Khương Tự hơi mỉm cười với Đậu Xu Uyển: “Biểu cô không cần khách khí, mau ngồi.”
“Tạ Vương phi.” Đậu Xu Uyển hơi khom người, lúc này mới ngồi xuống ghế dựa sát bên.
Tứ cô nương bây giờ thân phận đã khác xưa, nếu nàng tự coi mình là trưởng bối cao cao, đó mới là buồn cười.
Khương Tự âm thầm gật đầu.
Khác không nói, vị biểu cô này là người rất thức thời.
Ra hiệu mấy người A Xảo lui ra, trong phòng chốc lát chỉ còn lại có ba người, Khương Tự bưng ly nước lên nhấp một ngụm, hỏi: “Không biết biểu cô đối với hôn nhân đại sự có ý tưởng gì?”
Đậu Xu Uyển không nghĩ tới Khương Tự sẽ hỏi cái này, không khỏi sửng sốt.
Khương Tự đặt ly trà lên trên bàn trà, thần sắc nhàn nhạt nhìn Đậu Xu Uyển.
Mặt Đậu Xu Uyển dần dần trướng đến đỏ bừng.
Khương Tự cũng không vội, lẳng lặng chờ nàng ta trả lời.
Sau một hồi trầm mặc làm người ta áp lực, Đậu Xu Uyển đột nhiên làm một cái lễ thật sâu với Khương Tự: “ Nếu Vương phi đã hỏi suy nghĩ của ta, ta cũng xin nói ta chỉ mong muốn có một bạn lữ tướng mạo tương xứng, cử án tề mi, tương kính như tân.”
Nàng ta nói xong, ngữ khí có chút kích động.
Nàng ta không thể không kích động.
Gần đây ý tứ của dì càng ngày càng rõ ràng, trong ngôn ngữ thậm chí còn bắt đầu thúc giục, chỉ sợ sẽ không cho nàng ta giả vờ hồ đồ quá lâu.
Nhưng nàng ta thật sự không muốn gả cho đại biểu ca làm vợ kế.
Nàng ta cũng từng là minh châu trong lòng bàn tay mẫu thân, cũng từng tình đầu chớm nở mơ mộng dáng vẻ của hôn phu tương lai, người đó ở trong tưởng tượng của nàng ta có thể không quyền không thế, có thể tướng mạo tầm thường, nhưng ít ra sẽ đối đãi với nàng ta thật lòng, sẽ không ngay từ đầu trong lòng đã chứa đầy người khác……
Nam nhân như Đại biểu ca dù có tốt, nàng ta cũng không muốn gả.
Chính là rất nhiều chuyện không phải do nàng ta, không có mẫu thân lại bị phụ thân đưa đến nhà dì nàng ta tựa như lục bình không rễ, muốn tự chủ là khó khăn cỡ nào.
Đậu Xu Uyển là người thông minh, vừa nghe Khương Tự hỏi như vậy, lập tức hiểu được ý tứ của đối phương.
Nàng ta phải bắt được cơ hội lần này tránh thoát vận mệnh bị dì an bài!
“Phẩm mạo tương xứng?” Khương Tự lẩm bẩm nhẩm bốn chữ này.
Đậu Xu Uyển thần sắc kiên định, nói: “Phẩm mạo tương xứng.”
Nhìn khuôn mặt thanh xuân tú mỹ kia, Khương Tự cười: “Đậu biểu cô phẩm mạo xuất chúng, muốn tìm một lang quân phẩm mạo tương xứng tuy rằng không dễ, nhưng chắc chắn sẽ có.”
Đậu Xu Uyển lại thi lễ với Khương Tự lần nữa: “Nhận cát ngôn của Vương phi. Nếu quả thật có thể như thế, chính là tạo hóa của ta.”
Khương Tự cùng Khương Y liếc nhau.
Khương Y nhẹ nhàng gật gật đầu.
Nàng không muốn nhìn thấy tổ mẫu mạnh mẽ ghép Đậu biểu cô và phụ thân vào với nhau, ngoài đau lòng phụ thân ra, còn là đồng tình với vị Đậu biểu cô này.
Với tình yêu nam nữ, nàng đã từng hồ đồ, mà nay lại có vài phần thấu hiểu.
Đáy mắt Đậu Xu Uyển giãy giụa không cam lòng, nàng nhìn ra được. Nữ tử ở trên đời này, nói ra thì đều là người đáng thương thôi.
“Đại phu nói ta mấy tháng đầu không nên đi lại nhiều, nhưng ngốc ở trong phủ khó tránh khỏi phiền muộn, biểu cô nếu không có việc gì không bằng lưu lại một thời gian bồi ta đi.”
Đậu Xu Uyển kinh ngạc liếc nhìn Khương Y.
Khương Y cười nói: “Ta cũng muốn bồi muội muội, nề hà Yên Yên không thể rời khỏi ta, mang nó tới đây khó tránh khỏi quấy rầy muội muội tĩnh dưỡng, liền mặt dày làm phiền biểu cô vì ta phân ưu.”
Đậu Xu Uyển chỉ do dự một cái chớp mắt rồi liền đáp ứng, khách khí nói: “Ta tay chân thô kệch, Vương phi không chê là được rồi.”
Khương Tự mỉm cười: “Làm sao sẽ. Biểu cô nguyện ý lưu lại bồi ta, ta cầu mà không được.”
Đậu Xu Uyển là người biết chính mình muốn gì, sẽ không vọng tưởng thứ mình không chiếm được. Đối với người như vậy, nàng nguyện ý giúp đỡ một phen.
Xe ngựa chở Khương Y một mình trở về Đông Bình Bá phủ.