Tự Cẩm

Chương 579: Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo




Tháng bảy khô nóng rất nhanh liền qua, chờ đến hoa quế phiêu hương, người trên đường cũng nhiều hơn.



Trung thu sắp tới, cho dù hàn môn phòng ốc sơ sài cũng rất coi trọng tế nguyệt, cần chọn mua không ít đồ đạc.



Hôm nay Khương Y ra cửa, đi mua hoa đăng cho Yên Yên.



Trẻ con tay cầm hoa đăng ở dưới ánh trăng chơi đùa du ngoạn, cũng là lệ thường của trung thu.



Ở cửa hàng chọn lựa kỹ càng một chiếc đèn cá chép, một chiếc đèn thỏ ngọc, giao cho nha hoàn dẫn theo, Khương Y ra cửa hàng bán đèn lồng, lại vào cửa hàng bán đồ chơi quý giá.



Sinh nhật phụ thân cũng sắp đến rồi, nàng tính chọn một món đồ quý giá làm quà sinh nhật cho phụ thân.



Khương Y vào chính là Trân Bải Các có chút danh tiếng ở kinh thành.



Trân Bảo Các mở ở phố Tây náo nhiệt phồn hoa, tuy không phải cửa hàng đồ vật quý giá lớn nhất kinh thành, lại thắng ở tinh xảo.



Đi vào, lập tức có tiểu nhị chào đón chiêu đãi.



Khương Y ở đại đường lầu một dạo qua một vòng, hỏi tiểu nhị: “ Có ngọc bội phẩm chất tốt hơn chút không?”



Tiểu nhị lập tức tươi cười đầy mặt nói: “Thái thái mời lên lầu.”



Khương Y gật gật đầu, mang theo nha hoàn lên lầu.



Cửa thang lầu đứng thẳng một nữ tiểu nhị, một bên ở phía trước dẫn đường một bên cười nói: “Thái thái muốn xem đồ tốt hơn, liền mời vào trong.”



Khương Y được nữ tiểu nhị dẫn vào một gian nhã thất.



Nhã thất bố trí đến thanh lịch thoả đáng, một loạt bình phong chia cách trong ngoài, trên kỷ trà dựa tường đặt một cái lư hương mỏ vịt ba màu sặc sỡ, đang lượn lờ phun khói hương ra ngoài.



Khương Y hơi hơi nhíu mi.



Khứu giác nàng trời sinh mẫn cảm hơn so với người bình thường một ít, chỉ là không lợi hại như muội muội thôi.



Cũng bởi vậy, nàng ngày thường cũng không thích dùng hương liệu lắm.



Khương Y là người có tính tình không muốn gây sự, tuy không thích mùi hương lượn lờ trong phòng lắm, lại không nói thêm cái gì, dưới đề cử của nữ chưởng quầy bắt đầu chọn lựa ngọc kiện.



“Không biết thái thái mua cho người nào?”





“ Chọn một món hạ lễ sinh nhật cho phụ thân.”



Nữ chưởng quầy bưng tới một cái khay, vải nhung đỏ thẫm nổi bật mấy món ngọc kiện bày trên đệm.



“Thái thái mời xem, ngọc bội song ngư này thủ công tinh xảo, lại là dương chi bạch ngọc tốt nhất, rất thích hợp cho nam tử đeo……”



Khương Y cầm lấy ngọc bội cẩn thận ngắm nghía, khẽ gật đầu.



Nữ chưởng quầy lại cầm lấy một món ngọc kiện khác: “Còn có dây ngọc Bạch Lộc này, ngụ ý cực tốt, thái thái xem hợp hay không hợp ý……”



Khương Y nghiêm túc chọn lựa, thời gian bất tri bất giác trôi đi, khói hương không ngừng từ trong mỏ vịt phun ra.



Nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ, giơ tay xoa xoa ấn đường, gọi nha hoàn một tiếng.



Không ai đáp lại.



Khương Y không khỏi nhìn nha hoàn một cái, lại phát hiện tiểu nha hoàn dựa vào vách tường nhắm hai mắt, cũng không biết đã ngủ khi nào.



Nàng đột nhiên lắp bắp kinh hãi, lập tức muốn đứng lên, nhưng từng cơn choáng váng đánh úp tới, mắt vừa khép rốt cuộc thiếp đi.



Nữ chưởng quầy lau lau mồ hôi ở lòng bàn tay lên y phục, trong lòng run sợ hô hướng bình phong: “Quý…… Quý nhân, người đã ngủ rồi ạ……”



Hai người một trước một sau từ sau bình phong thêu hoa bốn mùa vòng ra, đi ở phía trước rõ ràng là Thái Tử, đi theo phía sau lại là một tên nội thị mặt trắng không râu.



Nữ chưởng quầy không dám ngẩng đầu, vội vàng phúc thân chào Thái Tử.



Thái Tử liếc mỹ nhân nhi ghé vào trên bàn ngủ say, phất phất tay: “Đi ra ngoài đi.”



Nữ chưởng quầy đáp một tiếng, vội vàng lui ra ngoài, chờ đến khi ra đến hành lang dài ngoài cửa, khe khẽ thở dài.



Làm bậy a ——



Nhưng nàng ta cũng không có cách nào, dưới cường quyền không thể không thỏa hiệp, làm ra chuyện không lương tâm này ……



Trong phòng vẫn như cũ hương khí lượn lờ, Thái Tử đi đến bên người Khương Y, duỗi tay nắm lấy cái cằm tuyết trắng của nàng xem xét tường tận một lát, vừa lòng gật đầu: “Xác thật là một mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được một, không uổng công ta nhớ nhung lâu như vậy.”



Đối phương da thịt non mềm mang đến xúc cảm trơn trượt khiến Thái Tử càng thêm gấp gáp, phân phó nội thị: “Ôm người đến sau bình phong cho ta đi."




Sau bình phong có một giường thấp, để thuận tiện hành sự.



Nội thị lên tiếng, đi kéo Khương Y.



“Nhanh lên chút ——” Thái Tử thúc giục không thôi.



Hai người cũng không lưu ý đến, cửa sổ rộng mở đột nhiên treo ngược một người.



Người nọ liếc mắt nhìn vào trong, lập tức nhảy từ cửa sổ vào, rơi xuống đất không tiếng động đi đến phía sau hai người, hai cổ tay chặt xuống đánh ngất Thái Tử cùng nội thị.



Một tay xách một người ném đến trên giường thấp sau bình phong, người nọ vội cho Khương Y nuốt một viên thuốc.



Khương Y từ từ chuyển tỉnh, nhìn thấy người trước mắt con ngươi bỗng nhiên trợn to.



Người nọ lập tức thấp giọng nói: “Thái thái khoan gào, tiểu nhân là người của Yến Vương.”



Khương Y mạnh mẽ nuốt tiếng kêu xuống, run giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”



Người nọ chỉ chỉ sau bình phong, nhỏ giọng nói: “Ngài nhìn rồi chớ có lên tiếng.”



Khương Y kinh nghi bất định, siết chặt khăn trong tay nhìn thoáng ra sau bình phong thăm dò.



Một cái liếc mắt này, lập tức hồn phi phách tán.



Trên giường thấp sau bình phong cư nhiên có hai nam nhân!




“Bọn họ ——”



“Thái thái chớ để ý bọn họ, ngài mau rời đi đi.”



Khương Y lúc này mới nhìn về phía nha hoàn hãy còn đang ngủ say.



Người nọ lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng nha hoàn, nói với Khương Y: “Chờ nàng ta tỉnh, ngài liền quang minh chính đại mang theo nàng rời đi, tránh hỏng thanh danh ngài ……”



Khương Y trong lòng nghiêm nghị, gật gật đầu thật mạnh.



Nếu để cho người ta gặp được nàng cùng hai đại nam nhân ở cùng một phòng, vậy thì có miệng cũng nói không rõ.




Người nọ thấy Khương Y gặp được loại sự tình này mà không mất lý trí, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tránh đến sau bình phong.



Nha hoàn nhanh chóng tỉnh lại, mờ mịt nhìn xung quanh: “Chủ tử ——”



“Cầm đèn lồng chọn cho Thư nhi, đi thôi.” Khương Y nhàn nhạt nói, trong lòng đã là sóng to gió lớn.



Nha hoàn nhất thời cảm thấy cổ quái, lại nghĩ không ra, thầm mắng một tiếng đáng chết, cư nhiên ngủ mất, vội cầm lấy đèn lồng đi theo phía sau Khương Y.



Khương Y một chân bước được một nửa, bắp chân nhũn ra, suýt nữa ngã quỵ.



“Chủ tử cẩn thận ——” Nha hoàn duỗi tay đỡ một phen.



Khương Y âm thầm véo véo lòng bàn tay, ở trong lòng mắng chính mình: Tứ muội còn tuổi nhỏ gặp được nhiều chuyện như vậy đều gánh vào người, nàng không thể ngay cả chút cốt khí này đều không qua được!



Phun ra một ngụm trọc khí thật sâu, Khương Y đẩy cửa mà ra.



Nữ chưởng quầy sớm đã trốn đến dưới lầu.



Chờ nhìn thấy Khương Y mang theo nha hoàn xuôi theo thang lầu xuống dưới, đôi mắt nàng ta đều trợn to, thất thanh nói: “Thái thái, ngài như thế nào xuống dưới ——”



Không đúng nha, dựa theo tính kế trước đó, rõ ràng là vị quý nhân kia coi trọng vị thái thái này, tính đem người hôn mê bá vương ngạnh thượng cung, như thế nào chỉ chớp mắt mà vị thái thái này đã giống như người không có việc gì xuống dưới rồi?



Chẳng lẽ là nàng ta nghĩ sai rồi, căn bản không phải bá vương ngạnh thượng cung, mà là ngươi tình ta nguyện yêu đương vụng trộm, làm người hôn mê chẳng qua là chút đam mê của vị quý nhân kia?



Nhìn Khương Y mặt vô biểu tình ổn định vững chắc xuống tới nơi, nữ chưởng quầy không khống chế được mà nghĩ: Nếu là như thế này, vị quý nhân kia cũng quá nhanh rồi……



Khương Y đi đến trước mặt nữ chưởng quầy, đè xuống xúc động hung hăng vả miệng nữ chưởng quầy, nhàn nhạt nói: “Không chọn được đồ thích hợp, tất nhiên phải đi xuống.”



Cho đến khi Khương Y mang theo nha hoàn đi ra cửa tiệm, nữ chưởng quầy mới phản ứng lại, vội vã chạy lên lầu.



Cửa nhã thất là khép hờ, nữ chưởng quầy mở cửa đi vào, đi đến sau bình phong.



Trên giường thấp sau bình phong trần truồng nằm hai nam nhân.



Trường hợp này quá mức kích thích, nữ chưởng quầy che miệng liên tục lui về phía sau.



Liền nghe phanh một tiếng, bình phong đổ.