Tư Cách Của Một Con Đĩ

Chương 21:Episode 21




Khoa vào nhà vệ sinh rất rất lâu, tôi không biết anh ta làm gì trong đó mà tiếng xả nước cứ liên tục. Khi anh ta ra liền nằm lên giường, tôi cũng xoay người vào trong góc tường nhắm mắt. Thế nhưng mãi mà tôi chẳng ngủ được, bên cạnh Khoa cũng trằn trọc lâu lâu lại trở mình. Tôi thấy không khí cứ mãi gượng gạo quá liền bắt chuyện:

 
 
\- Hôm nay bác sĩ khám bảo tôi khoẻ lên nhiều rồi\, ở đây cũng không phải tiêm truyền gì nên mai chắc được ra viện đấy\.

\- Ừ\.

\- Thế có gì mai anh nói với mẹ để tôi về nhé\. Về nhà khoẻ mẹ khoẻ con\, ăn uống ngủ nghỉ cũng thoải mái hơn\. Mà anh còn đi làm nữa\, tính ra cũng nghỉ mấy ngày rồi nhỉ

\- Ừ\.

 
 
Hình như Khoa không còn từ gì ngoài từ Ừ nhạt nhẽo thì phải. Tôi liếc nhìn anh ta dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt, sống mũi cao lộ rõ, đôi mắt sâu nhưng cũng mang chút u ám. Tôi nhìn Khoa, lại hỏi tiếp:

 
 
\- Anh còn nóng không? Hay tôi giảm điều hoà xuống nhé\, tôi đắp thêm chăn cũng được\.

 
 
Vừa mới hỏi đến đấy Khoa chợt lừ mắt nhìn tôi rít lên:

 
 
\- Cô có thể đừng hỏi tôi nữa được không? Đừng hỏi thêm bất cứ câu gì nữa\! Trật tự cho tôi nhờ\.

 
 
Tôi bị chửi giật cả mình, quay sang thấy mặt Khoa vẫn đỏ, dưới ánh đèn đôi mắt cũng ươn ướt. Chết mẹ rồi, anh ta hình như vẫn chưa được giải toả. Nhưng tôi nói mặc tôi, chẳng lẽ nghe giọng tôi anh ta cũng cấn? Có điều tôi làm gì có gan thắc mắc mà đành xoay người đi ngủ. Mãi một lúc rất rất lâu sau tôi mới thiếp đi. Hình như nửa đêm Khoa lại vào nhà vệ sinh, anh ta cứ lục đục mãi mới yên lặng.

 
 
Sáng hôm sau tôi nằm theo dõi đến chiều mới được về. Bác sĩ nói sức khoẻ tôi đã ổn hẳn rồi nên cho về nhà để thoải mái, không biết Khoa nói chuyện gì với bác sĩ mà sau đó ôm cả một túi thuốc cho tôi rồi nói:

 
 
\- Dỏng tai lên mà nghe cho kĩ đây\, loại này uống sau ăn sáng\, loại này uống cách loại này hai đến ba tiếng\.

 
 
Tôi nhìn Khoa tròn mắt hỏi lại:

 
 
\- Tự dưng bầu bí đi uống thuốc làm gì?

\- Đây không phải thuốc\, đây là DHA với vitamin tổng hợp cho bà bầu\.

\- Tôi đọc sách kia\, người ta bảo thực phẩm chức năng chỉ là một phần thôi\, một phần ăn uống đa dạng\, một phần tinh thần thoải mái nữa\.

 
 
Khoa quay sang, định nói gì đó cuối cùng lại đáp gọn lỏn:

 
 
\- Ừ\.

 
 
Hôm nay mẹ chồng tôi bận nên không vào, đồ của tôi cũng chẳng có gì nhưng Khoa cũng tự tay nhặt hết vì bác sĩ dặn tôi hạn chế đi lại, vận động mấy tháng này. Trên đường về nhà đột nhiên Khoa hỏi tôi:

 
 
\- Cô hình như không thích ở viện nhỉ?

 
 
Câu hỏi bình thường thôi mà cũng khiến tôi ngạc nhiên. Kiểu như lần đầu anh ta chủ động hỏi han nên có chút bất ngờ. Tôi gật đầu cười nói:

 
 
\- Tất nhiên rồi\, ở viện chán bỏ xừ\, ăn ngủ nghỉ không thoải mái\. Về nhà chăn ga gối đệm sạch sẽ\, thơm tho rồi mọi thứ cũng đều dễ chịu tội gì không về?

\- Ừ\. Về không cần làm gì nữa\, nằm trên phòng nghỉ ngơi\. Khi nào ăn cô Trung sẽ gọi xuống\. Tôi với bố mẹ đi làm nên cô ăn uống cho cẩn thận\! Con tôi mà có vấn đề gì đừng trách tôi\.

\- Tôi biết rồi\.

 
 
Về đến nhà cái Dương đã đi làm về đang ngồi trên ghế sofa. Vừa thấy tôi với Khoa liền cười nói:

 
 
\- Thế là em có cháu rồi đấy\. Tự dưng lên chức thấy kiểu lạ lạ quá\.

 
 
Khoa không đáp mà xách đồ lên phòng cho tôi, cái Dương kéo tôi xuống ghế khẽ hỏi:

 
 
\- Chị\, chị có bị nghén gì không?

\- Chị không\. Vẫn bình thường ý\.

\- Có con thích nhở? Em cứ nghĩ tự dưng có mầm sống trong bụng hạnh phúc không tưởng ý\.

 
 
Tôi bật cười đáp lại lời nó:

 
 
\- Thế cô Dương lấy chồng sinh con đi cho cháu có em\.

\- Em định năm nay cũng cưới\, nhưng mà bố bảo để sang năm mới được tuổi nên lại thôi chị ạ\.

 
 
Hoá ra cái Dương đã có người yêu rồi. Mà cũng đúng thôi, xinh đẹp, giàu có như nó chuyện có người yêu là lẽ thường tình. Thậm chí người yêu còn giàu có, đẹp trai nữa là khác. Tôi ngồi nói chuyện một lúc thì lên phòng, Khoa lúc này cũng đi xuống nhà. Lên đến phòng tôi đột nhiên phát hiện điện thoại vứt ở dưới liền vội đi xuống. Vừa đến chân cầu thang đã nghe tiếng cái Dương nói:

 
 
\- Anh đi đâu thế?

\- Đi mua ít hoa quả\.

\- Nhà mình tủ đầy hoa quả đi đây\.

\- Mua hoa quả tươi\.

\- Uầy\, mua cho chị Duyên à? Anh mình tự dưng thay đổi thế\. Có con có khác nhỉ\.

 
 
Tôi không nghe được tiếng Khoa đáp, cái Dương lại lên tiếng:

 
 
\- Mấy hôm nay mụ Hạ tìm anh suốt đấy\. Cứ gọi cho em thôi\.

\- Cô ta gọi làm gì?

\- Em chả biết\, xong mụ ta nói với em chị Duyên thuê người đánh mụ ta\. Nhưng nói thật với anh nhé\, em không hiểu sao anh quen được mụ Hạ luôn\. Có khi chính mụ ta tự biên tự diễn rồi đổ vạ cho chị Duyên ý\. Chứ chị Duyên hiền lành thế\, lại chả mấy khi ra khỏi nhà em chẳng hiểu thuê người kiểu gì mà đánh được mụ ý\.

\- Ừ\.

\- Anh có vợ rồi cũng cắt đứt với mụ ta đi\. Lằng nhà lằng nhằng\, mẹ biết lại chửi cho\.

\- Yêu đương quái gì đâu mà cắt với đứt\.

 
 
Nói rồi Khoa liền mở cửa bước ra ngoài. Cái Dương cũng ngồi xuống ghế, lại cắm mặt vào điện thoại. Tôi đứng đó một lúc mới đi xuống. Tự dưng lại muốn cảm ơn cái Dương, ở nhà này ngoài mẹ chồng thì còn Dương tin tưởng tôi. Ít nhất cũng luôn bênh vực, bảo vệ tôi. Thế nhưng còn chưa kịp nói gì cái Dương đã ra ngoài có việc
Tôi lấy điện thoại xong ngồi một lúc đến khi có tiếng lạch cạch mới vội vàng bước lên. Ở dưới có tiếng Khoa nói với cô Trung:

 
 
\- Cô xay hộ cháu cốc sinh tố bơ nhé\. Xong mang lên phòng cho Duyên giúp cháu\. Cháu ra ngoài có chút việc\.

\- Vâng ạ\.

 
 
Khi Khoa đi khuất tôi cũng mau chóng về phòng khẽ nhìn xuống bụng. Hoá ra... có thêm một đứa con lại thiêng liêng và may mắn đến vậy. Nó không đơn thuần là một bào thai nhỏ, mà còn là sợi dây kết nối giữa tôi và Khoa.