Tự Cẩm

Chương 359: Phá tuyển




Thục Vương còn có thể nói cái gì, chỉ có thể cười gượng nói: “Tự nhiên không ngại.”



Trong lòng y lại có vài phần bội phục Úc Cẩn: Lão Thất vì sắc đẹp đủ liều.



Làm một nam nhân thân thể cùng tâm lý hoàn toàn bình thường, ai không muốn cưới một nữ tử tuyệt sắc làm tức phụ, chính là trong những nghĩa vụ mà một vị thê tử phải gánh vác, lấy lòng phu quân chỉ là hạng bé nhỏ không đáng kể nhất, tỷ như sinh con dưỡng cái, quản gia quản sự, phụng dưỡng cha mẹ chồng…… Bất kỳ hạng gì đều quan trọng hơn cái trước.



Mà làm một người Vương phi, cần phải gánh vác lại càng nhiều hơn.



Vương phi của y, tuyệt không thể chỉ có mỹ mạo.



Cưới vợ cưới hiền, nạp thiếp nạp mỹ, đây mới là lựa chọn mà người thông minh nên có.



Lão Thất lấy nhánh lục mai của y ra, làm y có chút tiếc nuối đồng thời, cũng nhẹ nhàng thở ra.



Cưới một vị quý nữ cao môn mới là phù hợp nhất với sự chờ mong của mẫu phi, cũng là phù hợp nhất với lợi ích của y.



Còn về mỹ nhân ấy à, tương lai tự nhiên có thể dựa vào tâm ý chọn lựa mấy Trắc phi thị thiếp dung mạo xuất chúng.



Ở trong tầm mắt dại ra cùng chậm chạp của toàn trường, Úc Cẩn thong thả ung dung trở lại vị trí của mình ngồi xuống.



Không biết khi nào đã đứng lên, thân mình Hiền phi hơi hơi nhoáng lên.



Lão Thất cái đồ hỗn trướng này đang làm cái gì?



Bà nhất định là đang nằm mơ, bằng không làm sao sẽ nhìn thấy những việc hoang đường như thế?



Cảm giác đau đớn nơi lòng bàn tay làm Hiền phi tỉnh táo lại, sắc mặt trầm đến có thể nhỏ nước.



Không phải nằm mơ, lão Thất cái đồ hỗn trướng này chẳng những làm chuyện hoang đường như vậy, còn như không có việc gì trở về chỗ ngồi, rốt cuộc có để mẫu phi bà đây vào mắt nữa hay không?



Bà đã có thể tưởng tượng, thưởng mai yến hôm nay kết thúc, bà lập tức sẽ trở thành trò cười trong miệng những người trong cung ngoài cung, còn làm liên luỵ lão Tứ mất mặt không dám gặp người.



Hiền phi tức giận đến phát run, lại không thể mất thể diện trước mặt Trang phi, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Yến Vương, trường hợp như vậy sao có thể hồ nháo thế chứ?”





Coi hành vi kinh người vừa rồi của Úc Cẩn thành thiếu niên hồ nháo, Hiền phi nghĩ, nếu Úc Cẩn có một phần thức thời, cũng nên biết hạ bậc thang.



Hiền phi gắt gao nhìn chằm chằm Úc Cẩn, ánh mắt sáng quắc mang theo cảnh cáo.



Úc Cẩn đứng dậy, hướng về phía Hiền phi cao giọng cười: “Nương nương nói đùa, nhi thần lại không phải trẻ con, trường hợp nghiêm túc như vậy sao lại hồ nháo được.”



Hiền phi dùng sức cắn môi, gằn từng chữ nói: “Ở đây nhiều cô nương đều là thiên chi kiêu nữ, vừa rồi tài nghệ triển lãm cũng không thiếu xuất sắc, ngươi đem sáu nhánh hoa mai tất cả đều tặng cho một mình Khương cô nương, đây đối với các cô nương khác là không công bằng.”



Úc Cẩn bật cười.




Thiếu niên phong thần tuấn lãng, khí chất thanh lãnh sạch sẽ, hơn nữa vừa mới có hành động kinh người.



Yến Vương như vậy, chúng nữ không thể không thừa nhận, mê người cực kỳ.



Còn có cái gì làm người ta động tâm hơn việc một nam nhân mọi thứ đều tốt lại khinh thường tất cả nữ tử, duy độc chỉ chung tình với một người duy nhất?



Quý Phương Hoa mắt lạnh nhìn chúng nữ phản ứng, lấy tay chống cằm, yên lặng trợn trắng mắt.



Mấy kẻ ngốc này, cho dù một người nam nhân có tốt, trong mắt nhìn chính là người khác, dù có tốt muôn vàn lại có liên quan gì đến các ngươi.



Huống chi biểu ca này của nàng chỉ có đáng ghét, rốt cuộc có chỗ nào tốt.



Lại nói tiếp tam ca nàng cũng thật đáng ghét, nhìn tới nhìn lui, thế nhưng đều không thú vị bằng Khương cô nương.



Úc Cẩn cười xong, thanh âm không cao không thấp, dừng ở trong tai chúng nữ lại phá lệ rõ ràng.



Hắn cơ hồ là mang theo thở dài nói: “Nương nương, mọi chuyện trên thế gian này, đâu ra công bằng tuyệt đối?”



Hiền phi ngẩn ra, nhất thời lại nói không nên lời cảm thụ trong lòng.



Trong chớp mắt này, bà đột nhiên nghĩ tới rất nhiều việc.




Tỷ như lão Tứ chịu tất cả chờ mong của bà, tỷ như lão Thất làm bà hận không thể chưa từng sinh ra……



Bất luận Lão Thất không đáng tin cậy cỡ nào, những lời này lại không hề nói sai: Mọi chuyện trên thế gian này, đâu ra công bằng tuyệt đối.



Đúng vậy, không công bằng nhiều lắm, bà sinh hai hoàng tử, trong đó một đứa vừa sinh ra đã khắc Hoàng Thượng đến bệnh nặng, kết quả chẳng những không được hưởng phong quang nuôi dưỡng hai vị hoàng tử, ngược lại lại bị rất nhiều nhạo báng cùng vắng vẻ.



Cho tới bây giờ, còn không bằng Trang phi chỉ có một hoàng tử có được thánh sủng.



Úc Cẩn mở tay ra, thong dong lại thẳng thắn: “Nhi thần chỉ cảm thấy mấy nhánh lục mai đó tặng cho Khương cô nương là thích hợp nhất, nếu như vì cái gọi là công bằng mà tặng lục mai cho cô nương khác, này không phải làm nhi thần trái lương tâm sao, như vậy kỳ thật đối với các cô nương khác mà nói mới là không công bằng?”



Hắn tạm dừng trong chớp mắt, cất giọng nói: “Ở trong mắt nhi thần, đây không phải công bằng, mà là buồn cười.”



Tuyển phi tuyển phi, tuyển em gái ngươi chứ phi, tức phụ của hắn dựa vào cái gì muốn người khác làm chủ. Hắn càng muốn tặng cả sáu nhánh lục mai cho A Tự đó, đã không có người chờ chọn khác, xem xem Hiền phi sẽ chọn lựa như thế nào.



Hiền phi tức giận đến mặt phát xanh: “Cái gì mà buồn cười với không buồn cười, đây chẳng lẽ là hoa yến tuyển tài nữ? Đây là tuyển phi yến!”



Dưới cơn tức giận, Hiền phi nhịn không được lộ ra luôn mục đích thật sự của thưởng mai yến.



Chúng nữ lập tức rũ mắt cúi đầu, gò má nóng lên.




Phóng tới ngày thường, các nàng đều là quý nữ thiên kiều bá sủng, cho dù là được hoàng gia chọn lựa, nhưng một khi làm rõ vẫn không tránh được khó xử.



Úc Cẩn nhướng mày cao cao, giả bộ khá là kinh ngạc, rồi sau đó cười lộ ra một hàm răng trắng: “Nếu là như thế, nhi thần liền càng không cần chia sáu nhánh lục mai tặng sáu vị cô nương, vì suy cho cùng nhi thần chỉ có một người, lại không cần tới sáu tức phụ.”



Phì một tiếng, Quý Phương Hoa nhịn không được bật cười, vội dùng khăn che miệng làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh.



Khương Tự rũ mi mắt, che khuất ý cười đầy mắt.



Xả ngụy biện xả đến đúng lý hợp tình như thế, đại khái chỉ có một người Úc Thất, không còn ai khác.



Chúng nữ nghe Úc Cẩn ngụy biện thế nhưng theo bản năng gật đầu, rồi sau đó mới phá giác không đúng: Gật cái gì mà gật nha, vị trí Yến Vương phi còn chưa xen vào đâu, cứ bay đi như vậy!




Hiền phi cũng hoa mắt choáng váng, có loại cảm giác bị buộc đến tuyệt lộ.



Tuyển phi yến cuối cùng chỉ tuyển ra một người, quả thực chưa từng nghe thấy.



Cái này đặt ở trên người người khác bà còn có thể coi như trò vui rồi cười một cái, nhưng đặt ở trên người nhi tử chính mình thì không còn mỹ diệu như vậy.



Chính là trường hợp như vậy lại không thể hoàn toàn xé rách mặt giáo huấn lão Thất.



Hiền phi tựa như bị đánh một gậy buồn, có hỏa lại không phát được, nắm chặt tay nói: “Ngươi chỉ cần một tức phụ không giả, nhưng hôn nhân đại sự từ trước đến nay là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, hoàng gia cũng không ngoại lệ. Vị trí Vương phi sao có thể mặc ngươi trực tiếp định ra, việc này còn cần bổn cung cùng phụ hoàng ngươi cẩn thận thương nghị mới được.”



Úc Cẩn kinh ngạc lẫn ủy khuất: “Lúc trước phụ hoàng đáp ứng nhi thần tương lai Yến Vương phi sẽ cho nhi thần vừa lòng đẹp ý, mẫu phi cũng đã đáp ứng, hiện tại sao lại không nói giống với đồng ý trước đó?”



Hiền phi cứng lại, tức giận đến cả người run nhè nhẹ, có loại cảm giác tâm can thận phổi tức giận đến rút gân.



Lão Thất hỗn trướng này, khó trách ngày đó lại đặc biệt tiến cung, thì ra là gài bẫy cho bà!



Không những gài bẫy cho bà, mà còn sớm gài bẫy cho Hoàng Thượng chui vào chớ!



Nhớ tới Cảnh Minh Đế, Hiền phi nhất thời không biết nói gì.



Có cái gật đầu của Hoàng Thượng, ngoại trừ nha đầu họ Khương ra, bà lựa chọn và bổ nhiệm quý nữ nào lão Thất nếu như nói câu không vừa lòng đẹp ý, vậy bà không phải là bị nâng đến trên hỏa nướng ư?



Hiền phi theo bản năng nhìn về phía Khương Tự.



Thiếu nữ áo đỏ váy trắng, làm bà như thấy được phong quang của mỹ nhân đệ nhất kinh thành ngày xưa.



Tuyệt đối không được!



Chẳng sợ hôm nay liều mạng ném chút mặt mũi, cũng không thể bị lão Thất tuyển nha đầu họ Khương làm con dâu!