Từ Cẩm Chi

Chương 115: Nhân Chứng.




Câu trả lời của Cốc Tử khiến ánh mắt Hạ Thanh Tiêu thoáng biến đổi, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa: "Cứ từ từ nói."

Sự bình thản của Hạ Thanh Tiêu làm dịu đi cảm xúc dữ dội trong lòng đứa trẻ ăn mày nhỏ.

"Đầu óc Nhị Cẩu ca không được sáng suốt, đêm thường ngủ ở chân tường." Cốc Tử chỉ vào đầu mình, "Đêm đó, gia gia đột nhiên run rẩy toàn thân, ta sợ quá nên chạy đi tìm Nhị Cẩu ca giúp đỡ. Không ngờ từ xa thấy có người bước đến chỗ chân tường, rồi dừng lại chỗ Nhị Cẩu ca..."

Nhớ lại cảnh đó, khuôn mặt Cốc Tử tràn đầy sợ hãi: "Ta tò mò, lặng lẽ trốn đi nhìn, thấy người đó không biết dùng thứ gì che miệng mũi Nhị Cẩu ca, một lát sau liền kéo Nhị Cẩu ca đi... Ta... ta thật sự quá sợ hãi, quá sợ hãi..."

Cốc Tử vừa bị day dứt vừa bị nỗi sợ hãi dày vò, òa lên khóc.

Sau đêm đó, nó đã nhiều lần nghĩ rằng nếu lúc đó nó can đảm kêu lên một tiếng, có lẽ Nhị Cẩu ca sẽ tỉnh lại kịp thời và không bị kéo đi như thế.

Nhưng khi ấy nó không dám. Nó sợ rằng nếu gọi Nhị Cẩu ca tỉnh dậy, chính nó và gia gia sẽ gặp nguy hiểm.

Cốc Tử không dám ngẩng đầu lên, sợ thấy vẻ mặt khinh thường của người đối diện.

Nó không chỉ không dám kêu lên lúc đó, mà sau đó cũng không dám nói với ai, càng không dám báo quan.

Một bàn tay to đặt lên vai nó, nhẹ nhàng vỗ về: "Cốc Tử, ngươi có nhìn rõ dung mạo của hung thủ không? Có thể kể đại khái không?"

Sự chú ý của Cốc Tử lập tức bị chuyển hướng, không cần hồi tưởng, nó liền nói: "Người đó cao lắm, mặc một thân áo dài, trông không còn trẻ nữa, nhưng do ánh sáng không tốt, khuôn mặt nhìn không rõ lắm..."

Mấy ngày nay, nó không ngừng hồi tưởng lại, hình dáng của người đó chẳng những không phai mờ mà càng ngày càng rõ ràng hơn.

"Nếu ngươi gặp lại người đó, có nhận ra không?"

"Nhận ra!" Cốc Tử thốt ra ngay.

Dù khuôn mặt đó hơi mờ vì ánh sáng không tốt, nhưng nó chắc chắn rằng, chỉ cần gặp lại người đó, nó sẽ nhận ra.

Hạ Thanh Tiêu hỏi câu cuối: "Lúc đó Nhị Cẩu mặc gì?"

"Nhị Cẩu ca à?" Bị hỏi về người mình gặp hàng ngày, Cốc Tử lại phải nghĩ ngợi hồi lâu mới trả lời được, "Cũng giống bình thường thôi, vì quá dơ quá rách nên cũng không rõ là màu sắc hay kiểu dáng gì."

Hạ Thanh Tiêu đưa Cốc Tử quay lại dưới cầu.



Đứa trẻ ăn mày đi mua bánh về, đang ăn ngấu nghiến, thấy hai người tới liền suýt bị nghẹn.

Cốc Tử không kiềm được mà nuốt nước miếng.

Hạ Thanh Tiêu bảo thuộc hạ lo liệu an bài cho gia đình Cốc Tử rồi một mình đi tới Thư quán Thanh Tùng.

Trong phòng tiếp khách nối liền với thư phòng, Hạ Thanh Tiêu phát hiện ngoài bộ trà cụ còn có thêm hai hộp mứt hạt khô.

"Hạ đại nhân, vụ án có tiến triển rồi phải không?" Tân Diệu đẩy hộp hạt về phía Hạ Thanh Tiêu.

Hạ Thanh Tiêu do dự giữa việc cho Khấu tiểu thư chút mặt mũi bằng cách ăn vài hạt thông hay nói chuyện chính sự trước, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện chính trước.

"Đã tìm được một nhân chứng."

Đôi mắt Tân Diệu sáng lên: "Nhân chứng nói thế nào?"

Dạo này, lời đồn về việc chưởng quầy thư quán đối diện bị bắt giam lan ra không ngớt. Tân Diệu chẳng ngạc nhiên về hành vi tung tin đồn thất thiệt của Thư quán Nhã Tâm, thương trường như chiến trường, có người quang minh chính đại, cũng có kẻ thủ đoạn bẩn thỉu.

Nhưng đối với hung thủ thực sự, nàng không dễ tin những lời đồn đại, không mặc nhiên cho rằng là người của Thư quán Nhã Tâm.

Hạ Thanh Tiêu thuật lại lời của Cốc Tử, nhấp một ngụm trà: "Nhân chứng nói Nhị Cẩu mặc y phục thường ngày, nhưng t.h.i t.h.ể của Nhị Cẩu khi được tìm thấy bên ngoài cổng Quốc Tử Giám lại được nhận diện là học sinh của Quốc Tử Giám vì mặc áo dài thường thấy của học sinh. Nói cách khác, kẻ g.i.ế.t người đã tắm rửa và thay áo cho Nhị Cẩu sau khi bắt hắn."

"Mục đích của hung thủ..." Tân Diệu cầm một hạt thông lên, suy nghĩ nhanh chóng, "là để người khác tưởng rằng đó là một học sinh bị ma quỷ móc tim, nhằm kéo Thư quán Thanh Tùng vào cuộc sao?"

"Khả năng này lớn nhất. Vậy nên Khấu tiểu thư hãy suy nghĩ kỹ, có phải Thư quán Thanh Tùng từng đắc tội với ai?"

"Gần đây việc làm ăn của Thư quán Thanh Tùng đang rất phát đạt, người đố kị cũng không ít, mà bị ảnh hưởng nặng nhất, không ai khác ngoài Thư quán Nhã Tâm đối diện."

"Nhân chứng miêu tả hung thủ cao lớn, không khớp với hình dáng của chưởng quầy Thư quán Nhã Tâm. Nếu tiểu thư không nghĩ ra ai đặc biệt, ta sẽ cho gọi người của Thư quán Nhã Tâm lại, để nhân chứng nhận diện từng người."

Hạ Thanh Tiêu vừa nói xong thì bên ngoài vang lên tiếng của Lưu Chu: "Đông gia, đông gia Thư quán Nhã Tâm muốn gặp người."

Tân Diệu bất ngờ nhướng mày, nói với Hạ Thanh Tiêu: "Hạ đại nhân cứ ngồi đợi, ta sẽ ra ngoài xem."

Trong thư quán, một nam nhân tuấn tú đang nhìn về phía cửa phòng tiếp khách, bên cạnh Hồ chưởng quầy thầm lẩm bẩm bất mãn.

Thấy Tân Diệu bước ra, y cười: " Khấu Tiểu thư, tại hạ họ Ngô, là đông gia của Thư quán Nhã Tâm, hôm nay đến đây xin lỗi Khấu tiểu thư."



Tân Diệu nhìn nam tử kia, nhưng thực ra tâm trí nàng đã bị hình ảnh kinh hoàng trước mắt chiếm lĩnh.

Bên giếng trong sân, một nam nhân nằm dưới đất, một nam nhân khác đ.â.m mạnh con d.a.o vào tim hắn, xoáy mạnh.

Máu b.ắ.n tung tóe lên mặt gã nam nhân, đôi mắt hắn đỏ ngầu và miệng lẩm bẩm không ngừng.

Từ nhỏ đến lớn, Tân Diệu đã thấy vô số cảnh tượng, đa phần chỉ là những tai nạn nhỏ nhặt, hoặc là trượt ngã, hoặc là va chạm, nhưng so với hình ảnh đẫm m.á.u và kinh hoàng trước mắt, hiếm có cảnh nào sánh bằng.

Hồ chưởng quầy thấy Tân Diệu thất thần, vội nhắc nhở: "Đông gia—"

Tên nhóc này còn xấu hơn nhiều so với Hạ đại nhân, sao đông gia lại nhìn y nhiều thế!

Tân Diệu trấn tĩnh lại, trước mắt không còn là một người nằm như cá ươn để người khác làm thịt, mà là một nam nhân với nụ cười nhã nhặn và ánh mắt thấp thoáng vẻ đắc ý.

"Ngô đông gia."

Y chắp tay: "Tại hạ vừa mới hay biết, chưởng quầy của thư quán chúng ta lại làm ra chuyện như vậy, thật sự hổ thẹn, mong Khấu tiểu thư có thể bỏ qua."

Vừa nói, hắn vừa lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong tay áo đưa tới: "Đây là lễ xin lỗi của tại hạ, xin Khấu tiểu thư nhận lấy."

Tân Diệu đưa tay nhận lấy, nhét vào tay Hồ chưởng quầy, mỉm cười với yn: "Nhận rồi, bỏ qua rồi."

Gã nam tử vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với sự từ chối hoặc thậm chí là sự trách móc giận dữ, bỗng dưng lại bị hành động của Tân Diệu làm cho không biết phản ứng thế nào, bất giác nhìn về phía Hồ chưởng quầy.

Lão chưởng quầy còn ngơ ngác hơn.

Đã bỏ qua rồi sao?

"Ta đang tiếp bằng hữu," Tân Diệu nhìn nam tử một cách bình tĩnh, "Xin mời Ngô đông gia về."

Thấy Ngô đông gia còn muốn mở miệng, Hồ chưởng quầy vội kéo hắn đi.

Chờ người vừa ra khỏi cửa, Tân Diệu lập tức trở lại phòng tiếp khách, chần chừ một lúc mới nói với Hạ Thanh Tiêu: "Người vừa rồi là đông gia của Thư quán Nhã Tâm."