lực đây mà!
- Là cô à? - Tống Thư Hàng nhận ra thiếu nữ, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: - lần này tôi lại xen vào việc của người khác, làm việc không cần thiết rồi hả?
Cô gái này có sức chiến đấu cực cao, nói không chừng người ta cố ý tỏ ra yếu thế để đợi ông chú kia tiếp cận, sau đó nện hắn một trận cũng nên.
- Hừ.- thiếu nữ tóc ngắn quay đầu đi, kiêu ngạo như một con gà trống.
Nhưng ngay sau đó, cô nàng lại dùng giọng nói yếu ớt khó mà nghe thấy nói ra mấy chữ:
- Lần này…cảm ơn ngươi.
Lần này cô vừa mới tiêm thuốc giảm đau, cả người không còn sức lực. Nếu ông chú kia muốn ra tay độc ác thì căn bản cô không có sức chống trả. Đúng là Tống Thư Hàng đã cứu cô.
- Cô vừa nói cái gì? - Tống Thư Hàng vẫn đang nghĩ tới đường chạy trốn, không nghe rõ.
Hắn không đi xuống bằng thang máy, tốc độ của ông chú kia chắc chắn phải nhanh hơn thang máy, chỉ trong phút chốc là người ta có thể canh ở cửa thang máy chờ hắn đi ra!
- Cảm… cảm ơn ngươi.- Thiếu nữ tóc ngắn nói nhỏ như muỗi kêu.
Lần này cuối cùng Thư Hàng cũng nghe rõ.
- Cô mà cũng biết cảm ơn người khác cơ à? - Tống Thư Hàng cười nói.
Thiếu nữ thật mệt tim, nói chuyện cùng Tống Thư Hàng cứ bực bội làm sao ấy, cứ như cô nói cảm ơn là nói sai vậy. Cô chỉ không thích nói chuyện chứ không phải người không biết lịch sự đâu:
- Ngươi định chạy đi đâu?
- Nơi có thể chạy được cách đây xa quá, bây giờ đi bước nào thì tính bước ấy đi.- Tống Thư Hàng đáp, tầng phòng ngự từ giáp phù trên người ngày càng mỏng đi, có thể tắt bất cứ lúc nào.
- … Ta có thể nghe thấy tiếng bước chân của ông chú Tiên Nông Tông kia, tối đa 50 giây nữa hắn sẽ đuổi kịp chúng ta - thiếu nữ tóc ngắn lạnh nhạt nói.
Nói cách khác, 50 giây nữa mình có thể phải ăn hành?
Tuyệt đối không thể bị đuổi kịp!
Tống Thư Hàng guồng chân chạy như điên, mỗi đoạn cầu thang đều phóng xuống chỉ bằng một bước.
Chưa đến 10 giây, hắn đã chạy xuống đến tầng 1.
Vừa khéo có một chiếc taxi không có khách đang đứng ở điểm chờ xe đợi người lên, tài xế còn chưa tắt máy.
- Taxi! - Tống Thư Hàng vui vẻ ôm Tô thị A Thập Lục phóng về phía taxi.
Mở cửa, lên xe, chỉ mất 3 giây.
- Hai người…đi đâu? - Tài xế dùng ánh mắt quái dị nhìn Tống Thư Hàng và cô gái bé nhỏ bao trong chăn trên tay hắn, đây là tiết tấu bỏ nhà trốn đi à?
Tống Thư Hàng nhất thời không nghĩ ra phải trốn đến đâu mới tốt.
Ngay lúc ấy thì Tô thị A Thập Lục lên tiếng:
- Quảng trường Đại Cát!