Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 101: Tiêu diệt Nhạc gia (2)





- Một ma pháp sư cấp năm và một thất tinh cao thủ Đấu Vương.
Vân Thự Quang không kìm được mà hít một hơi lạnh, Nhạc gia làm sao lại có thực lực mạnh như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Khuôn mặt của Vân Tuyệt Sơn cũng tái nhợt, nếu như ở trong Thất Tinh Thành có người biết Vân gia tổn thương ba đấu vương thì nhất định sẽ mượn cơ hội để chèn ép Vân gia, Vân gia mặc dù thực lực rất mạnh nhưng cũng không có bao nhiêu cao thủ đấu vương.
- Một ma pháp sư cấp năm, một thất tinh Đấu Vương.
Vân Phỉ Phỉ lẩm bẩm nói, không kìm được mà nhớ tới hai người theo sau lưng Lục tiên sinh tới Nguyên Bảo tông, hai người này khí tức rất quỷ dị, nàng không nhìn ra thực lực của bọn họ.
- Tông chủ, chúng ta nhất định không thể bỏ qua cho Nhạc gia, bọn họ đã giết ba đấu vương của chúng ta dù cho có phải dốc toàn bộ lực lượng của Nguyên Bảo tông cũng phải báo thù.
Vân Tuyệt Sơn hung hăng nói, trong mắt đã hiện ra một vẻ giận dữ.
- Vân Tuyệt Sơn, ngươi im miệng cho ta, chúng ta đã tổn thất ba cao thủ đấu vương, ngươi còn muốn cả Vân gia bị chôn vùi trong tay ngươi phải không?
Tam thúc của Vân Phỉ Phỉ là Vân Kỷ Trung cuối cùng cũng nhịn không được, ba đấu vương chính là thực lực hạch tâm của Vân gia.
- Vân Kỷ Trung, ngươi dám to tiếng với ta sao?
Vân Tuyệt Sơn nổi giận trừng mắt nhìn Vân Kỷ Trung.
- Vân Tuyệt Sơn, ngươi đừng quên ta là trưởng lão của Nguyên Bảo tông, đồng thời cũng là người của Vân gia, luận về chức vị ở trong tông thì ta hoàn toàn không thấp hơn so với ngươi.
- Vân Kỷ Trung dứt khoát hung hăng vỗ bàn một cái mà quát:
- Bình thường ta thấy ngươi ở trong tông hoành hành không sợ ai ta cũng nhịn ngươi, nhưng hôm nay ngươi đem Vân gia ra trêu đùa, có phải ngươi muốn cho cả vân gia bị chôn cất không? Một Hoàng gia nho nhỏ vốn không liên quan đến chúng ta, ngươi, một con rùa đen vì tên đệ tử chó mà mà chôn vùi một tứ phẩm luyện dược sư và ba đấu vương, ngươi nói ngươi chịu trách nhiệm sao đây?
Vân Kỷ Trung xem như đã hoàn toàn tức giận, mũi nhọn chĩa thẳng về phía Vân Tuyệt Sơn. Khuôn mặt của Vân Tuyệt Sơn trở nên xanh tím, trước lời nói của Vân Kỷ Trung, y không thể phản bác được, mà khuôn mặt của vân Thự Quang cũng biến đổi.
Bình thường ở trong tông, hai vị trưởng lão này đều không ưa nhau, hôm nay Vân Kỷ Trung mắng Vân Tuyệt Sơn một số người khác cũng ủng hộ, bọn họ cũng biết nếu như Vân gia không còn thì bọn họ cũng không còn.
- Ngươi, ngươi..
Vân Tuyệt Sơn tức giận nhìn Vân Kỷ Trung trừng trừ, trong miệng một câu cũng khong nói nên lời. Sau đó y nói với Vân Thự Quang:
- Tông chủ, ngươi xem xem, Vân Kỷ Trung này, hừ chẳng lẽ Vân gia chúng ta bị Nhạc gia giết nhiều người như vậy, nếu như để người khác biết không phải là bị cười rụng răng hay sao, về sau ai cũng có thể khi dễ Vân gia và Nguyên Bảo tông chúng ta.
- Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa.
Vân Thự Quang nghe nói ba đấu vương bị giết chết thì tâm ý đã phiền loạn, bây giờ nghe hai trưởng lão cãi nhau thì càng không vui, sau đó y lập tức nói với Vân Ky Trung:
- Ý của trưởng lão ta hiểu rõ nhưng Vân Tuyệt Sơn trưởng lão nó rất đúng, nếu như vân gia chúng ta bị Nhạc gia giết nhiều người như vậy mà bỏ qua thì sẽ bị người khác cười rụng răng, về sau thật sự ai cũng có thể khi phụ Vân gia, Vân gia nhất định phải xuất ra toàn bộ cao thủ báo thù Nhạc gia.
- Tông chủ, người hãy suy nghĩ kỹ một chút, chuyện này quan hệ trọng đại, công thêm gần đây Linh dược môn mang tới không ít ảnh hưởng cho Nguyên Bảo tông, chúng ta trước mắt cần phải xử lý chuyện của Linh dược môn đã.
Vân Phỉ Phỉ nói.
- Phỉ Phỉ, chuyện của Linh Dược môn không nên để trong lòng, bọn họ dù sao cũng chỉ có một viên đan dược ngũ phẩm và một thanh thần khí mà thôi, chúng ta trước hết phải tiêu diệt Nhạc gia đã.
Vân Thự Quang nói.
- Aizz, Vân gia phải làm sao bây giờ.
Vân Phỉ Phỉ thở ra một hơi, xem ra Vân gia sắp bị hủy rồi.
- Tông chủ, chúng ta tuyệt đối không thể sai lầm lần nữa, hiện tại Nhạc gia có cao thủ đấu vương, còn có ma pháp sư cấp năm, chúng ta hiện tại tiêu diệt Nhạc gia sẽ bị tổn thất lớn.
Vân Kỷ Trung này, không ngờ tông chủ vẫn hồ đồ, đem Vân gia ra vui đùa.
- Ngươi đừng nói ra ta đã quyết định rồi, không diệt Nhạc gia thì Nguyên Bảo tông và Vân gia chúng ta không còn mặt mũi.
Vân Thự Quang quát lớn:
- Tập hợp tất cả các cao thủ của Nguyên Bảo tông, ta sẽ đích thân dẫn đi tiêu diệt Nhạc gia.
- Aizzz.
Vân Kỷ Trung chỉ có thể thở ra một hơi bất đắc dĩ, một mình hắn thì có thể làm gì, chẳng lẽ Vân gia phải thật sự suy tàn sao?
Ba ngày sau, Nhạc Thành mới từ trong sơn động mà xuất quan, ba ngày này Nhạc Thành luyện chế ra không ít đan dược, trợ giúp cho bọn người Nhạc Long và Nhạc Hạc. mà trong vài ngày này, tu vi của Nhạc Thành cũng tiến bộ theo, theo Nhạc Thành đoán thì tu vi của mình còn cách Thai Tức Kỳ không xa, nhiều nhất là mấy tháng nữa là mình có thể đột phá tới Thai Tức trung kỳ, đến lúc đó có thể chống lại cao thủ nhất tinh Đấu vương.
- Nhanh lên, các ngươi phải cố gắng lên, nếu như để hai tháng nữa để Đổng Đại Ngưu ta thua thì thật mất mặt, ta nhất định sẽ không bỏ qua, nhanh lên dùng sức đi.
Nhạc Thành đang muốn ra sau núi thì nghe thấy thanh âm của Đổng Đại Ngưu truyền từ chân núi tới.
- Tên Đổng Đại Ngưu này quả nhiên là có biện pháp, nhìn bình thường hắn là một tên quê mùa không ngờ lại có năng lực như vậy.
Nhạc Thành nấp ở đằng sau một cây đại thụ nhìn nhóm người Đổng Đại Ngưu.
- Được rồi, bây giờ thay đổi một chút, các ngươi khiêng đầu gỗ mà chạy, luyện ám sát người khác.
Đổng Đại Ngưu không ngừng thúc giục, bộ dạng giống như là tướng quân ở chiến trường vậy.
- Đại đương gia, để cho chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta hiện tại đã huấn luyện năm giờ, thật sự là đã rất mệt mỏi.
Một hán tử mệt mỏi nói.
- Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần, ta không phải là đại đương gia mà là đại đội trưởng, các ngươi nếu như không luyện tập hai tháng nữa mà thua thì ta sẽ thê thảm, các ngươi xem xem, Hắc ảnh binh đoàn của người ta khí thế như vậy các ngươi không cảm thấy tự ti sao. Mau đứng lên cho lão tử, các ngươi tiếp tục huấn luyện, nếu như ai chịu khổ không được thì lập tức biến đi, miễn cho ta phải mất mặt trước đại nhân.
Đổng Đại Ngưu không ngừng rít gào nói.