Tư Cách Của Một Con Đĩ

Chương 23:Episode 23




Khi tôi tỉnh dậy, thấy Khoa đang đứng bên cạnh, gương mặt đầy lo lắng. Tôi nhìn Khoa, rồi như một phản xạ khẽ hỏi:

 
 
\- Khoa\, đứa bé không sao chứ? Sao bụng tôi lại nhẹ tênh thế này?

 
 
Khoa đứng lặng yên không đáp, gương mặt anh bỗng trở nên tội nghiệp. Sao anh lại có thái độ này? Tôi bật dậy, mặc kệ sàn nhà lạnh lẽo đi chân trần xuống lao về phía Khoa hỏi lại:

 
 
\- Sao rồi? Trả lời tôi đi chứ? Đứa bé sao rồi?

 
 
Khoa kéo tôi lên giường, vuốt mấy sợi tóc trên gương mặt tôi nói rất nhỏ:

 
 
\- Duyên\, nằm nghỉ ngơi đi\. Sức khoẻ còn đang yếu lắm\.

 
 
Anh nói với tôi bằng cái giọng rất nhẹ, chưa bao giờ nhẹ đến vậy. Tôi lao vào anh ta gào lên:

 
 
\- Nói cho tôi biết đi\, con tôi sao rồi\.

\- Đứa bé không còn nữa rồi\.

 
 
Tôi nghe xong cũng như chết lặng, rồi ngồi bệt xuống đất khóc nức nở. "Không còn nữa rồi" bốn chứ thôi sao nghe tàn nhẫn đến vậy. Nước mắt chảy xuống miệng tôi đắng ngắt, mặn chát. Tôi đã từng trải qua biết bao khổ hạnh, nhưng cuối cùng khi sinh linh nhỏ bé này rời khỏi tôi tôi mới biết, trên đời này mất đi đứa con là thứ đau đớn nhất. Khoa cúi xuống bên cạnh tôi, anh ta từng nói nếu đứa bé này có mệnh hệ gì sẽ không tha cho tôi. Nhưng lúc này tôi không còn sợ, hoá ra mất con rồi mới hiểu trên đời này không còn gì đáng sợ hơn thế. Hai tay tôi cứ bấu xuống nền đất lạnh lẽo, đang yên đang lành rốt cuộc vì sao lại thành ra thế này? Khoa không nhìn thẳng vào đôi mắt tôi mà nhắm nghiền lại rồi nói:

 
 
\- Duyên\, đừng khóc nữa

 
 
Tôi ngước đôi mắt đẫm nước nhìn Khoa lắc đầu nói:

 
 
\- Anh nói dối đúng không? Đứa bé vẫn còn đúng không?

 
 
Rõ ràng tôi cũng tự cảm nhận được, vậy mà lúc này vẫn loé lên một tia hi vọng. Vậy mà Khoa lại lắc đầu, cái lắc đầu giống như nhát búa đập thẳng vào thái dương tôi rồi vỡn vụn. Khoa kéo tôi dậy, nhưng tôi chỉ đẩy anh ra, chưa bao giờ bản thân tôi mất kiểm soát đến vậy. Anh ta siết chặt lấy người tôi, bế thẳng lên giường rồi nói:

 
 
\- Cô còn đang rất yếu\, ngồi xuống nền đất này ảnh hưởng đến sức khoẻ lắm đấy\.

\- Tôi không cần\, tôi không cần gì cả\. Trả con lại cho tôi\, trả con lại cho tôi đi\.

\- Duyên\! Tỉnh táo lên đi\.

 
 
Nói rồi Khoa ôm chặt lấy tôi, không mắng mỏ, không chửi bới, không trách móc, tôi thấy khoé mắt anh cũng đỏ lên, rồi khẽ nói:

 
 
\- Đừng khóc nữa\, để con ra đi thanh thản\. Tôi cũng đau lắm chứ\, cũng là con tôi cơ mà\.

 
 
Nghe Khoa nói tôi càng không kìm được cứ nấc lên từng đợt. Khoa vỗ vỗ vai tôi nói tiếp:

 
 
\- Rồi chúng mình sẽ lại có em bé khác\, đừng khóc nữa\, ngoan\.

 
 
Tôi còn tưởng khi đứa bé này mất đi Khoa sẽ thù tôi, sẽ hận tôi, sẽ hành hạ tôi đến chết. Nếu thế tôi cũng còn đỡ đau lòng, nhưng không, nhìn anh như thế này tim tôi càng thêm đau. Tôi thương con, thương tôi và thương cả Khoa. Khóc chán chê tôi nằm xuống lại thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy Khoa vẫn ngồi bên cạnh. Lúc này tôi cũng bắt đầu tiếp nhận sự thật, hai tay tôi đan vào nhau ráo hoảnh hỏi:

 
 
\- Anh Khoa\, bác sĩ có nói vì sao tôi sẩy thai không?

\- Bác sĩ chỉ ghi sẩy thai rồi\, tôi có hỏi thì bảo sẩy thai những tuần này do nhiều nguyên nhân lắm\, rất khó xác định\.

 
 
Tôi lắc đầu nhìn Khoa nói:

 
 
\- Không\! Anh Khoa\, tôi có linh cảm lạ lắm\, tự dưng ăn cơm xong tôi lại đau bụng rồi bị như vậy\. Tôi nghĩ không thể tự dưng lại sẩy thai được\.

\- Ý cô là gì? Cô nghĩ có người hại mình?

\- Tôi không biết\, nhưng đang yên đang lành không thể dễ dàng sẩy thai như vậy? Đi thăm Hiếu về vẫn bình thường\, tự dưng ăn xong lại như thế\.

 
 
Khoa không nhìn tôi mà đứng dậy thở dài:

 
 
\- Cô nằm xuống nghỉ ngơi đi đừng nghĩ ngợi nhiều\. Đứa bé mất rồi\, cô phải giữ tinh thần thoải mái lên để con được thanh thản\.

 
 
Nhìn thái độ của Khoa tôi nghĩ anh đang cho rằng tôi nói sảng. Thế nhưng linh cảm của tôi lại rất rõ ràng. Tự dưng sao Hạ lại xuất hiện trong bữa cơm, tại sao ăn xong tôi lại sẩy thai? Khoa không tin tôi, tôi cảm thấy tim bỗng nhói lên. Anh ta đứng dậy đi ra ngoài, tôi cũng nằm xuống. Hai hàng nước mắt lại chảy ra.