Tư Cách Của Một Con Đĩ

Chương 14:Episode 14




Đến trưa chỉ có cái Dương về ăn cơm, khi tôi vừa bước xuống nó đã cười tươi rồi nói:

 
 
\- Chị ở nhà có chán không? Trưa đi shopping với em không? Em dẫn chị đi mua đồ\.

\- Thôi\.\.\.

\- Ở nhà làm gì chị? Chán phèo ý\. Đi cùng em nhé\.

 
 
Tôi không biết từ chối thế nào đành gật đầu. Ăn cơm xong cái Dương đánh xe chở tôi đến một trung tâm thương mại. Tôi đi với nó cảm thấy lạc quẻ thật sự giống như con vịt quê mùa xấu xí đi với con thiên nga. Dương mua cho tôi ba bộ quần áo sau đó hai chị em về nhà rồi cũng vội đến công ty. Không hiểu sao có cô con gái đáng yêu thế này mà mẹ chồng tôi lại hơi khó tính với nó. Nhưng mà cũng đúng thôi, ngày xưa còn nhỏ mẹ tôi cũng rất nghiêm khắc với chị em tôi, câu nói tôi vẫn luôn bị ám ảnh chính là "yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi"

 
 
Cả ngày tôi nằm ở nhà hết đọc sách lại ngủ, phải mấy ngày nữa lại mặt may ra tôi mới có thể vào thăm Hiếu được. Không thăm được em tôi chỉ đành gọi cho em qua điện thoại. Thằng bé cũng không hỏi nhiều vì sao mấy ngày tôi không đến mà ngược lại còn dặn dò tôi đừng làm việc quá sức mà phải giữ gìn sức khoẻ. Nghe giọng em tôi cũng như có thêm động lực để cố gắng hơn. Buổi tối tôi không có việc gì làm nên đành lật đật chạy xuống giúp mấy cô giúp việc nấu nướng. Tay nghề tôi không quá giỏi nhưng không tệ, đến lúc vừa bê đĩa thức ăn ra thì cả nhà cũng về. Nhìn thấy tôi Khoa liền buông cặp mỉa mai:

 
 
\- Mẹ\, con thấy mẹ bảo cô Cúc sắp nghỉ việc\, thế thì cứ để cô ấy nghỉ đi không cần thuê thêm giúp việc nữa\. Đằng nào vợ con cũng ở nhà chả làm gì\, để cô ấy nấu nướng dọn dẹp cho bớt buồn\.

 
 
Mẹ chồng tôi đang rửa tay nghe xong gắt lên:

 
 
\- Thằng điên\, mày dở hơi à? Tao cưới vợ về cho mày để vợ chồng mày sinh con đẻ cái chứ không lấy nó về làm osin\. Sao nó phải động tay động chân vào mấy cái việc này?

\- Mấy việc này thì sao? Ai cũng có công việc riêng của mình\, cô ấy không đi làm thì làm có sao đâu? Giờ chia ra\, mỗi người một chân một tay chứ\.

\- Tao không đồng ý\!

\- Mẹ không đồng ý nhưng cô ấy đồng ý thì sao? Mẹ không thấy cô ấy có vẻ thích nấu nướng dọn dẹp à? Ở nhà không có gì làm cũng buồn chán lắm chứ\. Đúng không Duyên?

 
 
Tôi nghe Khoa nói, chẳng biết đáp thế nào đành gật đầu. Anh ta được thể liền chộp lấy nói tiếp:

 
 
\- Đấy\, mẹ cứ để cô ấy làm đi\. Việc lặt vặt có gì đâu\, cô Cúc nghỉ còn cô Trung cùng vợ con mỗi người chia nhau ra chút là đủ\. Làm việc nhà nâng cũng như tập thể dục thôi mà\, như vậy cô ấy mới khoẻ mà sinh cháu cho mẹ chứ\. Cô ấy thích cứ để cô ấy làm\, mẹ đừng áp đặt quá\.

 
 
Mẹ chồng tôi nhìn tôi hỏi lại:

 
 
\- Con thích làm mấy việc này à?

 
 
Trả lời không thì sợ mang tiếng lười, vả lại thú thực ở đây cũng buồn thật, cuối cùng tôi đành đáp:

 
 
\- Dạ vâng ạ

\- Ừ thế thôi\. Tuỳ con vậy\, nhưng mà đừng có làm quá sức\, có gì cứ bảo cô Trung làm cho\, con làm gì con thích là được\. Mệt thì nghỉ coi như trò giải trí thôi\.

\- Dạ\, con cảm ơn mẹ\.

 
 
Mẹ chồng tôi cười cười, quay sang nói chuyện với bố chồng về việc công ty. Đến khi ăn cơm xong cái Dương với bố mẹ chồng cũng lên nhà trước. Lúc này Khoa đứng dậy, rót chén trà rồi nói:

 
 
\- Cô Cúc đi ra ngoài tạp hoá mua cháu ít đồ\, còn cô Trung giặt hộ cháu luôn cái áo vest nhé\.

 
 
Hai cô giúp việc nghe vậy liền lật đật làm theo, lúc này chỉ còn tôi và anh ta dưới phòng ăn. Anh ta không cười mà hờ hững nói:

 
 
\- Cô định không dọn dẹp đi à mà đứng đực ra đấy?

 
 
Tôi cúi gằm mặt, coi như lọt vào cái bẫy anh ta giăng ra liền bê mâm bát đi rửa. Rửa xong lau dọn mất một lúc khá lâu tôi mới được lên nhà. Vừa lên đến nơi đã thấy Khoa đang nằm nhìn vào điện thoại cười cười. Bình thường Khoa rất ít cười, nếu không phải là nhếch mép khinh bỉ thì cũng là hờ hững chán ghét. Hình như Khoa đang nhắn tin với ai đó, có lẽ cũng quan trọng, thú vị lắm mới khiến anh ta vui vẻ như vậy. Tôi không dám nhìn lâu mà vội mở tủ lấy quần áo đi tắm. Đến lúc đi vào nhà vệ sinh tôi cảm thấy hình như Khoa đang nhìn mình chằm chằm. Có điều tôi cũng chỉ biết lặng lẽ xả nước, xả cho hết những nhơ nhớp, bẩn thỉu trên người tôi để lát nữa có vào, Khoa có thể bớt coi khinh tôi đi một chút. Khi tôi bước vào Khoa cũng đã đặt điện thoại ra ngoài bàn. Dưới ánh đèn hiu hắt tôi thấy tấm vai anh ta rất rộng, gương mặt đẹp trai có chút u buồn hiện lên. Bỗng dưng tôi lại nghĩ giá như tôi chưa từng bán trinh cho anh ta, chưa từng có một quá khứ tồi tệ thì biết đâu giờ đây mối quan hệ của tôi và anh ta lại tốt hơn đôi chút thì sao nhỉ?

 
 
\- Làm công việc mà cô yêu thích đi chứ? Hôm qua tôi nhắc hôm nay cũng phải để nhắc nữa sao?

 
 
Tôi hiểu ý Khoa, cười vui vẻ rồi lao vào anh ta như những con đĩ thật sự. Hôm nay lại như hôm qua, thậm chí Khoa còn mạnh bạo hơn khiến toàn thân tôi như muốn rã rời. Thế nhưng đêm nay anh ta không rời đi nữa mà nằm cạnh tôi ngủ. Đến khi nhịp thở của Khoa đều đều tôi vẫn trơ mắt nhìn lên trần nhà. Đến tôi còn tự khinh bỉ chính bản thân mình nữa là người khác.

 
 
Gần sáng tôi mới thiếp đi, còn chưa được một giấc trọn vẹn tôi đã bị đánh thức bởi Khoa. Anh ta vừa vỗ mạnh xuống mông tôi vừa nói:

 
 
\- Dậy đi\!

 
 
Trời lúc này vẫn còn rất sớm, tôi vẫn còn dư âm của trận bạo dâm hôm qua nên mệt lử. Thế nhưng tiếng Khoa bên cạnh đã rít bên tai:

 
 
\- Cô định không dậy à? Dậy nấu ăn sáng cho tôi và cả nhà\!

 
 
Nghe tiếng anh ta ra lệnh tôi đành vội đứng dậy. Thực ra không phải tôi không thể chống đối mệnh lệnh của Khoa nhưng Khoa nắm được thóp của tôi nên tôi chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo. Thứ nhất Hiếu vẫn đang nằm viện, em chưa được phẫu thuật, thứ hai dù em có được phẫu thuật rồi tôi cũng phải chịu đựng bởi vì gia đình cô Hà tốt như vậy, tôi không thể ăn cháo đá bát khiến cho cuộc hôn nhân này vỡ lở được. Tôi xuống bếp mở tủ ra, cũng may có sự trợ giúp của hai cô giúp việc nên bữa sáng nhanh chóng hoàn thành. Nấu ăn sáng xong mọi người cũng xuống ăn để đi làm. Tôi ăn vội một bát rồi lên tắm rửa sau đó nằm vật ra giường. Cũng may chỉ có tối Khoa mới về chứ anh ta mà ở cạnh tôi 24/24 có lẽ tôi cũng hoá điên mà chết mất.

 
 
Buổi chiều hôm ấy tôi được báo bố mẹ chồng đi tiệc nên không ăn cơm ở nhà, cái Dương thì đi sinh nhật nên chỉ có tôi và Khoa ăn cơm ở nhà. Khoảng năm giờ cô Trung và cô Cúc đi chợ, tôi ở nhà đang rửa rau thì có tiếng cạch cửa. Ban đầu còn ngỡ là Khoa về nhưng không phải, tôi vừa ngó đầu ra đã thấy bố mẹ chồng bước vào. Tôi định lên tiếng chào đã thấy mẹ chồng hằm hằm lao về phòng đóng chặt cửa. Bố chồng tôi đứng ngoài gọi om sòm:

 
 
\- Minh\, mở cửa cho anh\. Em đừng có trẻ con như vậy\.

 
 
Vì phòng cách âm nên tôi không nghe được tiếng mẹ chồng. Đến khi vớt xong rau vào rổ cũng thấy bố chồng cầm chìa khoá mở ra rồi bước vào. Lúc này cánh cửa hơi hé nhỏ, tiếng mẹ chồng tôi vọng ra:

 
 
\- Anh bảo tôi nhỏ nhen? Bao nhiêu năm nay tôi sống thế nào mà anh bảo tôi nhỏ nhen? Cái gì cũng một vừa hai phải thôi\, tôi nhẫn nhịn mười mấy năm nay rồi đấy\. Nếu tôi nhỏ nhen thì nó cút ra ngoài lâu rồi anh hiểu chứ?

\- Em đừng thế\, nãy anh nóng giận quá nên mới nói vậy thôi\. Sao em để bụng làm gì\, còn ai mà chả có sai lầm\, thằng Khoa trước làm mất mấy tỉ anh cũng vẫn cho nó làm lại từ đầu đây?

\- Làm lại từ đầu nhưng ngày nào anh cũng chì chiết nó\, lúc bé có ngày nào anh ôm nó trong lòng không? Anh lúc nào cũng chỉ ôm con gái rượu\, lúc nào cũng ngọt ngào còn thằng Khoa anh coi nó là gì? Cả tuổi thơ bị anh ghẻ lạnh chỉ vì người ta bảo nó không giống anh\. Nó hờ hững\, nó lạnh lùng cũng vì do anh mà ra

\- Thì anh biết anh sai nên giờ anh bù đắp cho nó đây\, cho nó làm giám đốc công ty con lớn nhất còn gì?

\- Đó là bù đắp? Tôi nói thật nó dư năng lực để tự mình phấn đấu mà không dựa vào anh\. Công ty phát triển lên cũng nhờ nó rất nhiều\.\.\.

 
 
Khi tôi còn chưa kịp nghe hết bên ngoài lại có tiếng cạch cửa. Tôi liền vội vàng định xoay người bước đi thì một bóng dáng cao to đã chụp mạnh lấy tay tôi rồi lôi xềnh xệch ra ngoài. Đến khi định thần lại mới phát hiện là Khoa, bên ngoài hình như sắp mưa, Khoa kéo mạnh tôi lên xe rồi xoay vô lăng phóng đi. Tôi nhìn anh ta hỏi nhỏ:

 
 
\- Sắp đến giờ ăn cơm rồi anh còn đưa tôi đi đâu vậy?

 
 
Khoa không thèm nhìn tôi, hai mắt đỏ ngầu, miệng có chút hơi men. Tôi bỗng thấy sợ hãi, bởi dần đang nhận ra hình như anh ta đang rất tức giận. Chiếc xe phóng như điên đến một đoạn đường rồi đột nhiên phanh kít lại. Hai tay Khoa đặt lên vô lăng bóp mạnh đến mức gân nổi cả lên. Tôi bặm môi hỏi lại:

 
 
\- Sao vậy? Có chuyện gì sao?

\- Cô thèm tiền lắm đúng không?

 
 
Nghe Khoa nói, tôi đoán anh ta lại định sỉ nhục tôi liền đáp:

 
 
\- Phải\! Tôi rất thèm tiền\. Điều này tôi nghĩ anh phải rõ chứ?

 
 
Khoa nhắm nghiền mắt rít lên:

 
 
\- Đến mức một chút\, một chút nhân phẩm thôi cô cũng không giữ lại cho mình?

\- Nhân phẩm là gì? Có mài ra mà ăn được không?

\- Cô\!\!\!

\- Chuyện này rõ ràng anh biết rồi sao còn phải thái độ như vậy làm gì?

 
 
Anh ta lại cười rồi mở cánh cửa đi ra ngoài, sau đó kéo tôi ra khỏi xe. Mấy người xung quanh khẽ nhìn hai chúng tôi, đột nhiên Khoa móc trong cặp một sấp tiền tung lên cao trên mái đầu tôi rồi nói:

 
 
\- Cô cần tiền thì tôi cho cô tiền\. Thèm khát nó đến mức bán rẻ nhân cách\, bán rẻ thân xác\, bán luôn lòng tự trọng còn không quên cái tính ăn trộm ăn cắp thì loại người như cô còn không bằng một con đĩ\!

 
 
Từng tờ tiền polime bay lên cao rồi rụng lả tả xuống người tôi, sau đó rớt xuống đất. Hai ba người chỉ trỏ, bàn tán. Khoa không thèm để ý mà phóng xe đi luôn, luồng gió từ con xe của Khoa lại khiến những tờ tiền bay chao đảo. Tôi cười cười, sau đó cúi gập người xuống nhặt từng tờ tiền lên, năm mươi ngàn, một trăm ngàn, hai mươi ngàn, hai trăm ngàn. Trên trời bỗng nhỏ một giọt nước mưa rồi, một giọt, hai giọt rồi ba bốn giọt. Tôi mặc kệ cứ ngồi nhặt lại những tờ tiền trong đống cát đất, đến khi xong liền đứng dậy mặc kệ những ánh mắt vẫn đang nhìn mình. Những tờ tiền được tôi vo viên lại sau đó đút vào túi. Tôi không gọi taxi mà cứ thế đi về phía trước, mưa mỗi lúc một nặng hạt. Tóc tôi bắt đầu ướt nhoẹt, khi đến một mái hiên to rộng tôi liền ngồi bịch xuống. Thế rồi... bỗng dưng tôi không kìm được nữa mà bật khóc tu tu! Đống tiền vẫn nằm yên trong túi, những hạt cát bám đầy giống như cuộc đời dơ bẩn của tôi lúc này. Tôi không biết Khoa đã đi đâu, đã gặp ai, cũng không biết vì sao anh ta lại nghĩ rằng tôi đã trộm cắp gì đó. Nhưng lúc này tôi không còn quan tâm nữa, tôi cứ thế mà khóc, khóc đến mức tưởng chừng như nước mắt có thể rửa bớt đi những cay đắng cuộc đời này của tôi