Tự Cẩm

Chương 200: Muốn người vợ này ?




Chân Hành đứng ở bên cạnh Chân Thế Thành, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nghe được đạo thanh âm mềm nhẹ này thì thoáng nâng mi mắt.

Trong nháy mắt này, Chân Hành như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn chằm chằm thiếu nữ đi vào mãi vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Này, này không phải trong núi gặp được ——

Mới vừa vào cửa, tầm mắt nóng bỏng kia liền làm Khương Tự không thể bỏ qua, nàng dùng dư quang khóe mắt nhìn lướt qua nơi tầm mắt phát ra, nụ cười nhạt treo ở bên môi lập tức cứng đờ, có loại xúc động muốn cất bước bỏ chạy.

Ngày ấy, người nàng gặp được khi từ trên cây nhảy xuống sao lại xuất hiện ở nhà nàng?

Tiếng cười sang sảng của Chân Thế Thành truyền đến: “Khương cô nương, chúng ta lại gặp mặt.”

Khương Tự lấy lại bình tĩnh, đi lên phía trước thỉnh an với Khương An Thành cùng Chân Thế Thành, dư quang lại nhịn không được rơi xuống Chân Hành nơi đó.

Chân Thế Thành lặng lẽ nhìn thoáng qua phản ứng của nhi tử.

Tiểu tử thúi năm lần bảy lượt chẳng thèm ngó tới đề nghị của hắn, hiện tại không biết sẽ có ý tưởng gì.

Hiện tại ý tưởng gì Chân Hành cũng đều không có, trong đầu lăn qua lộn lại đều là hình ảnh ngẫu nhiên gặp được ngày ấy.

Khoảng cách giữa thiếu nữ tóc dài đen bóng rối tung từ trên trời giáng xuống, cùng thiếu nữ trước mắt dần dần tan rã.

Thì ra nàng là cô nương Đông Bình Bá phủ, mà không phải yêu quái trong rừng mà hắn cho rằng.

Có nhận thức này, không biết sao, sườn tai trắng nõn của thiếu niên thoáng vụt đỏ lên.

Chân Thế Thành đem phản ứng của nhi tử nhìn ở trong mắt, trong lòng tức à nha.

Được lắm tiểu tử thúi, ở trước mặt cha ruột thì biểu hiện hệt như sắp đi làm hòa thượng, hiện tại chỉ thiếu nước chảy nước miếng, quả thực quá mất mặt hắn!

“Khụ khụ.” Chân Thế Thành dùng sức ho khan hai tiếng.

Chân Hành như ở trong mộng mới tỉnh, vội đem đầu rũ đến càng thấp, nhưng nhiệt độ trên mặt hồi lâu chưa tan, lại có chút không biết đặt tay ở nơi nào mới tốt, càng không dám liếc nhìn thiếu nữ cái nữa, chỉ dựng lỗ tai nghe nàng nói chuyện.

Thanh âm thiếu nữ mềm mại nhẹ nhàng, ngữ khí nói chuyện với phụ thân y lại rất quen thuộc, không thấy chút co quắp nào.

Chân Hành lẳng lặng nghe, trong lòng dâng lên một cái ý niệm mơ mơ hồ hồ: Hóa ra phụ thân đại nhân ngẫu nhiên cũng có lúc đáng tin cậy.

Ý niệm này cùng xuất hiện, sườn tai y không khỏi đỏ hơn, âm thầm mắng mình một tiếng không tiền đồ.

Bộ dạng này của y bị nàng xem ở trong mắt, sẽ chê cười y đi?

Nghĩ như vậy, Chân Hành lặng lẽ liếc nhìn Khương Tự một cái.

Khương Tự cũng không có nhìn về hướng Chân Hành.

Bị người này gặp được nàng từ trên cây nhảy xuống tuy có chút xấu hổ, nhưng cũng chỉ thế thôi. Nàng cùng người này nói cho cùng chỉ là người xa lạ, mà nàng hiện giờ cũng không quá để ý cái nhìn của người xa lạ lắm.

Kiếp trước nàng chính là quá để ý cái nhìn của thế nhân, mới sống mệt mỏi như thế, hư vinh như vậy, cuối cùng cũng nếm được giáo huấn.

Cửa lại lần nữa truyền đến thanh âm: “Nghe nói Chân đại nhân tới, hạ quan không có tiếp đón từ xa, mong rằng Chân đại nhân chớ trách.”

Khương nhị lão gia bước chân mang gió đi đến.

Chân Thế Thành nhanh chóng nhíu mày một chút.

Hắn mang theo nhi tử tới nhìn trộm con dâu tương lai, người này thêm loạn cái gì?

Tuy nghĩ như thế, nhưng trên mặt Chân Thế Thành lại bất động thanh sắc bắt đầu cùng Khương nhị lão gia khách sáo.

Khương nhị lão gia phát hiện Khương Tự ở đây rất là kinh ngạc: “Tự Nhi như thế nào cũng ở đây?”

Không chờ Khương Tự trả lời, Chân Thế Thành liền nói: “Bản quan là tới tìm Khương cô nương nói lời cảm tạ.”

“Tìm Tự Nhi nói lời cảm tạ?” Khương nhị lão gia không tiện truy vấn Chân Thế Thành, liếc hướng Khương An Thành.

Khương An Thành cưỡng chế đắc ý trong lòng, nói với Khương Tự: “Đại nhân nói chuyện, con hãy đi về trước đi.”

Khương Tự uốn gối: “Chân đại nhân, phụ thân, nhị thúc, con cáo lui trước.”

Chân Thế Thành xua tay cười nói: “Khương cô nương về sau cứ gọi ta Chân thế bá đi, kêu Chân đại nhân quá khách khí.”

Trong mắt Khương nhị lão gia lóe lên nét kinh ngạc.

Tứ nha đầu đến tột cùng đã làm gì mà có thể làm quan to tam phẩm nhìn với con mắt khác như thế?

Thế bá —— đây là ý tứ muốn kết giao với đại ca?

Khương Tự không nghĩ tới sẽ có lần biến hóa này, cười khanh khách phúc thân với Chân Thế Thành: “Chân thế bá.”

Kiếp trước phụ thân bị đuổi ra khỏi nhà nghèo túng thất vọng, chuyện Nhị thúc kế thừa tước vị giống như một thanh lợi kiếm treo ở trong lòng nàng, khiến nàng một giây cũng không dám quên.

Phụ thân nếu có thể giao hảo với Chân đại nhân không thể nghi ngờ có lợi thật lớn, mà nàng xác thật cũng rất kính trọng nhân phẩm năng lực của Chân đại nhân, một tiếng “Chân thế bá” này nàng gọi vô cùng nguyện ý.

Chân Thế Thành là người nhạy bén cỡ nào, tự nhiên nghe ra phần thành ý này, cười lớn nói với Khương An Thành: “Lão đệ, ngươi nuôi được nữ nhi tốt đó, thật sự làm ta hâm mộ.”

Khương An Thành vội khiêm tốn: “ Nào có nào có, chỉ là hiểu chuyện hơn tiểu tử thúi mà thôi.”

Chân Thế Thành tức khắc sinh ra cảm giác tri kỷ: “ Đúng thật là thế ……”

Hai người cùng nhau quở trách nhi tử không phải, thế mà càng nói càng ăn ý, hoàn toàn bơ Khương nhị lão gia qua một bên.

Chân Hành càng nghe càng cảm thấy áp lực lớn.

Vô luận là phụ thân y hay là phụ thân Khương cô nương, đối với nhi tử đều không có hảo cảm gì à nha ——

Y ngước mắt, theo bản năng đuổi theo thân ảnh của thiếu nữ, lại phát hiện đối phương chẳng biết lúc nào sớm đã rời đi.

Rời khỏi Đông Bình Bá phủ, trên đường trở về Chân Hành vẫn luôn muốn nói lại thôi.

Chân Thế Thành nhìn rõ mọi việc, ngược lại không thèm để ý nhi tử.

Hừ, trước đó ra sức khước từ, hiện tại lại động tâm tư, có nói cái gì thì nghẹn đi, dù sao hắn cũng không vội.

Trở lại hậu trạch Thuận Thiên Phủ, mắt thấy sắp phải tách ra, Chân Hành rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Phụ thân ——”

“Hử?” Chân Thế Thành lấy mắt ngắm nhi tử da mặt phiếm hồng, thêm một chữ cũng không chịu nói.

Hôm nay sẽ dạy cho tên tiểu tử thúi này cái gì gọi là phong thuỷ luân chuyển!

Chân Hành chịu đựng độ nóng trên mặt, cật lực làm ra bộ dạng vân đạm phong khinh: “Hôm nay gặp được vị cô nương kia, chính là vị cô nương mà Người khen không dứt miệng lúc trước sao?”

“Khen không dứt miệng?” Chân Thế Thành kinh ngạc, “Không có nha, vi phụ khi nào khen không dứt miệng một cô nương đâu?”

Khóe miệng Chân Hành giật giật.

Y sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ làm ra chuyện đánh lão tử.

“ Ầy, đúng rồi, vi phụ vẫn luôn cảm thấy nha đầu A Tích kia không tồi, nhiều lần khen nó không dứt miệng, con là hỏi nó sao?”

A Tích chính là vị nữ Ngỗ tác thủ hạ của Chân Thế Thành, bởi vì là một cô nương còn trẻ, người bên cạnh Chân Thế Thành không có ai không biết.

Sắc mặt Chân Hành tối sầm.

Đây thật là cha ruột sao? Chỉ cần tóm được cơ hộ chế nhạo y, liền tận hết sức lực như thế.

Thấy Chân Thế Thành lộ ra nụ cười cáo già, Chân Hành nhận mệnh cúi đầu: “ Chính là…… Mấy ngày trước phụ thân có nhắc đến, nói nhìn trúng một vị cô nương……”

Cái người muốn cưới về cho y!

Chân Thế Thành bừng tỉnh đại ngộ: “ Ồ, đúng rồi, có điều hiện tại vi phụ cảm thấy dưa hái xanh không ngọt, cường ngắt hoa không thơm, việc này vẫn là thôi đi.”

Chân Hành mắt trông mong nhìn Chân Thế Thành, ngay cả cách nói chuyện lên án của ông cũng không tính toán gì hết.

Chân Thế Thành bình tĩnh sờ sờ râu: “Vi phụ còn có việc, đến thư phòng.”

Nhi tử đã bắt đầu nóng nảy, vậy hắn càng không vội, dù sao ai muốn cưới vợ người đó nóng vội.

Có điều thằng nhãi ranh thật là nông cạn quá đi mờ, hắn nói nhiều lần như vậy đều thờ ơ, hôm nay vừa thấy mặt cái là đã hò hét, có thể thấy được thuần túy là coi trọng mỹ mạo của tiểu cô nương người ta.

Mắt thấy phụ thân đại nhân vô tình chạy lấy người, Chân Hành rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “ Phụ thân, dưa ấy…… Cũng không tính là cường hái ……”

Chân Thế Thành bình tĩnh nhìn Chân Hành, một hồi lâu sau mới hỏi: “Muốn cô vợ này?”

Chân Hành ửng đỏ mặt gật đầu: “Muốn.”

~○🌹○~

》Vũ: Có đổi cách gọi ngôi nhân vật một chút cho dễ phân biệt, nhưng lâu lâu lại bị quên. Haha ta não cá vàng,thông cảm cho ta. 《