Tự Cẩm

Chương 397: Không Lưu Tình 




Hai người sóng vai đi ra Từ Ninh Cung.



Khương Tự mặt không biểu tình, cũng không chủ động cùng Thôi Minh Nguyệt nói chuyện.



Lá mặt lá trái không phải không biết, nhưng đối với Thôi Minh Nguyệt, nàng không muốn làm.



Kiếp trước, người này huỷ hoại trưởng tỷ nàng, càng có thể là thủ phạm phía sau màn hại chết Nhị ca.



Đối với Thái Hậu, Hoàng Thượng cung cung kính kính đó là không có biện pháp, cho dù nàng không phải Yến Vương phi, cũng không đáng bày ra gương mặt tươi cười chào đón một người như vậy.



Huống chi mục tiêu sắp tới của nàng còn bày ở nơi đó: Xử lý Thôi Minh Nguyệt.



Thôi Minh Nguyệt lại đột nhiên mở miệng gọi một tiếng biểu tẩu.



Khương Tự hơi đừng bước chân.



Thôi Minh Nguyệt lại gần, nhẹ giọng hỏi: “Biểu tẩu không thích ta?”



Khương Tự quét ả một cái, gật đầu: “Ừ.”



Thôi Minh Nguyệt suýt nữa không duy trì được ý cười trên mặt, cắn môi nói: “Biểu tẩu đây là có ý gì?”



Khương Tự tiếp tục đi về phía trước, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi Thôi đại cô nương hỏi ta, ta không phải trả lời rất rõ ràng sao?”



Thôi Minh Nguyệt nhanh chân đuổi theo, thanh âm khẽ nâng: “Ta có chỗ nào đắc tội biểu tẩu? Biểu tẩu vì sao nói như thế?”



Ả vừa cao giọng, tựa như lúc trước không phải ả chủ động mở miệng hỏi, mà là Khương Tự cay nghiệt vô lễ đột nhiên nói ra lời này, tức khắc hấp dẫn ánh mắt của cung tì xung quanh.



Đôi lông mày tinh xảo như núi xa của Khương Tự hơi hơi nhíu lại, làm như rất kinh ngạc: “Thôi đại cô nương lại không biết nguyên nhân?”



Trên mặt Thôi Minh Nguyệt duy trì ủy khuất, nội tâm lại khiếp sợ không thôi.



Khương Tự thế mà thừa nhận theo lời của ả!



Nàng ta chẳng lẽ cho rằng trị khỏi đôi mắt cho Phúc Thanh công chúa là có thể không kiêng nể gì? Lời cay nghiệt như này truyền vào trong tai Thái Hậu, sẽ không sợ chọc Thái Hậu không vui?



Chọc Thái Hậu không vui sao?



Trong đầu Khương Tự cũng thoảng qua vấn đề này, không sao cả cong cong khóe môi.



Vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, từ lần đầu tiên gặp mặt Thái Hậu, nàng đã biết Thái Hậu không có hảo cảm với nàng.



Nếu thế nào đều không làm người ta vui, vậy nàng còn để ý cái rắm.



Khương Tự thẳng tắp nhìn chằm chằm Thôi Minh Nguyệt, vân đạm phong khinh cười nói: “Ta cho rằng nguyên nhân rất đầy đủ, Thôi đại cô nương hẳn phải tự mình hiểu lấy, không nghĩ tới còn muốn ta chỉ điểm sai lầm. Ta không thích Thôi đại cô nương, đương nhiên là bởi vì ngươi cùng chồng trước của đại tỷ ta cẩu thả với nhau đó ——”




“Ngươi!” Thôi Minh Nguyệt theo bản năng sờ roi dài bên hông, lại sờ vào khoảng không, lúc này mới nhớ ra mỗi lần trước khi tiến cung đều sẽ gỡ roi dài xuống.



Khương Tự cười như không cười hỏi: “Thôi đại cô nương thẹn quá hóa giận, lẽ nào muốn đánh ta?”



Cung tì xung quanh nhìn về phía Thôi Minh Nguyệt ánh mắt đã mang theo khác thường.



Chuyện xấu có liên quan đến Thôi Minh Nguyệt với Chu Tử Ngọc, cung nữ tịch mịch nhàm chán chốn thâm cung không biết âm thầm nghị luận bao nhiêu lần, vừa khinh bỉ Thôi Minh Nguyệt vô sỉ, lại cực kỳ hâm mộ ả mệnh tốt.



Người với người thật sự không thể so, Thôi đại cô nương có ô danh như vậy còn có thể trở thành Tương Vương phi, nói đến cùng vẫn là bởi vì Thôi đại cô nương là ngoại tôn nữ của Thái Hậu, bằng không đổi là người khác, ngươi xem Thái Hậu có thể gả ả cho Tương Vương hay không.



Nhưng mà những lời này tuyệt đối không thể nghị luận ra ngoài, bằng không truyền tới trong tai các chủ tử ắt phải mất mạng.



Càng như vậy, những cung tì này càng không có hảo cảm với Thôi Minh Nguyệt, mà nay nghe Khương Tự trực tiếp nói vạch chuyện xấu ngay mặt cảm giác rất là thống khoái.



Đón nhận những ánh mắt sâu xa khó hiểu này, trên mặt Thôi Minh Nguyệt nóng bừng khó coi, nén giận nói: “Biểu tẩu nói đùa, ta sao dám đánh ngươi chứ. Với cả, thân là tiểu thư khuê các, nào có đạo lý tùy tiện đánh người.”



Khương Tự không để ý đến lời Thôi Minh Nguyệt nói, chỉ nhẹ nhàng cười cười.



Nụ cười này, rơi vào trong tai Thôi Minh Nguyệt tràn ngập trào phúng.



Những cung tì đó càng cúi đầu che dấu ý cười trong mắt.




Thân là tiểu thư khuê các không thể tùy tiện đánh người, lại còn lằng nhằng với đàn ông có vợ, lúc này mới càng không có đạo lý đó.



Thôi Minh Nguyệt không ngờ Khương Tự khó chơi như thế, nói chuyện lại không lưu chút mặt mũi, nhất thời không biết làm sao.



Yến Vương phi nếu là người mặt mỏng miệng vụng, với mấy câu ả vừa nói đã có thể chèn ép Yến Vương phi gắt gao, không nghĩ tới hiện tại lại là bê tảng đá đập vào chân mình.



Nếu ả còn nói tiếp, Yến Vương phi lại nói ra lời gì khó nghe hơn, vậy Tương Vương phi ả đừng làm nữa thì hơn?



Đối thoại của hai người chắc chắn truyền tới tai Thái Hậu, Thái Hậu chắc chắn sẽ tức giận Khương Tự không hiểu chuyện, nhưng nợ cũ của ả bị khơi ra cũng không chiếm được chỗ tốt gì.



“Biểu tẩu đi thong thả, thứ ta không tiễn.” Thôi Minh Nguyệt thi lễ qua loa với Khương Tự, xoay người vội vàng trở về.



Trở lại nội điện, Thái Hậu phát hiện khóe mắt Thôi Minh Nguyệt ửng đỏ, hỏi: “Đây là làm sao vậy?”



Thôi Minh Nguyệt thấp đầu: “Không có việc gì.”



“Vừa rồi còn rất tốt, làm sao mà tiễn Yến Vương phi một chuyến, mắt đều đỏ cả rồi?” Thái Hậu truy vấn.



Thôi Minh Nguyệt trầm mặc thật lâu sau, mới nói: “Biểu tẩu bởi vì lúc trước Minh Nguyệt không hiểu chuyện, rất không thích Minh Nguyệt ……”



Nếu Thái Hậu kiểu gì cũng biết, còn không bằng ả nói ra trước, để tránh bị động.




Thái Hậu vừa nghe, mặt liền trầm xuống.



Bà đã làm chủ hứa gả Minh Nguyệt cho Tương Vương, Yến Vương phi lại nắm lấy sai lầm của Minh Nguyệt không buông chính là không màng danh dự hoàng thất, càng không để Thái Hậu bà đây vào mắt.



Nhưng mà cùng Cảnh Minh Đế mẫu từ tử hiếu mấy chục năm, vào thời điểm này Thái Hậu đương nhiên sẽ không trách móc Yến Vương phi nặng nề.



Yến Vương phi vừa mới chữa khỏi đôi mắt cho Phúc Thanh công chúa, Đế hậu đang rất vui sướng, chọn vào lúc này xử lý Yến Vương phi đúng là không khôn ngoan.



Thái Hậu suy nghĩ rõ ràng, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Thôi Minh Nguyệt: “Không cần so đo với Khương thị, ai gia biết ngươi là hài tử ngoan.”



Thôi Minh Nguyệt chậm rãi gật đầu.



Khương Tự lần đầu tiên tiến cung liền được Đế hậu thích, mà ngay cả Thái Hậu đều phải kiềm chế lửa giận, ả tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn tiện nhân này về sau địa vị càng ngày càng củng cố……



Đợi Thôi Minh Nguyệt rời đi, Thái Hậu liền hỏi cung tỳ vừa rồi bồi hai người đi ra ngoài: “Yến Vương phi cùng Thôi cô nương vì sao lại nổi lên tranh chấp?”



Cung tì thỉnh tội nói: “Lúc ấy nô tỳ theo ở phía sau, Vương phi cùng Thôi cô nương nói chuyện lại nhỏ, nhất thời nghe không rõ ràng lắm.”



Có mấy lời là nghe đều không thể nghe.



Yến Vương phi nói thẳng Thôi đại cô nương lăng nhăng với đàn ông có vợ, nhưng Thôi đại cô nương là Tương Vương phi Thái Hậu tuyển, đem lời này nói cho Thái hậu nghe, Thái Hậu trong cơn tức giận nhìn loại nô tỳ thân phận hèn mọn như nàng ta có thể thuận mắt mới là lạ.



Thái Hậu vì thế không truy vấn nữa, nhất thời bất mãn Khương Tự khác người, lại phiền chán Thôi Minh Nguyệt không biết kiềm chế.



Nhưng mà nhân tình Thôi Minh Nguyệt cắt thịt làm thuốc bà nhận, chỉ có thể chôn loại phiền này chán thật sâu.



Thôi Minh Nguyệt trở về chỗ ở ở phủ trưởng công chúa, cầm roi dài ra đằng sau, chỗ ấy lại trống rỗng không thấy bóng hươu nào.



Ả đứng ở cạnh hàng rào, lúc này mới nhớ tới bởi vì muốn lấy chồng, hươu trước đó bị quật chết liền không thêm nữa.



Thôi Minh Nguyệt đột nhiên nhìn về phía tỳ nữ chăm sóc hươu.



Tỳ nữ lập tức nhũn cả chân, xụi lơ trượt xuống hàng rào.



Khương Tự quay lại Khôn Ninh Cung, thời gian đã chậm trễ không ít.



Nhưng Phúc Thanh công chúa cảm xúc tăng vọt, hận không thể lúc nào cũng ở gần ân nhân chữa khỏi đôi mắt cho nàng nói chuyện.



Hoàng Hậu thấy ái nữ cao hứng như thế, Hoàng Thượng cũng không mở miệng, mừng rỡ không thúc giục vợ chồng Yến Vương đi thỉnh an Hiền phi.



Ngày thường bà có thể làm một Hoàng Hậu Phật gia, đó là không có gì sở cầu, nhưng hiện tại A Tuyền thân cận Yến Vương phi, Hiền phi, Trang phi gì đó, hết thảy dẹp sang một bên đi.



Ngọc Tuyền cung, Hiền phi có chút không chờ được nữa