Tự Cẩm

Chương 421: Gây sự




Nguyên nhân Trần mỹ nhân hại Phúc Thanh công chúa ngoại trừ Đế hậu cùng vợ chồng Yến Vương ra, người khác cũng không biết rõ tình hình, nhưng Thập Ngũ công chúa chết như thế nào lại giấu không được, lúc cung yến kết thúc liền lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai truyền ra ngoài.



Truyền đi còn có biểu hiện xuất chúng của Khương Tự cùng Úc Cẩn.



Yến Vương phi chữa khỏi đôi mắt cho Phúc Thanh công chúa, được Hoàng Hậu ban thưởng vòng tay Lăng Tiêu, Yến Vương lại tìm ra hung thủ hại chết Thập Ngũ công chúa, chậc chậc, xem ra vợ chồng Yến Vương rất có mặt mũi trước mặt Đế hậu.



Quả nhiên, trong cung tuy rằng không ban thưởng đến Yến Vương phủ, nhưng sau đó trong một lần thảo luận tình hình khi chư vị hoàng tử rèn luyện ở lục bộ, Yến Vương chiếm được một tiếng tán thưởng của Cảnh Minh Đế.



Một tiếng tán thưởng này còn quý giá hơn ban thưởng này nọ nhiều.



Nhất thời, chúng hoàng tử tâm tình phức tạp.



Lão Thất này sinh ra đã bị đưa ra ngoài cung, gia hỏa lưng đeo thanh danh khắc phụ hoàng thế mà lại được khen ngợi!



Phụ hoàng rốt cuộc nghĩ thế nào vậy, không phải chỉ là tìm ra hung thủ hại chết Thập Ngũ công chúa thôi sao, tính là bản lĩnh lớn gì? Đường đường hoàng tử lại đi đoạt bát cơm với mấy nha môn Thuận Thiên Phủ, thuần túy là ăn no rảnh rỗi thôi.



Chẳng qua còn có một điểm đáng giá để an ủi, Thái Tử lại bị mắng.



Nghĩ đến Thái Tử, chúng hoàng tử lập tức thấy chút cân bằng.



Mà đám bách quan huân quý vốn dĩ xem Yến Vương như không thấy, thì lại bắt đầu nhìn kỹ phân lượng của Yến Vương một lần nữa. Ngay cả An Quốc Công phu nhân Vệ thị cũng đặc biệt tiến cung một chuyến, thăm viếng Hiền phi.



“Tẩu tẩu, trong nhà vẫn tốt chứ?” Hiền phi đã nhiều ngày tâm tình buồn bực, nhìn thấy Vệ thị mới có nét cười.



Vận số năm nay của bà thật sự là không may mắn, hung thủ hại chết Thập Ngũ công chúa cố tình lại xuất hiện ở Ngọc Tuyền cung!



Chẳng những bà cảm thấy xúi quẩy, mà cả Hoàng Thượng tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng bà cũng có thể cảm nhận được loại lãnh đạm ấy.



Đây là giận chó đánh mèo, nhưng cố tình lại khiến người ta không thể làm gì.



Nói cho cùng, vẫn là bà xui xẻo thôi!



Nghe Hiền phi hỏi như vậy, Vệ thị theo bản năng nhíu mày.



Trong nhà muốn nói đại sự tự nhiên không có, nhưng nếu nói sự tình phiền lòng đương nhiên không thể thiếu.



“Sao vậy?”



Rốt cuộc chỉ là chị dâu em chồng, Vệ thị nào có mặt mũi phàn nàn với Hiền phi, vội nói: “Trong nhà hết thảy đều tốt, nương nương không cần lo lắng.”



“Mẫu thân thì sao?”



“Lão phu nhân thân thể cũng tốt, lần này tiến cung tới thăm nương nương, lão phu nhân còn bảo ta tiện thể nhắn lời.” Vệ thị chuyển tới chính đề.



“Mẫu thân bảo tẩu tẩu nhắn lời gì?”



Vệ thị thả chung trà xuống, thanh âm hạ thấp: “Lão phu nhân nói đã lâu không gặp hai vị Vương gia, nhớ cháu ngoại……”



Hiền phi hơi hơi nhướng mày.



Dĩ vãng ở trong lòng lão phu nhân tôn tử chỉ có một, đó là lão Tứ.



Ý tứ trong lời Lão phu nhân bà nghe hiểu, đây là muốn bà để ý lão Thất một chút, Quốc công phủ bên kia cũng tính toán thân cận thêm với lão Thất.




Nghĩ như vậy, Hiền phi có phần nén giận.



Chỉ nghe nói nhi tử dỗ dành mẹ, đến phiên bà lại phải thuận theo nghiệp chướng kia, trên đời nào có loại đạo lý này.



Vệ thị đánh giá thần sắc Hiền phi, âm thầm lắc đầu.



Nhi tử có như thế nào thì đều là thịt rơi xuống trên người làm mẹ, tiểu cô này của bà ta cái khác đều tốt, chính là tâm quá cứng với Yến Vương.



Nào giống bà ta, rõ ràng ba ngày hai bữa bị nghịch tử lão Tam tức chết đi được, nhưng vẫn không nỡ nói một câu nặng lời.



Vệ thị một hơi sinh ba đứa con trai, trưởng tử ổn trọng, thứ tử khiêm tốn, tiểu nhi tử thương yêu nhất tính tình hoạt bát, nếu được hỏi cuộc sống ra sao lại chẳng quá hài lòng, nhưng kể từ khi tiểu nhi tử cưới một nữ nhân như vậy trở về, thì chuyện phiền lòng liền tới tấp nập.



“Nương nương, hiện giờ bên ngoài đều hâm mộ ngài lắm, nói hai vị Vương gia có tiền đồ.”



Hiền phi nhàn nhạt nói: “Cái gì có tiền đồ với không tiền đồ, bọn họ bảo vệ tốt bổn phận của mình, không để ta nhọc lòng là tốt rồi.”



“Quay đầu Quốc công phủ sẽ chuẩn bị một chút, mời hai vị Vương gia mang theo Vương phi đi ăn một bữa cơm đạm bạc.”



“Mấy việc này tẩu tẩu xem rồi làm là được.”



Vệ thị âm thầm bĩu môi.



Nếu bà ta không nói trước một tiếng, trong lòng Hiền phi có thể thoải mái mới là lạ.



Mục đích tiến cung đã đạt được, Vệ thị đưa ra lời cáo từ.




Hiền phi lệnh cung tì tiễn Vệ thị ra ngoài, truyền Tề Vương phi tiến cung.



“Mấy ngày nữa Quốc công phủ muốn mời các ngươi còn có hai vợ chồng lão Thất qua đó, ngươi tận lực giao hảo với tức phụ lão Thất.”



Tề Vương phi khó xử cười cười: “Con dâu tự nhiên một lòng muốn giao hảo với Thất đệ muội, nhưng cung yến hôm ấy, Thất đệ muội có phần lãnh đạm với con dâu ……”



“Các ngươi không giống nhau, ngươi so đo với nó cái gì.”



“Con dâu hiểu rồi.”



Nàng ta cùng Yến Vương phi đương nhiên không giống nhau.



Vương gia bọn họ là người mưu cầu đại sự, trước khi sự thành đương nhiên phải tận lực giao hảo với người khác, nàng ta làm hiền nội trợ cũng phải như thế.



Mà vợ chồng Yến Vương chẳng qua chỉ là kiếm sống thôi.



“Hiểu là được.” Hiền phi dặn dò xong, ánh mắt đột nhiên dời xuống dưới.



Tuy Tề Vương phi chỉ là dung mạo thường thường, lại đã sinh ra một nữ, nhưng dáng người vẫn khá yểu điệu.



Bụng nhỏ bằng phẳng làm Hiền phi không khỏi nhíu mày.



“ Vẫn không có động tĩnh?”



Mặt Tề Vương phi nhất thời trắng đỏ đan xen.




Từ khi sinh Viện Thư nhi, nàng ta không còn động tĩnh gì nữa, nhưng Viện Thư nhi đều đã sáu tuổi rồi ……



Ánh mắt Hiền phi chuyển lạnh, chậm rãi nói: “Vương gia đến bây giờ còn chưa có con nối dõi, ngươi cần phải để tâm chút.”



Nếu khúc gỗ mục Thái Tử sụp đổ, trong vài vị hoàng tử có lực lượng tranh giành quyền lực chỉ có mỗi lão Tứ không có con nối dõi, điều này sẽ thành kéo chân sau.



“Con dâu đã biết.” Tề Vương phi nhu thuận đáp.



Hiền phi cười cười.



Phải nói, đứa con dâu này của bà xác thật rất bớt lo, chỉ tiếc mãi mà vẫn chưa sinh được con trai.



Tề Vương phi trở lại Tề Vương phủ, ngồi lặng trong phòng một lúc lâu, sai ma ma dẫn tới một vị thiếu nữ mười tám xuân xanh.



Thiếu nữ mặt như khay bạc, một tướng mạo như nam nhi.



Tề Vương phi bình tĩnh nhìn thiếu nữ hồi lâu, mềm giọng nói: “Buổi tối hầu hạ Vương gia cho tốt.”



Đáy mắt thiếu nữ hiện lên vui mừng, vội vàng đáp vâng.



Đến tối, Tề Vương phát hiện trong phòng có thêm một người.



“Vương phi lệnh nô tỳ hầu hạ Vương gia.”



Tề Vương nương ánh đèn đánh giá thiếu nữ vài lần, hứng thú tẻ nhạt.



Hắn không dám tạo ra thanh danh tham luyến sắc đẹp, nên chưa từng xuống tay với tỳ nữ tư dung xuất chúng trong phủ, càng không nhắc tới nạp thiếp, cũng may Vương phi bởi vì mãi chưa có động tĩnh chủ động thu xếp cho hắn mấy người thông phòng.



Cơ mà, không thể chọn đứa đẹp mắt hơn tí à?



Nói cho cùng, Vương phi đều chỉ vì hiền danh của bản thân thôi, có từng thật sự suy nghĩ vì hắn chưa.



Tề Vương nổi giận, nhưng so với thê tử nhạt nhẽo như nước, người trước mắt thế nào cũng trẻ tuổi mới mẻ, đoạn nhàn nhạt ừ một tiếng lưu người lại.



Tề Vương phi nhìn chằm chằm trướng đỉnh loan điểu ngân câu cơ hồ một đêm không chợp mắt, nghe được tiếng gà gáy gắng gượng thức dậy, dùng son phấn che đi bóng xanh dưới mắt bắt đầu xử lý một ngày sự vụ của Vương phủ.



Khương Tự rất nhanh nhận được thiệp mời An Quốc Công phủ đưa tới, tới ngày ấy cùng Úc Cẩn ngồi xe đi dự tiệc.



Ngày mùa hè, bá tánh kinh thành đều dậy thật sớm bôn ba vì kế sinh nhai, đủ loại cửa hàng san sát nối tiếp nhau sát đường cũng sớm mở cửa đón khách.



Hương lộ của Lộ Sinh Hương ở trên con phố này đã bắt đầu có tên tuổi, Tú nương tử mới vừa mở cửa ra, liền ùa vào không ít khách nhân.



Những người này có gương mặt quen, cũng có gương mặt lạ, cơ hồ tất cả đều là nữ khách, chen chúc làm mặt tiền cửa hàng nho nhỏ phá lệ náo nhiệt.



Tú nương tử ngựa quen đường cũ tiếp đón khách nhân, so với tinh thần sa sút năm ngoái phảng phất như thay đổi thành một người khác.



Chờ lần sau A Xảo cô nương tới, nàng muốn đề nghị mua lại cửa hàng vải cách vách, như vậy công việc làm ăn của Lộ Sinh Hương sẽ càng rực rỡ hơn.



Mà lúc này, một đám người hùng hổ đi tới cửa hàng.