Tống Thư Hàng đi vào phòng nghỉ tìm Triệu Nhã Nhã.
Đến cửa thì gặp một bác sĩ nữ đeo kính, cô vừa làm việc xong về đây nghỉ ngơi, nhìn thấy Tống Thư Hàng thì cười tươi chào hỏi:
- Ồ, Thư Hàng à.
- Chào chị, bác sĩ Lý.- Tống Thư Hàng cười ngại ngùng, hắn không thể không ngại ngùng, vì ánh mắt của chị bác sĩ này mang theo áp lực lớn quá.
Trong phòng nghỉ, Triệu Nhã Nhã đã thu dọn xong đồ đạc, nhìn thấy Thư Hàng vào, cô cười xấu xa hệt như một con hồ ly:
- Thư Hàng, em tới rồi.
Nhìn vẻ mặt của cô thì Tống Thư Hàng biết ngay bà chị mình đã nhìn thấy một màn “ông chú 1 đấm pk thanh niên trẻ trâu” hôm qua rồi.
Bất hạnh quá mà!
- Vé tàu mấy giờ? - Tống Thư Hàng quyết đoán tảng lờ lảng sang việc khác, không cho Triệu Nhã Nhã cơ hội đâm chọc mình nữa.
Triệu Nhã Nhã lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn đặt vé của mình rồi đáp:
- Chuyến ba giờ chiều.
- Vậy thì chiều nay em đến học việc quản lí xe về đưa chị ra ga nhé! Giờ em đi trước đây! - Tống Thư Hàng lựa chọn chạy lấy người trước đã.
Chưa đợi Triệu Nhã Nhã trả lời đã đánh bài chuồn…
- Em trai em diễn tuồng gì vậy? - Bác sĩ Lý nhìn về phía Triệu Nhã Nhã với ánh mắt đầy khó hiểu, Tống Thư Hàng vội vã chạy tới rồi hấp tấp chạy đi là cớ làm sao?
- Chắc là sợ em cười nó? - Triệu Nhã Nhã cười váng lên, sau đó lại hỏi: - Chị thì sao? Xong việc bên bệnh nhân ở phòng 570 nhà 8B chưa?
- Vừa tiêm cho cô ấy hai mũi giảm đau. Gần đây cô ấy đến ngày càng nhiều, hiệu quả của thuốc giảm đau cũng ngày một kém.
Mỗi lần nhìn thấy vẻ kiên cường trên khuôn mặt cô gái trẻ kia, rồi nghĩ đến việc cô ấy đang từng ngày tiến gần đến cái chết, thì cô lại không đành lòng.
Rốt cuộc là vì sao cô ấy lại chịu vết thương nghiêm trọng như thế? Hơn nữa vì sao đã lâu như vậy mà người nhà cô ấy lại chẳng hề đến thăm lấy một lần?
Tống Thư Hàng đi dạo trong bệnh viện một lát rồi đột nhiên dừng bước.
Hắn thấy ở phía xa xa có một ông chú ăn mặc kiểu dân văn phòng đang rảo bước đi vào sâu trong bệnh viện, thần sắc rất vội vã. Ông chú nhìn có vẻ bị áo cơm đè nặng này trông mới quen mắt làm sao.
Tống Thư Hàng hít một hơi thật sâu, không thể không phục sát đất tài đùa dai của ông trời___nghiệt duyên chính là tùy hứng như vậy đấy!
Mỗi ngày gặp ông chú này một lần, có lộn không vậy?
Bây giờ hắn rất khao khát được xông lên táng cho ông chú đó một đấm, thế nhưng lại lo lắng màn kịch “đại thúc một đấm PK thanh niên trẻ trâu” tái diễn ngay trong bệnh viện. Nếu thế thật thì… hắn còn biết sống thế nào!
“Hình như lần trước gặp ông chú này trong bệnh viện thì ổng đang tìm người trong các phòng bệnh. Chẳng lẽ ổng có người thân đang nằm viện à? - Tống Thư Hàng nghĩ, có lẽ đây cũng là một cơ hội đấy nhỉ?
Nếu ông chú này thực sự có người nhà đang nằm viện, thì có lẽ trước mặt người nhà ổng, mình có thể “giải thích” đàng hoàng với ổng cũng nên. Ông chú này ngốc thật, người nhà ông ta chắc là không đến nỗi … ngốc hơn đâu ha?
Sau đó … mình phải nghĩ sẵn trong đầu mười vạn chữ sướt mướt để phun ra như pháo liên thanh cho ông chú kia đớ ra luôn, cho ổng biết thế nào là tầm quan trọng của “sự tin cậy giữa con người với con người.”
Ông chú ngồi ngoan ngoãn trên ghế, mặt ngây ra đầy hối hận, còn mình thao thao bất tuyệt liến thoắng một hồi, nước miếng tung tóe, cái cảnh ấy nghĩ đến mới thấy thật là tươi đẹp làm sao!
Vì thế, Tống Thư Hàng cẩn thận theo đuôi ông chú nọ.
Cảm quan của hắn vô cùng nhạy bén, theo đuôi quá sát rất có thể sẽ bị phát hiện, cho nên khi theo dõi nhất định phải cẩn thận, thậm chí không thể nhìn hắn quá lâu.
…
Ông chú nhanh chóng bám theo hơi thở của “con cháu Tô thị” mà đi. Lần trước vì bị tên lừa đảo quấy nhiễu ở khu phố La Tín mà hắn đã bỏ lỡ mất tung tích của con cháu Tô thị rồi.
Lần này sẽ không còn ai quấy rầy hắn nữa!
Hôm nay nhất định phải tóm gọn con cháu của Tô thị! Ông chú gào thét trong lòng.
Hôm nay hắn rất may mắn. Lần này con cháu Tô thị không kịp che giấu khí tức của bản thân, hắn lần theo suốt đường, cuối cùng dừng lại ở phòng 570 nhà 8B.
Chính là nơi này!
Lần này ngươi không còn chỗ trốn nữa rồi, con cháu Tô thị!
Ông chú cảm thấy hốc mắt nóng cả lên, sau đó hắn vươn tay chuẩn bị mở cánh cửa phòng bệnh.
Ngay khoảnh khắc hắn duỗi tay, cửa phòng đột nhiên bật mở.
Bị phát hiện sao?
Ông chú giật mình, nhảy vọt về phía sau.
Trong phòng bệnh, một y tá nữ mở cửa bước ra, bị ông chú trung niên nhảy bật lùi dọa hoảng cả hồn.
- Làm cái gì đấy? Đừng có nhảy ầm ầm trong bệnh viện thế, nguy hiểm lắm.- Y tá nhíu mày trách cứ.
- Xin lỗi.- Ông chú làm trò khôi hài lập tức nhận sai.
- Chú ý một chút, đây là bệnh viện. Lỡ may đụng phải nhân viên cấp cứu khẩn cấp thì làm sao? - Y tá lại trách móc thêm một câu, thấy ông chú nọ ăn năn hối lỗi mới bỏ qua mà xoay người rời đi.
Ông chú khôi hài thở phào nhẹ nhõm, đợi y tá rời đi bèn lén lút mò đến phòng 570, đẩy cửa bước vào. Ban nãy y tá đi ra chỉ thuận tay khép cửa, cửa không có khóa.
Trong phòng 570, một thiếu nữ trẻ tuổi đang nằm trên giường bệnh. Vì vừa được tiêm giảm đau nên cả người cô đều bải hoải.
- Tìm được rồi! - trên mặt ông chú lộ vẻ dữ tợn, chẳng khác gì một con sói nhìn thấy cừu non.
- Ngươi là ai? - thiếu nữ nhìn ông chú đẩy cửa bước vào, lạnh lùng nói.
- Tìm thấy ngươi rồi, con cháu của Tô thị A Thất! - ông chú nọ gầm lên, vẻ mặt vặn vẹo đến méo mó.
…
- Người nhà ông chú kia ở đây à/? - Tống Thư Hàng nhìn thấy ông chú khôi hài kia đẩy cửa bước vào một phòng bệnh thì suy nghĩ như thế.
Tống Thư Hàng lặng lẽ đến gần phòng bệnh nhưng không vào trong. Hắn muốn xác nhận quan hệ giữa ông chú nọ với người trong phòng rồi mới quyết định.
Đúng lúc ấy thì trong phòng truyền ra tiếng nói lãnh đạm của một cô gái:
- Ngươi có thù oán gì với A Thất?
- Tô thị A Thất, hắn khinh người quá đáng! - ông chú nghiến răng nghiến lợi: - Sáu ngày trước hắn đã xông vào Tiên Nông tông của ta, cướp đi chí bảo tộc môn ta là “Thất Hoàng Diệu quả”, còn đánh trọng thương mười tám đệ tử Tiên Nông tông!
- Tiên Nông tông của quả thực chỉ là một môn phải nhỏ, chẳng thể sánh với Tô thị thế gia nhà các ngươi. Thế nhưng bọn ta cũng không phải cục bột mềm mặc ai đến xâm phạm cũng được! Cho dù phải liều hết thảy, bọn ta cũng phải bắt Tô thị các ngươi trả giá đắt!
- Sáu ngày trước? A Thất cướp chí bảo của các ngươi? Còn đánh người của các ngươi bị thương? - Cô gái có giọng nói lãnh đạm cau mày, cô biết nguyên nhân A Thất muốn tìm “Thất hoàng diệu quả”, hẳn là vì muốn chữa trị vết thương mà Thiên kiếp gây ra trên người cô đúng không?
Thế nhưng nói A Thất cướp đoạt chí bảo nhà người khác, còn đánh người của tông môn họ bị thương thì cô không tin!
Cô gái thở dài, sau đó đáp:
- Tuy rằng ta cho rằng A Thất sẽ không làm những việc như cướp bóc chí bảo của tông môn các ngươi. Nhưng nếu việc này đúng là A Thất làm thì ta sẽ bảo A Thất trả lại chí bảo cho Tiên Nông tông! Tất cả tổn thất của Tiên Nông tông, Tô thị chúng ta sẽ bồi thường đúng giá. Thế nào?
...
“Tô thị A Thất?” Tống Thư Hàng trốn ở ngoài phòng khẽ động trong lòng.
Tô thị A Thất trong lời ông chú kia nói, chẳng lẽ chính là cái vị trong Nhóm Cửu Châu Số 1 đó hả?
Nếu hai Tô thị A Thất đúng là một người, thế thì cô gái ở trong phòng bệnh là ai? Nghe giọng điệu cô ấy, hình như cô ấy có thể can dự vào hành động của Tô thị A Thất thì phải?