Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 115: Chúng Ta Có Thể Nắm Tay Được Không?




Tống Thư Hàng gọi đầu cá và canh thịt bò nổi tiếng của quán trước, sau đó lại gọi thêm hơn mười món ăn nữa. Còn lại thì đợi khi nào đám bạn cùng phòng tới bọn nó sẽ tự gọi.

Thật ra giá cả ở tiệm này cũng khá rẻ, hơn nữa lúc trước hắn mới kiếm được chút tiền, dư sức mời một bữa cơm.

Chỉ là trong phòng hơi oi bức, điều hòa cũ quá rồi cho nên không mát chút nào.

Tống Thư Hàng vừa nghĩ ra, điều động tinh thần lực phóng thích chút hàn khí bên trong phong hồn băng châu ra, nhiệt độ trong phòng lập tức trở nên dễ chịu hơn.

Mười lăm phút sau, ba thằng bạn cùng phòng dẫn theo cô bạn gái loli của Cao Mỗ Mỗ và cái đuôi Gia Cát Trung Dương đi tới.

- Thư Hàng, rủ thêm vài người tới có sao không.

Cao Mỗ Mỗ đẩy mắt kính:

- Dù mày mà bảo có sao thì cũng thế thôi.

- Mày đã nói đến vậy rồi tao còn nói được gì nữa?

Tống Thư Hàng cười nói.

- Không… thật ra tao muốn nhắc mày chú ý một chút. Có vậy thì tao mới tiện kiếm cớ đuổi thằng cục nợ này đi.

Cao Mỗ Mỗ chỉ thẳng vào Gia Cát Trung Dương không chút lưu tình.

Cái cục nợ này đúng là phiền chết đi được, hiếm hoi lắm cậu mới có thời gian ở riêng với bạn gái, mà thằng này cứ bám theo làm bóng đèn mãi.

Gia Cát Trung Dương lắc đầu:

- Cao Mỗ Mỗ à, mày lại ngạo kiều nữa rồi, người đẹp trai ngời ngời như tao sao có thể là cục nợ được?

Cao Mỗ Mỗ nhăn mặt, không thèm để ý tới thằng tự kỷ cuồng này nữa, đổi sang chủ đề khác:

- À đúng rồi, Thư Hàng à, bọn anh đã giúp mày hẹn cô nàng Lục Phỉ rồi đấy.

- Hả?

Tống Thư Hàng ngây ra.

Lâm Thổ Ba vỗ vai Tống Thư Hàng:

- Không cần cảm ơn bọn tao đâu, bọn tao cũng chỉ giúp mày được đến đây thôi. Cố gắng lên nhé!

- ….

Tống Thư Hàng cười khan:

- Tao phải cảm ơn bọn mày á?

Lý Dương Đức cũng vỗ vai Tống Thư Hàng:

- Đừng khách khí làm gì, đợi mày thành công thì lại mời bọn tao ăn thêm một bữa là được.

Đang lúc nói chuyện thì có người gõ cửa phòng.

- Mời vào.

Cao Mỗ Mỗ lập tức lên tiếng, lại quay sang nháy mắt ra dấu với Tống Thư Hàng.

Cửa phòng mở ra, một cô nàng có gương mặt ửng hồng, dáng người nóng bỏng đi vào, xấu hổ mỉm cười chào hỏi mọi người, đây đung là cô nàng Lục Phỉ kia.

Cô mặc một chiếc áo phông màu trắng sọc, quần jean ngắn để lộ đôi chân thon dài, mái tóc dài óng ả được cột lên thành đuôi ngựa lắc lư sau lưng, trông có vẻ tràn ngập sức sống.

- Chào mọi người, hình như mình đến muộn nhất rồi.

Cô mỉm cười chào hỏi mọi người.

Thổ Ba nhìn ra ngoài cửa, phát hiện cô nàng này cư nhiên đến một mình. Lá gan đúng là lớn thật, hay là chứng tỏ cô nàng này rất tin tưởng Tống Thư Hàng nhỉ?

- Mọi người cũng vừa mới đến thôi. Tới đây, cậu ngồi xuống đi, chờ người ta mang thức ăn lên.

Cao Mỗ Mỗ nhiệt tình bước đến mời chào Lục Phỉ, ấn cô nàng ngồi vào bên cạnh Tống Thư Hàng.

- Bạn học Thư Hàng, chào buổi tối.

Lục Phỉ cố gắng giữ nguyên nụ cười, sau khi tới gần Tống Thư Hàng thì quả nhiên lập tức cảm thấy mát lạnh.

- Chào buổi tối.

Tống Thư Hàng mỉm cười đáp lại.

Trong lòng lại thầm thở dài, hắn cũng tâm lĩnh ý tốt của đám bạn cùng phòng. Đáng tiếc chính là gần đây hắn không có thời gian quen bạn gái. Tu luyện xếp hang đầu, bạn gái gì đó tạm thời không đáng nhắc đến.

- Cạn ly, chúc mừng Thư Hàng giành được giải quán quân cuộc thi chạy 5000m.

Lâm Thổ Ba giơ ly rượu lên, nháy mắt ra dấu với đám Cao Mỗ Mỗ và Lý Dương Đức.

Lần trước ba người chuốc một, thế mà cũng bị Tống Thư Hàng đánh gục. Hôm nay bọn họ muốn chuẩn bị đánh luân phiên, lấy lại sĩ diện.

Tiếng cười nói vang lên không ngừng.

Ba thằng bạn cùng phòng cố ý dẫn lời, cho nên Lục Phỉ nhanh chóng hòa nhập với bạn bè của Tống Thư Hàng.

Qua ba tuần rượu, Lục Phỉ lặng lẽ siết chặt bàn tay, trong lòng nảy ra một kế hoạch.

Sau khi cơm no rượu say, Tống Thư Hàng gọi nhân viên đến tính tiền.

- A Hàng, tối nay tao còn việc, nên về bên nhà trọ trước đây. Sẽ không về ký túc xá đâu.

Lý Dương Đức đứng lên, sau đó nháy mắt ra hiệu với đám còn lại.

Lâm Thổ Ba cũng lập tức đứng dậy:

- Tao cũng đi cùng nữa, hôm nay tao cũng có việc, nên sẽ ngủ lại bên chỗ Dương Đức đây!

- Tao đi với bạn gái đây, sẵn tiện xách theo cả cái thằng Gia Cát Trung Dương này luôn.

Cao Mỗ Mỗ đẩy mắt kính:

- A Hàng, chỉ có một mình mày về ký túc xá thôi, nên tiện đường đưa bạn Lục Phỉ về luôn đi nhé. Con gái đi đường buổi tối một mình nguy hiểm lắm.

Không đợi Tống Thư Hàng kịp nói gì, đám kia đã kéo nhau lũ lượt rời đi.

Tống Thư Hàng lắc đầu cười, nói với Lục Phỉ:

- Bạn học Lục Phỉ, chúng ta đi thôi.

- Ừ.

Có lẽ vì uống chút rượu, nên mặt mày của Lục Phỉ đỏ bừng lên.

Rời khỏi tiệm đầu cá thập hương đông đúc, hai người sóng vai đi trên con đường.

- Bạn học Thư Hàng, cậu đã có bạn gái chưa?

Lục Phỉ đột nhiên hỏi, giọng lí nhí như muỗi kêu, nếu như không phải nhờ thính lực của Tống Thư Hàng trở nên tốt hơn thì đúng là không thể nào nghe thấy được.

- Tạm thời vẫn chưa có.

Tống Thư Hàng thành thật trả lời.

Lục Phỉ mỉm cười để lộ ra hai lúm đồng tiền, thầm thở phào một hơi.

Hai người lại đi thêm một đoạn, lúc này Lục Phỉ mới lấy hết can đảm hỏi:

- Bạn học Thư Hàng này, hay là… chúng mình thử quen nhau được không?

Tống Thư Hàng chợt dừng bước, nhìn Lục Phỉ với vẻ kinh ngạc.

Lần đầu tiên trong đời được con gái tỏ tình chứ không phải phát cho cái thẻ người tốt à? Nếu như mẹ Tống mà biết thì chắc là phải ăn mừng lớn luôn ấy nhỉ?

Sau khi ngây ra một lát, Tống Thư Hàng mới hỏi một câu khá ngu ngốc:

- Cậu thích tôi à?

- Ừ!

Lục Phỉ gật đầu thật mạnh cực kỳ thích luôn ấy, đặc biệt là vào mùa hè, có cái máy lạnh hình người như Tống Thư Hàng ở bên cạnh thì sướng phải biết!

Tống Thư Hàng lại ngây ra một lúc lâu.

Sau đó hắn gãi đầu:

- Cảm ơn cậu…. Nhưng gần đây có vài chuyện, nên tôi không định yêu đương. Không phải vì cậu đâu, thật sự chỉ là vài lý do cá nhân của tôi thôi!

Dù sao thì sắp tới hắn đều phải dồn hết thời gian vào việc tu luyện rồi, mỗi ngày phải tu luyện hơn sáu giờ đồng hồ… Mấy chuyện lãng phí thời gian như quen bạn gái này, hắn thật sự không rảnh để làm.

Mặc dù hắn cũng mù tịt về mấy chuyện tình cảm này, nhưng hắn biết rõ chuyện này không nên dây dưa, nên dứt khoát thì cứ phải dứt khoát thôi.

- A?

Lục Phỉ có vẻ khá kinh ngạc, bộ dạng như thể không biết phải nói tiếp thế nào.

Bởi vì tình cảnh này hoàn toàn không giống với kịch bản mà đám bạn cùng phòng của cô hay nói, cái gì mà con gái theo đuổi con trai như cách một lớp sa thôi, chẳng đáng tin chút nào cả!

Sau đó, cô rụt vai lại, hỏi:

- Không yêu đương cũng được, vậy bình thường chúng ta có thể nắm tay được không?

- A?

Lần này đến phiên Tống Thư Hàng ngu người, không biết phải trả lời thế nào.

Hồi lâu sau, hắn mới dè dặt đáp lời:

- Nếu như là nắm tay thì chắc là được.

- Vậy thì được rồi!

Vẻ mặt của Lục Phỉ lại hớn hở hẳn lên, không giống như bị thất tình chút nào, dù sao thì cô cũng đã đạt được mục đích, thật ra thì cô chỉ muốn nắm tay Tống Thư Hàng mỗi ngày mà thôi.

Hai người bọn họ có thể cùng đi học, cùng tan học, cùng về ký túc xá, thế là đủ lắm rồi. Những lúc không có Tống Thư Hàng thì cô vẫn có thể ngồi điều hòa, tuy rằng không thoải mái như Tống Thư Hàng, nhưng có còn hơn không. Dù sao thì phần lớn thời gian cô đều rúc ở trong phòng hết.

- Chúng ta về thôi!

Lục Phỉ vui vẻ nắm tay Tống Thư Hàng, như một cô bé thỏa mãn vì có được món đồ chơi yêu thích, bước chân cũng tung ta tung tăng.

….

Sau khi tiễn Lục Phỉ về ký túc xá thì Tống Thư Hàng cũng quay lại ký túc xá của mình.

Quen tay mở máy tính lên, xem tin nhắn trong Nhóm Cửu Châu Số 1.

Nội dung bên trên phần lớn đều là một vài số liệu và phân tích của Dược Sư sau khi kiểm tra thân thể cho hai vị đạo hữu và đạo đồng trở về từ hòn đảo thần bí kia, nhưng vẫn không thể nào đoán ra được nguyên nhân gây nên mất trí nhớ.

Lúc này, có một vị đã rất lâu không online chợt ngoi lên.

Là Tô Thị A Thất, chiến đấu cuồng nhân có tiếng trong nhóm.

- A Thất, sao hai ngày nay không online thế? Thương thế của A Thập Lục thế nào rồi?

Bắc Hà Tán Nhân lập tức hỏi thăm.

Bắc Hà Tán Nhân hôm qua bị cấm nói xong, không ngờ hôm nay đã được thả ra rồi à?

Tô Thị A Thất thở dài thườn thượt: