Từ Cẩm Chi

Chương 110: Gây Khó Dễ.




Kinh thành năm thành binh mã ty chuyên quản lý các việc tuần tra, trộm cắp, cấm lửa và các vấn đề an ninh khác, Quốc Tử Giám nằm ở Đông thành, thuộc phạm vi quản lý của Đông thành binh mã ty.

Tân Diệu từ giọng điệu của viên quan dẫn đầu nghe ra đầy ác ý, nhưng mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Dám hỏi sai gia, thư quán của chúng ta phạm tội gì? Vì sao lại phải thu dọn sách *Họa Bì*?"

Một người theo sau viên quan dẫn đầu quát lớn: "Không được hô loạn, đây là Hàn phó chỉ huy!"

"Hàn đại nhân." Tân Diệu khách khí sửa lại cách xưng hô.

Hàn phó chỉ huy không vì sự khách khí của Tân Diệu mà thái độ mềm mỏng hơn, mặt lạnh lùng nói: "Thư quán các ngươi truyền bá yêu thư, khiến cho lòng dân kinh thành hoang mang, khắp nơi có người châm lửa đốt sách, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã gây ra hơn chục vụ cháy, đêm qua còn có người bị thương vong. Để trả lại sự yên bình cho kinh thành, nhất định phải thu hồi những yêu thư này, mong Khấu tiểu thư phối hợp."

Tân Diệu nghe đến cuối, nhướng mày lên.

Nàng chỉ tự giới thiệu là chủ của thư quán, đối phương lại gọi nàng là Khấu tiểu thư, xem ra đã biết sự tích của Khấu tiểu thư. Chưa nói đến thân phận của Khấu tiểu thư là cháu gái ngoại của Thái Phó Tự Thiếu Khanh, sự việc cứu ái nữ của Trưởng công chúa mới vừa qua chưa lâu, đối phương đến hùng hổ, không chút kiêng nể, e rằng không đơn thuần là vì bảo vệ an ninh.

Người bị lời đồn mê hoặc đốt sách gây hỏa hoạn, thư quán có gặp rắc rối hay không hoàn toàn tùy thuộc vào cách nghĩ của người binh mã ty. Nói không liên quan thì thư quán vốn là tai họa từ trên trời rơi xuống, còn nếu cố chấp nói có liên quan, họ cũng có thể tìm đến gây khó dễ. Những người binh mã ty này phớt lờ quan hệ sau lưng Khấu tiểu thư, bề ngoài là công chính liêm minh, thực chất lại chính là có vấn đề.

Những náo động do binh mã ty gây ra sớm đã thu hút vô số người đến xem náo nhiệt, Tân Diệu nghe thấy tiếng nghị luận sôi nổi vang lên.

"Nghe chưa, *Họa Bì* là yêu thư đó!"

"Thật đáng sợ, hôm qua ta đã bảo tiểu tử nhà ta đốt cuốn sách đó đi, nó còn cứng đầu không chịu nghe."

"Khấu tiểu thư còn đợi gì, mau thu dọn yêu thư ra đi, nếu để chúng ta động thủ, làm hỏng cái gì thì không hay đâu." Hàn phó chỉ huy lạnh lùng thúc giục.

Tân Diệu đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Hàn phó chỉ huy, giọng hơi cao lên: "*Họa Bì* chỉ là một câu chuyện ma rất đỗi bình thường mà thôi, nếu thực sự phải nói có gì khác thường, thì có lẽ vì nó rất hay, nên mới có cảnh tượng người yêu thích đọc sách mỗi người đều có một quyển. *Họa Bì* bán ra hàng vạn cuốn, nếu thật sự như lời đồn có yêu quái chui ra từ sách hại người, thì chẳng phải hành động của yêu quái quá chậm sao?"

Người xem náo nhiệt nghe thấy, vô thức gật đầu.

Cũng có lý nhỉ, nữ quỷ trong *Họa Bì* lợi hại như thế, ngay cả phất trần của đạo sĩ cũng không ngăn được, nếu thật sự từ trong sách chui ra hại người, lẽ nào chỉ moi t.i.m được một người?

Hàn phó chỉ huy cười lạnh: "Khấu tiểu thư quả nhiên là miệng lưỡi sắc bén!"

"Tiểu nữ chỉ là nói lên lòng mình."

"Dù thế nào đi nữa, *Họa Bì* gây ra những rắc rối này là sự thật, sách này nhất định phải thu hồi." Hàn phó chỉ huy nhìn chằm chằm vào thiếu nữ điềm nhiên trước mặt, "Khấu tiểu thư muốn chống lại quan phủ sao?"



"Tiểu nữ không dám. Tiểu nữ hiểu sự lo lắng của Hàn đại nhân, nhưng sách thì không cần phải thu dọn nữa."

Hàn phó chỉ huy nhướng mày, chờ xem thiếu nữ trước mặt sẽ thoái thác thế nào.

Tân Diệu mỉm cười: "Bởi vì *Họa Bì* quá được yêu thích, đã bán hết từ lâu rồi."

"Bán hết rồi?" Hàn phó chỉ huy sững sờ, vạn lần không ngờ lại là kết quả này.

Bên cạnh, Lưu Chu lớn gan chen vào: "Thư quán của chúng tôi không còn một cuốn *Họa Bì* nào cả."

Trước đây từng tiếc nuối vì lo hết sách, không ngờ có một ngày nói ra câu "không còn sách nữa" lại thoải mái đến thế!

Trong đám đông, không biết ai lên tiếng: "Đúng vậy, hôm qua ta cùng bằng hữu đến mua *Họa Bì* nhưng không mua được, đành mua đại một cuốn thi tập, về nhà đọc đến ngủ thiếp đi."

Hàn phó chỉ huy hoàn hồn, nhìn thiếu nữ với nụ cười nhẹ trên môi, có cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Lại trùng hợp bán hết sạch sao?

"Các ngươi vào kiểm tra đi." Hàn phó chỉ huy ra lệnh cho thủ hạ.

Mấy tên thủ hạ nhanh chóng đi vào thư quán kiểm tra một hồi, tay không đi ra, một người bẩm báo: "Đại nhân, không thấy *Họa Bì* trên kệ sách."

Hàn phó chỉ huy ánh mắt rực lửa nhìn Tân Diệu: "Thư quán của ngươi phía sau chính là xưởng in sách phải không?"

Tân Diệu nghe ra ý tứ của đối phương, ung dung nói: "Trước đây liên tục in ấn sách, thợ in rất vất vả, mấy ngày trước họ đều nghỉ ngơi, xưởng in cũng không có bản *Họa Bì* nào."

"Sách in sẵn đã bán hết, in ấn cũng ngừng, việc này có phải quá trùng hợp không?"

Tân Diệu mỉm cười: "Quả đúng như vậy. Đối với tiểu nữ, kiếm tiền tuy quan trọng, nhưng không thể để người lao động kiệt sức."

"Đi xem!" Hàn phó chỉ huy căn bản không tin, nháy mắt ra lệnh cho thủ hạ.

Hồ chưởng quầy lo lắng mấy tên quan sai đập phá cố ý gây rối, vội vàng nhìn Tân Diệu, thấy nàng khẽ gật đầu, bèn nhanh nhảu nói: "Tiểu nhân xin dẫn đường cho các vị sai gia."

Mấy tên quan sai xông vào xưởng in, từ sảnh này chạy sang sảnh khác, loạn xạ kiểm tra đống giấy đặt trên bàn.

Các thợ in bối rối, không dám hé răng.



Hồ chưởng quầy nhìn đống giấy bị lật tung, đau lòng nhưng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

May mà những sách này nghĩ đến việc tiêu thụ không cao nên không in nhiều, dù bị lục tung cũng không mất mát bao nhiêu. Bằng không, như trước đây chất đầy sách *Họa Bì*…, Hồ chưởng quầy rùng mình, hoàn toàn không dám nghĩ tiếp.

Một hồi kiểm tra mang tính phá hoại, mấy tên quan sai đi ra bẩm báo.

"Đại nhân, xưởng in không có in *Họa Bì*."

Nghe được câu trả lời này, sắc mặt Hàn phó chỉ huy đen lại nhìn về phía Tân Diệu.

Tân Diệu đôi mắt lóe lên, trước mắt đột nhiên hiện ra một hình ảnh.

Các thợ in ôm những thùng lớn đi ra, trong đó có một người thợ bất cẩn loạng choạng, cả thùng lẫn những bản khắc trong đó đều đổ ập lên người Hàn phó chỉ huy.

"Không có sách in sẵn, nhưng bản khắc của *Họa Bì* chắc phải còn chứ?" Hàn phó chỉ huy lạnh lùng hỏi.

Tân Diệu bừng tỉnh, không phủ nhận: "Tất nhiên là có."

Đối phương quả thật muốn tận diệt, không tìm ra sách in thì nhắm vào bản khắc.

"Những bản khắc này giữ lại đều là mối họa, bảo các thợ in mang bản khắc ra đây, hôm nay nhất định phải công khai tiêu hủy!"

"Thật quá đáng!" Lưu Chu không nhịn được hét lên.

Hồ chưởng quầy cũng tức đến mức mặt tái xanh.

Những bản khắc đó chính là tâm huyết của thư quán, do các thợ khắc từng nét một, đám quan sai này thật sự ức h.i.ế.p người quá đáng.

Hàn phó chỉ huy liếc nhìn Lưu Chu, lạnh lùng hỏi Tân Diệu: "Thế nào, Khấu tiểu thư không muốn phối hợp sao?"

Thiếu nữ luôn giữ nụ cười khách khí cuối cùng cũng lạnh mặt: "Bất cứ ai mở thư quán đều biết, bản khắc là nền tảng của một thư quán. Hàn đại nhân chỉ vì vài lời đồn mà muốn hủy hoại nền tảng thư quán của ta, còn muốn ta vui vẻ phối hợp sao?"

"Vậy Khấu tiểu thư định đối đầu với binh mã ty sao?"

Tân Diệu cười lạnh: "Tiểu nữ không dám. Nếu Hàn đại nhân kiên quyết như vậy, thì tự mang bản khắc ra tiêu hủy đi, bảo ta dùng người của mình để phá hoại gốc rễ của mình, tiểu nữ không làm được!"